Chương 7: thôi nôi Lê Minh 2
Chương 7: thôi nôi Lê Minh 2
Gian phòng của Lan Hương (vợ Lê Lợi ) bên trong nội viện Lê gia.
- Ahhhh, nào ngoan nào, con đói rồi hả. Ngoan nào đừng khóc nữa, mẹ cho bú ti này.
- oa a ooa aaa …pi pi ( khốn nạn cái thân thể này, sáng giờ mấy cữ rồi, sao lại đói nhanh vậy chứ )
- Nào nào sữa đây sữa đây, nín đi mẹ thươngggg…..!
Lê Minh lúc này đang chật vật quằn quại trong vòng tay của Lan Hương, mẹ của hắn. Mặc dù hiện tại đã chuyển sinh thành một đứa trẻ con, danh chính ngôn thuận là con đẻ của người phụ nữ này nhưng Lê Minh vẫn mang trong mình ý thức từ bên trái đất qua. việc nằm trong vòng tay âu yếm của Lan Hương với tư cách là một đứa con làm hắn nhất thời chưa chấp nhận được.
Kiếp trước không phải hắn chưa từng ôm ấp qua nữ nhân, số hắn đào hoa nên rất được phụ nữ yêu thích, hắn cũng tiếp xúc qua rất nhiều thể loại nữ nhân luôn rồi thế nhưng hiện tại lại không giống kiếp trước. Được nằm gọn trong vòng tay của mẹ khác biệt rất lớn với nằm trong vòng tay của phụ nữ theo kiểu kia…theo những cuộc chơi bời trai gái….và tất nhiên, thời hắn còn chơi bời là trước khi hắn gặp vợ mình.
Cạch
- Nàng chuẩn bị cho con xong chưa, bên ngoài ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Cánh cửa phòng Lan Hương hé mở ra, bước vào là Lê Lợi với dáng vẻ vội vàng cùng lời nói gấp gáp. Lan Hương tinh ý thấy vài giọt mồ hôi trên trán chồng không vội trả lời ngay mà tiến lại gần vừa lau những giọt mồ hôi vừa nhẹ nhàng nói với Lê Lợi .
- Đã xong hết rồi, chỉ đợi mỗi chàng thôi đấy.
- Tốt rồi, vậy để ta mang con ra ngoài ra mắt khách quan, nàng đi theo ta luôn nhé.
- Có được không vậy hay là th·iếp ở bên trong này thôi…!
- Không sao, nếu ngại nàng cứ ra chào hỏi cho có lệ rồi sang bên gia tổ ngồi cho đỡ mệt, nàng đi nhé .
- ….
Ngẫm nghĩ trong giây lát, Lan Hương không nói gì mà quay đầu đi về phía giường nơi Lê Minh đang nằm, mắt còn đang liu diu ngủ. Lấy Hai tay đỡ đứa con nhỏ lên ôm vào lòng, nàng bước đi ra phía cửa.
- Đi thôi tướng công.
- Nàng chậm thôi, để ta dẫn nàng đi nào, từ từ….từ từ
Lê Lợi cũng không vì gấp gáp mà hối thúc vợ mình. Vợ hắn đã đồng ý ra ngoài cùng, hắn liền thể hiện ra bên ngoài phong cách của một người chồng, đi bên cạnh dìu vợ đi chậm rãi, tránh để bị vấp té. dù sao mới sinh một tháng, vợ hắn vẫn chưa hồi phục sức khỏe hoàn toàn.
. . .
Không khí bên ngoài chính điện ồn ào náo nhiệt. Trên các mâm cỗ bọn người gia môn hào phú cụng ly liên hồi. Đám người phía “ bàn dưới” cũng không khác là bao, từng vò rượu cứ thế hết rồi lại lên liên tục, đồ ăn từng đĩa từng đĩa cứ thế vơi đi. Gia nhân Lê gia chạy ra chạy vào dọn bàn cho khách mệt bở hơi tai nhưng không dám than vãn nửa lời.
. . .
- Ha ha ha ha, Lê lão đệ, lâu quá rồi huynh đệ chúng ta không ngồi với nhau nhỉ.
