Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 375




Một người thông minh mưu trí như Lý Nguyên Thanh kia cũng đã nói rằng những binh sĩ phổ thông ở lại đây mới là có lợi nhất, cho nên Mạnh Thế Đức lập tức đứng dậy: "Đại tướng quân, thuộc hạ xung phong là người đầu tiên đăng ký, dẫn theo ba chục nghìn người dưới trướng thuộc hạ nữa, chia nhóm đi ra ruộng xem thử xem sao."

Triệu đại tướng quân gật đầu: "Được, vậy cho ngươi làm người đầu tiên."

Những người khác thấy vậy cũng không cam lòng làm người đến sau, đều muốn tranh giành quyên lợi cho người dưới quyền mình.

Bất luận họ có bằng lòng hay là không, sau khi đi xem xong rồi lại quyết định.

Nếu không có lợi ích gì thì thôi, nhưng nếu có lợi thì đương nhiên phải dốc toàn lực đi tranh đoạt.

Lý Nguyên Thanh cười cười nói tiếp: "Trăm mẫu ruộng ớt nhà ta kia, ta đã tìm được người mua rồi. Còn số khoai lang và khoai tây mà nhà ta trồng được kia cũng là những cây trông cho sản lượng cao, có thể đạt tới sản lượng mấy nghìn cân trên một mẫu đất. Nông sản trông được của mấy chục mẫu đất đó của nhà ta, ta sẽ không bán một cân nào hết. Ai bằng lòng ở lại đây thì tới lúc đó ta sẽ tặng miễn phí cho mọi người."

Quần chúng xung quanh vừa nghe được lời này thì hết sức kinh ngạc.

Mạnh Thế Đức không dám tin, vội vàng hỏi: "Lý huynh, những nông sản hiếm gặp trong ruộng nhà huynh kia, giá cả không hề rẻ, đáng giá không ít bạc đấy, huynh thật sự sẵn lòng tặng miễn phí cho mọi người sao?"

Lần này đầu óc của Mạnh Thế Đức xoay chuyển nhanh hơn một chút, hai lần nghe được Lý Nguyên Thanh nhắc đến quả ớt nên hắn ta tò mò hỏi: "Lý huynh, quả ớt ngươi trông này bao tiên tiền một cân nhỉ?"

"Ở đây chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi hạn hán, bởi vì ở hàng năm những ngọn núi tuyết sẽ bị tan chảy vào mỗi mùa hè nên không bao giờ thiếu nước. Do đó, trước kia ở đây không thích hợp để trồng trọt là bởi vì không có guồng nước và phân bón. Bây giờ đất đai đã có, còn có guồng nước và phân nước, cũng có thiên thời địa lợi nhân hòa, giờ chỉ thiếu người làm mà thôi. Chỉ cân có nhiều người có thể ở lại Tây Bắc thì Tây Bắc sẽ ổn định trăm năm”

Triệu đại tướng quân võ bả vai của Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, ngươi yên tâm, nếu chuyện này thành công thì ta nhất định sẽ dâng tấu chương lên cho hệ bạ để thỉnh công cho ngươi."

Những người lính bản xứ trở thành dân địa phương, dân phong bưu hãn có thể trở thành một người lính tốt, vì bảo vệ quê hương nên bọn họ cũng cố gắng g.i.ế.c địch.

Triệu đại tướng quân thường xuyên đánh trận ở Tây Bắc, vật tư thường được vận chuyển đến từ các thành trấn khác ở Tây Bắc, việc huy động lương thực từ những nơi khác nhau ở Đại Chu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Lại thêm chiêu mộ binh lính từ những nơi khác, có người đến Tây Bắc nhưng lại cảm thấy không thích hợp với nơi này nên hiệu quả chiến đấu giảm sút rất nhiều.

"Cảm ơn đại tướng quân." Lý Nguyên Thanh chắp tay, cúi người cảm ơn.

