Chương 8: mười năm sau khi sinh ra
Chương 8: mười năm sau khi sinh ra
Lê gia chia làm nội viện cùng ngoại viện. Nội viện là nơi các thành viên trong tộc sinh sống và học tập. Nơi đây là trung tâm của cả gia tộc, chính điện và nhà thờ tổ đều được xây dựng ở nội viện này. Người ngoài và người ở ngoại viện không được phép bước chân vào nội viện khi chưa được sự chấp thuận hoặc nếu muốn vào phải có lý do chính đáng.
Ngoại viện Lê gia là nơi ở cho những người ngoài tộc. Cụ thể là các người ở, người làm cho Lê gia. Đôi khi còn có khách quan phương xa ghé thăm cũng được sắp xếp cho lưu trú tại đây. Ngoại viện được xây dựng bao quanh nội viện. Nhìn từ trên cao xuống thì giống như một chiếc móng ngựa, mặt tiền Lê gia hướng về phía trung tâm xã Bình Minh, mặt sau tựa lưng vào một sườn đồi thoai thoải . Tổng diện tích của ngoại viện không lớn bằng nội viện nhưng mật độ người thì ở lại cao hơn nhiều.
. . .
10 năm sau
bên trong nội viện Lê gia.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Mấy chốc mà đã mười năm trôi qua. Lê Minh cũng vừa tròn mười tuổi. Hắn lúc này đang ngồi đung đưa chân trên một cành cây cổ thụ phía sau vườn nhà, thuộc phần nội viện. Bên dưới gốc cây là một bé gái đang chạy nhảy đuổi bắt những con bươm bướm màu sắc sặc sỡ.
- Yến à, em chạy ít thôi kẻo lại té bây giờ, cha mẹ đánh đòn em nữa đấy.
- Ứ ừ…không chịu đâu, anh phải bắt con này cho em đi rồi em mới không chạy nữa cơ.
…
- Haizz….!
Thấy đứa em gái nhỏ của mình nhõng nhẽo, Lê Minh cũng chỉ lắc đầu thở dài. Sau đó chống tay vào thân cây đứng bật dậy, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào con bướm, quan sát đường bay của sinh vật này. Năm giây sau, khi đã chắc chắn Lê Minh liền lấy đà bật một phát hướng đến phía con bướm đang bay kia mà đưa tay ra bắt.
- Hừ, quá dễ dàng
Nhếch mép cười khẩy một cái, Lê Minh đã bắt được con bướm rồi. Vừa hay chân cũng chạm đất hạ cánh một cách nhẹ nhàng. Hé mắt nhìn vào bên trong lòng bàn tay để đảm bảo rằng mình không lỡ bóp c·hết con bướm Lê Minh mới thở phào đem lại cho em gái.
- Của em đây, nhốt lại rồi đừng có chạy lung tung nữa đấy.
- Waaa, anh Minh giỏi quá.
- Dạ, em hứa không chạy nữa đâu. em vô trong chơi nha anh, hi hi hi.
- Ừm, đi cẩn thận đó.
Lê minh chưa nói hết lời thì em gái hắn đã quay ngoắt đi,chạy tung tăng ra khỏi sân vườn với con bướm đã được nhốt kĩ trong chiếc lồng tre. Con bé này chắc lại đi kiếm dì nuôi để khoe con vật mới bắt được đây, bình thường ngoại trừ mẹ ra thì con bé cũng rất thân với dì ấy.
Nhìn đứa em gái bé bỏng của mình chạy khuất tầm mắt, Lê Minh mới lắc đầu cười khổ. Năm năm trước, vào một ngày thu lá rụng vàng mặt đất. hắn đón chào một đứa em gái dễ thương kháu khỉnh. Cha mẹ hắn hạnh phúc nhân đôi, đặt tên cho đứa con mới lọt lòng này là Lê Thị Thu Yến ( sau này gọi tắt là Yến hoặc Thu Yến ) với mong ước con gái sau này sẽ xinh đẹp, dịu dàng hiền thục.
chưa biết được lớn lên sẽ như thế nào nhưng bây giờ thì Lê Minh thấy cha mẹ hắn chắc phải khổ rồi. Em gái hắn bây giờ năm tuổi, chạy nhảy nghịch ngợm còn hơn cả một đứa nhóc con trai. Bằng tuổi em ấy con nhà người ta sẽ ở nhà chơi búp bê vải. còn Thu Yến, cả ngày hết cầm gậy chơi đánh trận với mấy nhóc trong tộc rồi lại theo hắn vào vườn đuổi bắt thú, bị mẹ đánh đít không biết bao lần vẫn không chừa. Cơ mà, Tuy có chút nghịch ngợm nhưng cả cha mẹ và hắn đều thương yêu đứa em gái này…hắn tự dặn lòng rằng, ai dám bắt nạt em gái bé bỏng của hắn thì hắn sẽ cho cả gia đình tên đó nhận không ra con mình. Ai bảo đứa em gái này vừa dễ thương lại có nét hao hao giống con gái kiếp trước của hắn chứ, hừ.
Quay lại nằm lên một bãi cỏ dày đặc, xanh mướt ngay cạnh gốc cây . Lê Minh tựa đầu lên cánh tay, chăm chú nhìn vào màn hình ánh sáng trước mặt.