- Mã huynh già rồi ư, hai năm trước đã như vậy rồi mà.
- ây, hai năm lâu rồi, lão Lê ngươi mới là già rồi đấy.
- Ơ vậy à, c·hết thật, hai ta đều già quá rồi. Thôi, để lão đệ bồi tội với Mã huynh đây nào, cạn chén nhé.
- Cái đồ c·hết dẫm này, chỉ biết có vậy thôi, nhưng mà ta thích, ha ha ha . nào, cạn chén.
Khà…rượu tốt.
Qua vài tuần rượu, cả hai người Mã lão cùng Lê Việt Vương đều đã ngà say. Nói qua nói lại đều là tâm sự về những chuyện ban xưa…nào là thủa thiếu niên trai tráng, rồi những ngày tháng tung hoành khắp trấn, cùng nhau xem trộm con gái nhà người ta tắm…à...ờm…nói chung là những chuyện đã lâu trước đây rồi.
Uống cạn chén rượu, Lê Việt Vương đặt cái cộp xuống bàn rồi thở dài phiền não. Khuôn mặt lúc này đã thôi nụ cười.
- Mã lão, huynh chắc là biết ánh sáng kỳ lạ một tháng trước nhỉ? ta thấy…
- Ta biết, sự kiện lần này quả thực nghìn năm có một. Tiếc là ta đần độn, không thể nào nhìn ra được huyền cơ trong tia ánh sáng đó.
- ….haizzz, Mã huynh khiêm tốn rồi,ngay cả huynh cũng bó tay chịu trói thì cả cái trấn Thái Hoà này ai biết nữa cơ chứ.
Chững lại vài giây, lão Lê lại thở dài, cầm chén rượu lên rót đầy rồi uống cạn. Quả thật, Mã lão đây là huynh đệ tốt của Lê Việt Vương, ai cũng biết. Nhưng có một chuyện ai ai cũng biết nữa, đó là đệ nhất tuyệt thế thần bói là danh hiệu người người trấn Thái Hoà này đặt cho Mã lão. Vậy nên Lê lão này nói Mã lão bó tay thì người khác cũng chịu c·hết là có lý do.
- Ấy ấy, Lão Lê ngươi lại đề cao ta rồi. nhưng mà, tuy lão huynh ta đây không biết huyền cơ kia là gì nhưng ta biết đám gia tộc phía dưới tính toán cái gì đấy.
Thấy lão huynh đệ trước mặt khẽ nhếch mày nhìn đám người phía dưới bàn tiệc, lão Lê cũng theo đó liếc nhẹ nhìn sang nhìn lướt qua. Trầm tư ít lâu, Lê lão nhìn thẳng mắt Mã lão dè chừng hỏi.
- Ý huynh là….
- Suỵt - không để lão đệ của mình nói hết lời Mã lão đã lấy tay che miệng người đệ này lại. Nhích người lại gần lão Lê, Mã lão nói nhỏ- cẩn trọng đám bên dưới, có thể bọn chúng đến tham dự không phải vì tằng tôn ( chắt) của đệ đâu, còn lý do khác. chẳng hạn như vệt sáng kia, tâm cơ bọn chúng…haizz…đã động rồi.
Nói xong Mã lão liền ngồi ngay ngắn lại ghế của mình, tiện tay bốc lấy một nắm đậu phộng luộc mà ăn. Để mặc cho Lê lão giờ vẫn đang chau mày suy nghĩ. Lê Việt Vương biết lúc ấy, vệt sáng kia có chút kỳ lạ nên ra xem, thấy hướng bay của nó là gia tộc của mình nhưng không chú ý cho lắm. Đứng nhìn một hồi rồi quay người bước vào phòng. Không ngờ đám gia tộc khác lại vì một chút kỳ lạ từ vệt sáng kia mà lại tốn công sức đi dò la vào tận tộc của mình như vậy. Bảo sao ngay từ lúc đám gia tộc này mới bước chân vào chính điện Lê Việt Vương đã để ý thấy ánh mắt của đám người này đảo qua đảo lại liên hồi, trông rất khả nghi, chưa kịp điều tra thì giờ Mã huynh của lão lại nói cho lão biết. chậc, cái danh đệ nhất tuyệt thế thần bói này, thật không phải hư danh.
