Chu Thúy Hoa cũng cười khổ, nuốt thức ăn ở trong miệng xuống: "Đúng rồi, khi ta còn ở quê nhà, có thể ăn được những ngón ngon này thì cũng chỉ có thể ăn được ở trong tết nguyên đán mà thôi. Nhưng bây giờ nó đã trở thành bữa cơm gia đình, ta lại cảm thấy nó không được ngon nữa."
Lý Nguyên Lang cười khẩy: "Ha ha, đồ ăn của nhà chúng ta vẫn rất ngon đó, nhưng nhà em dâu ở bên cạnh lại đang nướng thịt, mùi vị quá thơm, quá ngang ngược. Ngửi thấy mùi vị này nên đồ ăn của nhà chúng ta lại trở nên không còn ngon đến vậy."
Lý Nguyên Tề đứng dậy: "Không được, ta phải đi xem một chút. Thịt nướng chúng ta cũng đã ăn rồi, làm sao mà nó có thể có mùi thơm phức đến như vậy được?"
Lý thái nãi nãi nghe xong, chỉ cảm thấy các con cháu của mình đang chướng bụng, trên bàn có nhiều thức ăn ngon đến vậy mà còn dám nói là nuốt không trôi. Mặc dù bà ấy cũng cảm thấy mùi hương của nhà bên cạnh rất thơm, nhưng đó cũng không thể trở thành nguyên nhân khiến cho cả nhà này không thích những món ngon ở trên bàn được.
"Ngồi xuống hết cho ta, ta thấy là do cuộc sống của các ngươi quá thoải mái nên ghét cái này ghét cái kia đó." Lý thái nãi nãi trách mắng: "Nhà của chúng ta đang ăn cơm, nhà của người khác cũng đang ăn cơm, tự nhiên đến nhà họ trong khi nhà bọn họ đang ăn cơm thì có lễ phép không hả? Cho dù các ngươi có muốn ởđi thì các ngươi có thể đi tay không sao? Bình thường ta dạy cho các ngươi như thế nào, tâm mắt người nào cũng hạn hẹp, các người chỉ muốn đi ăn đồ ăn của người khác mà thôi."
Sau khi nghe điều này, những người khác đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng những lời nói của Lý thái nãi nãi rất có lý, tất cả mọi người ngừng nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.
Vốn dĩ Lý Nguyên Tề đã đứng dậy đi được vài bước, nghe thấy những lời trách mắng của nãi nãi mình thì cười ngượng ngập, lại quay đầu trở về.
"Nãi nãi nói rất đúng, đồ ăn của nhà người khác rất ngon, đồ ăn của nhà chúng ta cũng rất ngon. Nếu như muốn ăn thì sau khi ăn xong, con sẽ đến chỗ tẩu tẩu hỏi cách làm. Đợi đến khi nào có thời gian, con sẽ làm cho nãi nãi phụ thân cùng nương được ăn.
"Vâng, nãi nãi." Lý Nguyên Tê đang dọn đĩa, chuẩn bị một ít bánh đậu xanh cho Lý Đại Bảo.
Ngay khi Lý thái nãi nãi đang dạy dỗ con cháu của mình thì Lý Đại Bảo bưng hai cái đĩa đi vào. Lý Đại Bảo có chút hả hê: "Tất nhiên là vì gia vị do nương của con làm rồi, dùng cây thì là đã được thu hoạch ở trước kia cùng với các loại gia vị khác thì hương vị mới ngon được như vậy."
Nhìn thấy thứ Lý Đại Bảo đưa đến đây, Lý Nguyên Tê nhanh chóng đứng dậy nhận lấy: "Cảm ơn Đại Bảo, mùi hương thịt nướng của nhà con thơm quá, chúng ta còn đang bàn luận về chuyện này khi vừa ăn cơm ở lúc nãy đó. Ta còn muốn đến nhà con sau bữa tối hỏi làm thế nào mà có mùi thơm vậy nữa."