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đương nhiên là sẵn lòng rồi, mặc dù ta không biết chia quả ớt thế nào nhưng sau này ta sẽ cung cấp miễn phí những hạt giống của quả ớt cho mọi người. Mọi người có rất nhiều đất, có thể trồng bắp và lúa mì, cũng có thể trông ngô khoai tây và khoai lang. Hễ là có trông một cái gì đó thì sẽ không bao giờ đói bụng đâu.

Nếu tính toán theo cách này thì sản lượng ớt ở trên một mẫu đất có thể bán được với giá hàng trăm lạng lượng bạc.

Lý Nguyên Thanh biết mình không thể giấu giếm, dù gì sau này những người này cũng biết thôi: "Hai trăm văn tiên một cân ớt tươi."

"Khụ khụt" Có người đang uống trà, nghe nói đến hai trăm văn tiền một cân, nhớ mang máng là ở trước kia Lý Nguyên Thanh có nói rồi trên một mẫu đất có thể sản xuất ra một hoặc hai nghìn cân.

Những người khác cũng rất tò mò nhưng lại ngại hỏi. Bây giờ thấy Mạnh Thế Đức hỏi, tất cả bọn họ đều vểnh lỗ tai lên nghe

Bọn họ dẫn binh đi đánh giặt, đã c.h.é.m vô số cái đầu, tiền thưởng cũng chỉ có thế thôi.

Đây không phải là đi bán ớt, đây là đi cướp tiền mà.

Mạnh Thế Đức nhanh chóng chạy đến trước mặt Lý Nguyên Thanh: "Lý huynh, một mẫu đất trồng ớt của ngươi có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc, chuyện này có thật không vậy?"

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Là thật đó. Năm ngoái nương tử của ta trồng mấy mẫu đất ở Giang Nam, ớt được bán đi khắp nơi, bây giờ có nhiều nơi đã bắt đầu trồng ớt rồi nhưng sản lượng cũng không nhiều. Mặc dù nhà họ Lạc có trông mấy mẫu đất ở Tây Bắc nhưng kém xa so với hơn trăm mẫu đất mà ta trồng. Cho nên đồ càng hiếm thì càng đắt, ớt của nhà ta có thể kiếm được bộn tiền."

Mạnh Thế Đức nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lý Nguyên Thanh, lay lay nói: "Lý huynh, sản lượng ớt là một hoặc hai nghìn cân, đợi đến năm sau, cho dù không bán được hai trăm văn tiền một cân nhưng cũng có thể bán mấy chục văn tiền một cân. Như vậy thì lời hơn trông lương thực rất nhiều."

Những người khác cũng tha thiết nhìn về Lý Nguyên Thanh.

Lý Nguyên Thanh chắp tay nói: "Yên tâm đi, Lý mỗ chắc chắn sẽ cho mỗi người các người ba cân hạt giống quả ớt, có thể gieo trồng mấy chục mẫu đất. Nhưng mà, quả ớt này không thể coi như ăn cơm được, nó chỉ là gia vị mà thôi, nhu cầu không nhiều bằng lương thực. Hơn nữa, nếu các ngươi mang về quê mình trông thì cũng được, nhưng mà nếu trông ở Tây Bắc thì nhất định không được chiếm quá nhiều đất đai trông lương thực."

"Nếu ai cũng đi trông ớt thì sao mà trồng đủ lương thực ở trong làng đây? Vậy nên khi phát hạt giống ớt cho binh lính ta sẽ không cho quá nhiều đâu. Ta cũng đã nói một nhà sẽ trồng mấy mẫu đất rồi. Phần đất còn lại sẽ trồng các loại lương thực khác."

Rất nhiều người sẵn sàng làm việc để kiếm tiền, không chỉ cải thiện được bữa ăn mà còn tiết kiệm được tiên nữa.