Lại nghĩ, Lê lão thật không biết vệt ánh sáng đó thì liên quan gì đến gia tộc của lão đâu mà lại khiến các tộc khác chú ý đến. Chẳng qua vừa hay lúc đó tằng tử của lão vừa chào đời mà thôi, không còn gì khác lạ nữa…hay là, lão bỏ qua điều gì nhỉ.
- Hàiii…xong chuyện này phải cho người đi điều tra một chút mới được.
. . .
- Pa pi ap po pi ( mới chợp mắt mà lại đưa đi đâu đây..)
Nằm cuộn tròn trong lớp chăn bông, Lê Minh vừa mút tay vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
- Lê mỗ lần nữa cảm tạ mọi người đã đến tham dự bữa tiệc lần này, con trai ta mới sinh chưa thể nói được, nếu không thì ta tin nó cũng sẽ giống như ta, cảm tạ và biết ơn các vị bằng hữu đây rất nhiều. nào mọi người, cạn chén, vì con trai mới chào đời của Lê mỗ .
- Cạn….
Nghe hết những lời Lê Lợi nói, Lê Minh biết là mình đã được đưa đến bữa tiệc thôi nôi của mình rồi. Hắn cố ngẩng đầu lên nhìn cho rõ nhưng không được, một phần vì cấu tạo cơ thể sơ sinh này còn yếu, một phần vì Lan Hương mẹ hắn đã ôm chặt hắn không cho hắn cựa quậy rồi.
Nằm im trong vòng tay của mẹ, Lê Minh chỉ đành giả vờ ngủ còn đôi tai thì hoạt động hết công suất. Cứ đi đến một bàn chúc rượu là hắn lại nghe thấy cha hắn cười ha hả nói chuyện với một đám người. Lan Hương bồng con đi theo sau, thuận theo chồng nàng cũng cúi đầu cười mỉm theo kiểu xã giao với mọi người.
Lê Minh nằm bên trong nhìn lên thấy hết mọi việc. Lâu lâu hắn có thể nhìn được mọi người trên bàn tiệc. một đám cổ lỗ sĩ ăn mặc màu mè, ăn uống mất lịch sự, đó là đánh giá sơ bộ của Lê Minh về đám người trên bàn tiệc. Quan sát kỹ hơn thì Lê Minh nhận thấy đám người này không tốt lành gì cả, theo cách nói của hắn thì là một lũ điếm thúi…chơi với tụi này sớm muộn gì cũng c·hết với chúng mà thôi.
…
Trải qua hơn chục phút theo cha mẹ hắn chào bàn, Lê Minh cuối cùng cũng chả thu hoạch được một chút thông tin gì có ích đối với hắn. Người ở đây hết chúc mừng cho gia tộc hắn, mân mê bóp má hắn rồi khen hắn sau này cơ nghiệp sáng lạng thì chẳng còn nói gì khác nữa. Có chăng chỉ là nói đến vệt sáng một tháng trước như một sự kiện kỳ bí…cái đó hắn don’t care ( không quan tâm)
. . .
Không như kỳ vọng của mình, hôm nay Lê Minh chẳng thu hoạch được gì cả nên thấy khó chịu trong lòng. Bực bội nhưng cũng không thể làm gì được với cơ thể mới sinh nên hắn chỉ còn cách nhắm mắt cố ngủ cho qua bữa tiệc c·hết tiệt này. Mặc kệ đám người chung quanh chè chén be bét cùng với hai ông già lụ khụ đang ngồi như thánh sống phía trên kia. hắn biết một người là ông cố của mình- tằng tổ phụ- còn người khác đang nheo mắt nhìn chằm chằm hắn…hắn chịu, hắn liếc nhìn lại ông già lạ mặt kia rồi nhắm mắt đi ngủ trong sự bực dọc khó chịu.