Lý Đại Bảo cười ha hả: "Thái nãi nãi, thôn trưởng gia gia nãi nãi, nương của con nhờ con mang xiên nướng đến cho mọi người. Đặc biệt là món cà tím nướng này, thịt của nó rất mềm mại, ngài và Đậu Đậu có thể ăn được."
Lý thái nãi nãi cười nói: "Mau đổi sang một cái đĩa khác đi, vẫn còn có mấy cái bánh đậu xanh làm ở buổi sáng, đưa một ít cho Đại Bảo."
Lý thái nãi nãi thấy cháu của mình đã biết lỗi và sửa sai, lúc này mỉm cười gật đầu nói: "Vậy thì mới đúng chứ, đừng có mà ăn trông nồi, còn ngồi trông hướng. Còn là nồi của người khác nữa, con không thể tham lam đến như vậy, con phải biết hài lòng."
Ánh mắt của Lý Đại Bảo lại rơi vào giỏ cà tím trong nhà bếp của thôn trưởng Lý: "Thúc Nguyên Tề, nhà con cũng có bánh đậu xanh, đừng đưa cho con nữa. Nhưng mà cà tím của nhà con lại hết rồi, hay là thúc có thể cho con hai quả cà tím được không?”
Chu Thúy Hoa đứng dậy, trực tiếp bưng rổ cà tím đi đến: "Nếu như cà tím nướng đã ngon đến như vậy thì hai quả cà tím làm sao mà đủ được! Con cứ xách một giỏ cà tím này đi về đi, dù sao vẫn còn còn một ít, buổi tối chúng ta sẽ đi hái chúng."
Lý Đại Bảo cũng không khách sáo, cười nhận lấy: "Cảm ơn thôn trưởng nãi nãi, con sẽ không khách sáo với người đâu, con sẽ lấy hết đi đó. Chút nữa khi con nướng cà tím xong, con sẽ đem thêm hai trái đến cho mọi người nha."
Lý thái nãi nãi xua tay: "Đĩa này có rất nhiều thịt nướng rồi, còn có cà tím nướng nữa, đủ rồi, không cần nữa đâu."
"Không được." Lý Đại Bảo nói xong, bèn xách theo một giỏ cà tím, vội vã đi về nhà.
Sau khi Lý Đại Bảo rời đi, Chu Thúy Hoa đưa đĩa cà tím nướng cho mẹ chồng của mình: "Nương, món cà tím nướng này rất ngon, người ăn thử cái này đi."
Lý thái nãi nãi gật đầu: "Vậy thì được rồi, ta ăn một lát, còn mấy đứa ăn lát còn lại đi. Những xiên thịt nướng ở trong đĩa, mọi người chúng ta chia nhau ra ăn, đừng có mà nhìn chằm chằm đến chảy nước dãi nữa."
Khi mọi người nghe như vậy, lập tức bắt đầu rối rít lấy món mình muốn ăn.
Lý thái nãi nãi dùng đũa gắp một miếng thịt cà tím, mùi vị ngon đến mức khiến cho bà ấy suýt chút nữa nuốt luôn lưỡi của mình.
Những người khác đang chia sẻ đĩa thịt nướng và rau củ nướng, tuy rằng khá nhiều nhưng người ở trong nhà của trưởng thôn Lý khá đông nên mọi người cũng không ăn được bao nhiêu cả.
Lý thái nãi nãi còn muốn ăn nữa nhưng bà ấy đã đồng ý đưa nó cho con trai và con dâu của mình nên không thể nào gắp nó được.
Nhìn thấy sự hiếu thảo của con cháu, Lý thái nãi nãi ăn cà tím nướng, hương thơm ở trong miệng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Khuôn mặt nhăn nheo của bà ấy đầy ắp những nụ cười hạnh phúc.
"Đúng đó ạ, nương, người mau ăn đi. Chúng con vẫn còn trẻ, vẫn còn có răng, sau này chúng con sẽ còn có rất nhiều cơ hội để ăn được những món ngon." Trưởng thôn Lý cũng thuyết phục nương của mình, nhìn thấy nương ngày một lớn hơn, càng ngày càng già hơn, chỉ cần là đồ vật mà ông ấy có thể mua, với lại nương của ông ấy thích ăn nữa thì ông ấy đều sẵn lòng làm.