Triệu đại tướng quân gật đầu, vô cùng tin tưởng, ánh mắt nhìn về Lý Nguyên Thanh đã tăng thêm sự tán thưởng: "Điều Nguyên Thanh lo lắng rất đúng, cho dù bạc có quan trọng đến đâu đi nữa thì lương thực vẫn quan trọng hơn. Ở thời điểm mấu chốt này, có thể bán lương thực để lấy tiền nhưng có tiền cũng chưa chắc đã mua được lương thực.

Nhưng bây giờ xem ra bọn họ toàn là mấy thằng ngốc cả thôi nên đương nhiên không có tư cách gì để đố ky với Lý Nguyên Thanh cả, thế nên bọn họ chỉ thấy thèm muốn mà thôi.

Đây cũng là năng lực của Lý Nguyên Thanh, lúc trước khi hắn mua đất canh tác, không ít người dưới trướng của Mạnh Thế Đức chê cười Lý Nguyên Thanh sau lưng hắn.

Vì trước đó Lý Nguyên Thanh bằng lòng cho mọi người hạt giống miễn phí, hơn nữa còn phân phát rất nhiều đất sản xuất cho mọi người. Vậy nên dù bây giờ mọi người biết được chuyện Lý Nguyên Thanh kiếm được mấy chục nghìn lượng bạc từ việc bán ớt, bọn họ cũng không ghen tị gì.

Lý Nguyên Thanh thuê những người lính đang nghỉ ngơi và hồi phục đến để hái ớt, tiền công năm mươi văn một ngày, cao hơn tiền công làm việc ở thành Tây Bắc, dường như là gần hai trăm.

Triệu đại tướng quân cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, sờ râu của mình, suýt chút nữa hắn ta cũng bị mê hoặc bởi cái giá mà Lý Nguyên Thanh đã nói ra, hắn ta còn muốn trông thêm mấy mẫu đất ớt nữa.

Sau khi biết quả ớt đắt đến vậy, rất nhiều người muốn xin hạt giống của ớt, Lý Nguyên Thanh cũng đồng ý rồi. Những đợt hạt giống được gieo ở lần đến, nhất định hắn sẽ đưa cho bọn họ.

La đông gia đích thân đưa người đến vận chuyển ớt cũng như đưa tiền, rồi ghi chép vào sổ sách.

La đông gia lấy ớt tươi thông qua thương đội buôn bán của nhà họ La rồi bán cho hơn hai mươi thành phố lớn ở Tây Bắc, bán hết mấy nghìn cân quả ớt ở trong hai ngày. Hai trăm văn tiền một cân, thu nhập từ Lý Nguyên Thanh, ở những nơi khác có thể bán được với giá năm trăm đến tám trăm văn tiên, lợi nhuận rất lớn.

Sau khi hái rất nhiều ớt, Lý Nguyên Thanh tìm mấy mẩu đất mà ở đó ớt có thể sinh trưởng tốt, hắn không để cho người khác hái mà để ớt được phát triển tự nhiên, sau đó đợi chúng chuyển sang màu đỏ và khô héo để lấy hạt giống.

Nếu như có vài trái ớt nhỏ không phát triển được thì chúng sẽ bị loại bỏ. Vậy thì mới có thể cung cấp đủ dưỡng chất cho ớt phát triển thành hạt, khiến hạt ớt trở nên to hơn được.

Cùng lúc đó, Triệu đại tướng quân đã bắt đầu bố trí người trong từng nhóm đi để thăm ruộng đất, đặc biệt là những chỗ có guồng nước. Hạt giống mọc lên rất nhiều, vàng óng ánh, lại còn tríu xuống nữa.

Người nông dân ở bên giải thích, cảm ơn triều đình đã đưa người xuống bỏ tiền ra để xây dựng guồng nước, cảm ơn phương pháp ủ phân của Đức Thụy phu nhân. Nhờ vậy mà những hạt giống này mới đạt đến sản lượng ba trăm cân trên một mẫu đất. Mọi người đi ngang qua ruộng của Lý Nguyên Thanh, chỉ vào những cây lúa ở trên ruộng của Lý Nguyên Thanh khiến cho mọi người hết lân này đến lân khác kinh ngạc.