Mười năm qua, hắn ngày nào cũng nghiên cứu cái này. Phát hiện ra được nó trông giống như một hệ thống game vậy đấy. Chỉ cần hắn tập trung tinh thần suy nghĩ đến thì màn hình sẽ hiện lên. Giao diện trên màn hình thì có vô số các chức năng, nào là thông tin chủ thể, cửa hàng, hệ thống nhiệm vụ, túi đồ, …v.v
Đặc biệt khiến Lê Minh thích thú là mục bản đồ, hắn cứ ra vào nghiên cứu địa thế trên bản đồ này hoài mà không chán. tiếc là bản đồ chỉ sáng lên ở những vùng hắn từng đặt chân đến, còn những nơi khác hắn chưa tới thì được biểu thị bằng một màu đen kịt.
Ngoài ra còn một mục đó hòm thư, chuyên dùng để hai bên thần đế và Lê Minh liên lạc qua lại với nhau. Thế nhưng mà, đã mười năm rồi từ lúc hắn mò ra được phần thư từ này thì chả mấy lần dùng được. Nguyên do là những tin nhắn hắn gửi đi thì tên thần đế kia chỉ có xem không trả lời lại hoặc một thời gian sau mới nhắn lại. Lúc đó thì Lê Minh cũng quên luôn hắn gửi gì cho thần đế rồi.
Về những gì Thần Đế nói với Lê Minh lúc mới chuyển sinh qua hồng hoang đại địa. Hắn không quên, ngày nào Lê Minh cũng đau đáu trong lòng chuyện làm thế nào để phát dương quang đại thế giới mà thần đế cho là đang bị trì trệ bởi những thế lực nào đó.
Quả thực rất khó, xuất phát điểm của Lê Minh hiện tại phải nói là quá yếu kém đi. Một gia tộc nắm trùm ở một xã. nghe thì có vẻ khủng lắm nhưng với mục tiêu của Lê Minh là cả đại địa này thì chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc rộng lớn mà thôi.
Vò đầu bứt tóc nghĩ mãi chẳng ra cách. Cuối cùng Lê Minh ngủ th·iếp đi lúc nào không hay. Cứ thế theo làn gió thoang thoảng thổi qua làm đung đưa những tán cây, những ngọn cỏ. Âm thanh kêu xào xạc ru hắn ngủ một giấc đến chiều tối.
. . .
- Cậu Minh, cậu Minh….dậy cậu Minh ơi…cậu Minh ơiiii.
- Hử, sao vậy? Đã tối rồi ư?
- Dạ, cậu đã ngủ một mạch từ trưa tới giờ rồi ạ. Gia chủ sai tiểu nhân đến gọi cậu về ăn cơm tối ạ.
- Cái gì, c·hết rồi…!
Bị người gia nhân lay người gọi dậy, Lê Minh khó nhọc chống tay trụ cho thân thể mệt mỏi vì ngủ nhiều. Dụi mắt cho tỉnh hẳn Lê Minh giật mình, hắn ngủ quên mất. Nghe gia nhân nói cha mẹ đang đợi ăn cơm tối hắn mới tức tốc bật người dậy chạy thẳng một mạch ra khỏi vườn .
- Cảm ơn nhé anh trai, anh về nghỉ ngơi được rồi, bye.
Vừa chạy vừa ngoảnh mặt lại hô lớn cảm ơn gia nhân kia, Lê Minh liền bứt tốc chạy thật nhanh hướng đến nhà ăn. Hắn không sợ cha mẹ hắn vì đợi lâu mà tức giận, điều hắn chân chính sợ đó là ông cố của hắn, Lê Việt Vương. Phải nói là ông cố cực kỳ nghiêm khắc với Lê Minh, chỉ cần hắn làm sai một chút, hay làm gì không vừa ý ông là sẽ bị cho ăn đòn đau đớn. Dù rằng ông đã 96 tuổi, già rồi nhưng sức lực thì không thể xem thường. Bị dính một gậy từ ông cố thì hắn xác định phải nằm giường hơn tuần mới có thể đi lại được. Ông cố rất đáng sợ đi.
- Anh trai? Bye??? ý cậu chủ là gì nhỉ. Haizzz, cậu Minh này toàn dùng những từ ngữ kỳ lạ.
Người gia nhân khi nãy vẫn đứng ở chỗ cũ gãi đầu gãi tai cố gắng giải nghĩa cho từ “bye” mà Lê Minh vừa nói. Đến khi chịu thua thì gia nhân này mới rời đi
- Bỏ cuộc thôi, những từ cậu Minh nói ra ai mà hiểu cho được. Về dọn dẹp cái đã.
_______
* Mình mới viết đến c8 nhưng mình chợt phát hiện ra. Đó là ý định ban đầu mình viết truyện sẽ là một truyện thuần Việt. Cơ mà mấy chương trước mình lại dùng quá nhiều từ hán việt đi. Vì vậy nên từ chương này trở đi mình sẽ cố gắng hạn chế dùng từ hán việt nhiều nhất có thể dùng từ thuần Việt nhiều hơn theo ý định ban đầu của mình.
Cảm ơn mọi người đã cố gắng đọc đến tận đây *