Chu Thúy Hoa thấy như vậy, bèn nhanh chóng đặt lát cà tím đến trước mặt của mẹ chồng mình: "Nương, răng của nương không có tốt, thật sự có thứ mà người có thể ăn, hơn nữa nó còn ngon đến vậy thì người mau ăn đi, vừa nấy con mới ăn một đống xiên que thịt nướng xong, mùi vị cũng rất ngon. Nếu món cà tím nướng này ngon đến mức này thì chiều nay con sẽ đi mua gia vị ở nhà của Nguyên Thanh, ruộng của chúng ta vẫn còn rất nhiều cà tím, chúng ta sẽ nướng chúng ăn."
Hạnh phúc lớn nhất của con người, chẳng phải là khi về già được quây quầy xung quanh con cháu, nhận được sự báo hiếu sao?
Bất tri bất giác, bà ấy không biết mình đã ăn sạch miếng cà tím nướng ở trước mặt từ khi nào.
Liễu Phán Nhi lo lắng rằng mọi người sẽ nóng trong người vì ăn quá nhiều thịt nướng, vì vậy nàng vội vàng nhờ Miêu Nhi tỷ đun nước nóng để pha một ấm trà hoa cúc kim ngân hoa mật ong.
Đương nhiên, nhà bọn họ không có bếp nướng ngoài trời nên đành phải nói với nhà ở bên cạnh, mượn bếp nướng ngoài trời của Lý Đại Bảo.
Cả nhà của Liễu Phán Nhi ăn no nê, bụng ai cũng căng tròn.
Chỉ cần đợi đến khi ăn cơm xong thì bọn họ sẽ đi mua gia vị ở nhà bên cạnh, rồi buổi tối làm thịt nướng ở nhà.
Lúc này Chu Thúy Hoa, trưởng thôn Lý, còn có Lý Nguyên Tề đều đi qua cả.
Cho dù là người lớn, hay là con nít, thì ai cũng thích uống cả.
Bên này vừa mới ăn cơm xong, Như Nhi tỷ đem Ngư Nhi muội đi tắm rửa sạch sẽ, còn những người khác thì đi vào trong nhà để giải nhiệt.
Vị ngọt của mật ong, lấn át đi vị đắng của kim ngân hoa và hoa cúc, không chỉ có một vị ngọt nhè nhẹ, mà còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Nếu chỉ là vì món thịt nướng, mặc dù là nó rất thơm, hương vị cũng rất bá đạo, nhưng nó cũng không đủ đặc biệt để khiến cho trưởng thôn Lý và Chu Thúy Hoa đi đến đây.
Trưởng thôn Lý ở bên cạnh nghe được những lời nói của Liễu Phán Nhi, ánh mắt của ông ấy có thêm nhiều phần biết ơn khi nhìn về vợ mình.
Chu Thúy Hoa nhướng mày cười hỏi: "Sao mà con biết được thế? Cho dù thế nào thì con cũng phải nói cho ta biết cách làm món cà tím nướng này như thế nào."
Liễu Phán Nhi cười hỏi: "Thím đến đây để hỏi cách làm cà tím nướng phải không?"
Vì để cho mẹ mình được ăn ngon, hai người bọn họ đặc biệt đi đến đây một chuyến, không chỉ muốn mua gia vị, mà còn muốn hỏi cách làm cà tím nướng như thế nào.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Thím của con rất hiếu thảo, mùi vị của món cà tím nướng rất ngon, hơn nữa nãi nãi có thể ăn nó. Thím muốn cho nãi nãi được ăn ngon thì người chắc chắn sẽ đến hỏi con."
Khi mẹ chồng ăn nó, bà ấy khen món cà tím nướng này ăn rất ngon, lặp đi lặp lại không dưới mười lần.
Chính vì tấm lòng hiếu thảo và sự chăm sóc cẩn thận của vợ mình, cho nên người mẹ già của mình mới có thể có một cuộc sống rất thoải mái ở trong những năm cuối đời.