Sau những lần tổ chức các cuộc tham quan, rất nhiêu người nguyện ý ở lại đây.

Sau khi ba trăm nghìn quân lính ở trong đại quân đã được đi tham quan hết, số lượng binh sĩ muốn đăng ký ở lại lên đến một trăm bốn mươi nghìn người, vượt xa dự đoán của bọn họ.

Triệu đại tướng quân rất vui mừng, cười nói: "Nguyên Thanh, phương pháp của ngươi hay thật, hiện tại có rất nhiều người muốn ở lại đây. Lúc đầu thì chẳng có ai muốn ở cả, ta cứ lo lắng mãi thôi. Bây giờ nhiều người chịu ở lại vậy rồi thì ta lại lo thêm, sợ rằng đông quá sẽ khó xếp chỗ."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Mọi người thường có xu hướng tụ tập lại với nhau, có nhiều binh lính là đồng hương nên sau khi bọn họ về dẫn người nhà đến đây, hãy sắp xếp những người cũng quê vào một thôn. Việc sắp xếp giữa các thôn, khoảng cách giữa các thôn, những thứ này phải cần có người tính toán. Chúng ta không thể chờ mấy người đó đến hết rồi mới bắt đầu chọn địa điểm lập thôn được."

Lý Nguyên Thanh cũng viết sổ con, hy vọng nó có thể đến được luyện thủy binh huyện Thôi Dương phủ Tầm Dương, gửi đến cho Triệu đại tướng quân để cùng nhau đưa nó về kinh thành.

Sau khi đã nắm rõ tình hình, Triệu đại tướng quân mới bắt tay bố trí những người làm những việc trông rất nhỏ nhặt nhưng lại cực kỳ quan trọng này. Triệu đại tướng quân đang nóng lòng chờ đợi vụ thu hoạch ở năm nay, dù sao cũng xin bệ hạ nhiều tiền đến như vậy để chế tạo guồng nước mà. Nếu không có hiệu quả gì, cho dù hắn có là tỷ phu của hoàng thượng đi chăng nữa cũng không ổn lắm.

Mùa xuân gieo một hạt giống, đến thu sẽ thu hoạch được cả hàng nghìn hạt.

Mùa thu là mùa thu hoạch.

Sau khi kết quả thống kê được đưa đến, Triệu đại tướng quân hết sức vui mừng, xác nhận đi xác nhận lại rồi viết sổ con, trình nó lên. Còn có các sổ con về việc đóng quân ở trong các đồn điền cùng với sổ con về việc thỉnh công cho Lý Nguyên Thanh và nguyện vọng của Lý Nguyên Thanh nữa.

Nghe Lý Nguyên Thanh nói như vậy, Triệu đại tướng quân cười nói: "Đúng vậy, lấy thôn là một đơn vị, có hai mươi lăm thôn, xây dựng thành một có thành trấn nhỏ, dùng cho buôn bán. Lấy bảy trấn làm thành một huyện, bảy huyện làm thành một châu. Những ngôi làng sống nhờ sông nước nên cũng dễ dàng chọn địa điểm hơn rồi."

Sau đó Lý Nguyên Thanh chỉ cần ngồi chờ đợi tin tức, nhân tiện dùng bột ớt khô để làm món ớt chưng dầu dê. Món ăn này đã tạo nên một trào lưu ở thành Tây Bắc rồi, nếu ngươi chưa từng ăn ăn ớt chưng dầu dê thì ngươi không phải là người giàu có và quyền lực nhất ở thành Tây Bắc.

Đương nhiên, đây là tình hình của Lý Nguyên Thanh ở thành Tây Bắc, còn Liễu Phán Nhi ở trấn Cát Tường năm nay cũng rất khác.