Chương 9: nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ? Đến lúc bắt tay vào làm thôi.
Chương 9: nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ? Đến lúc bắt tay vào làm thôi.
- hây hây…ha…hây
Vụt vụt v·út…..
- Aaa, anh Minh giỏi quá đi, em cũng muốn được học như anh Minh.
- Không được, con là nữ nhi, phải học những thứ như thêu thùa, may vá, nấu ăn. Đừng đụng đến đao kiếm làm gì .
- Nhưng mà con ….
- Nghe lời ông .
Thu Yến cùng ông cố ngồi bên dưới mái hiên của một ngôi nhà gỗ lợp mái lá đằng sau nội viện. Hai ông cháu nhìn Lê Minh tập kiếm đã được gần nửa giờ rồi.
Thấy anh trai của mình múa những đường kiếm tuyệt đẹp dưới ánh nắng nhàn nhạt. Kiếm đi tới đâu là tiếng gió rít lên vun v·út tới đó, lá cây cuộn theo cơn gió bay phấp phới làm cho Thu Yến phấn khích không thôi. Cô bé không kiềm chế được mà nhảy lên nhảy xuống vỗ tay hét lớn khen anh trai giỏi giang, đồng thời đòi được học kiếm cùng anh nhưng lại bị ông cố của cô nhóc thẳng thừng từ chối với chất giọng hơi khàn mang đầy năm tháng.
Hôm nay, Lê Minh tập kiếm ở đây là vì ông cố của hắn. Tất cả từ võ thuật, tu luyện, học hành gì đó của Lê Minh đều do một mình ông cố chỉ dạy cho. Vì thế nên ngày nào ông cố cũng có mặt lúc hắn tập luyện, vừa để quan sát tiến độ học tập của hắn vừa để chỉ dạy lại những chỗ sai sót.
Năm lên năm tuổi, ông cố đã dẫn Lê Minh ra bãi đất trống đằng sau nội viện này để tập luyện rồi. Bắt đầu từ rèn luyện thể chất với những bài tập cơ bản. Đến bây giờ, hắn mười tuổi, đã học qua hết quyền pháp tộc truyền của Lê gia, đao pháp kiếm pháp nội tộc cũng đã thuần thục. Những bài tập ông cố dạy cho Lê Minh, hắn cảm thấy có chút thân quen. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng hình như trước đây hắn đã từng thấy đâu đó rồi.
Bỏ qua những suy nghĩ đó thì Lê Minh vẫn chăm chỉ tập luyện. Những công pháp ông cố hắn chỉ dạy, cộng thêm cả những bài võ thuật tác chiến học được ở kiếp trước. Lê Minh đều luyện tập không bao giờ lơ là và kết hợp chúng một cách nhuần nhuyễn. Theo Lê Minh, có cơ hội học được bao nhiêu thì học, dù sao biết càng nhiều càng dễ đối phó với khó khăn sau này có thể hắn sẽ gặp phải.
- Được rồi, vào đây nghỉ chút đi. lát nữa ta sẽ chỉ thêm cho con
Nhìn thấy ánh nắng càng lúc càng gắt hơn về trưa, cũng thấy động tác ra chiêu của Lê Minh đã đỡ ngứa mắt hơn rồi nên ông cố gọi hắn vào cho phép nghỉ.
- Dạ.
Tập từ sáng tới giờ Lê Minh cũng chỉ chờ có câu nói này của ông cố. Chạy vội vào trong hiên nhà với thanh kiếm vẫn còn cầm trên tay, hắn thở phì phò từng cơn. Mồ hôi nhễ nhại khắp người.
- Anh Minh khát không, uống nước nè.
- Ừ cảm ơn em
- Anh Minh, lau mồ hôi .
Thu Yến nhanh nhảu đưa nước rồi khăn cho Lê Minh khi hắn còn chưa kịp ngồi xuống. Ném cây kiếm qua một bên, tay Cầm lấy chén nước mát lạnh uống ừng ực, hắn khà một tiếng đã khát, rồi lại vơ lấy cái khăn từ tay em gái hắn mà lau mồ hôi đã đầm đìa khắp người, một tay kia thì xoa đầu đứa em hắn cảm ơn - cảm ơn em nha.
Đúng thật là trẻ nhỏ, vô tư hồn nhiên. Lê Việt Vương bên cạnh nhìn hai đứa chắt nhỏ quan tâm chăm sóc cho nhau mà khẽ mỉm cười trong vô thức. Ông vuốt ve chùm râu bạc phơ ở cằm, suy nghĩ đến tương lai của Lê gia sau này…- phải như nhân thủ Lê gia lúc nào cũng gắn bó hoà thuận như cách hai đứa nhỏ chăm sóc như này thì tốt biết mấy, haizz… Mong sao tụi nhỏ vẫn luôn như thế này khi lớn lên, đùm bọc lẫn nhau, tương thân tương ái…không như…haizz, bỏ đi.
Nghĩ vẩn vơ trong đầu, lại nhìn tràng cảnh trước mắt, Lê Việt Vương bỗng nhấc người dậy bước đi ra khỏi hiên nhà hai tay chắp sau lưng, đôi mắt rưng rưng nhìn vào hư không. Cứ thế đứng bất động vài phút . Lê Minh thấy ông cố như vậy cũng không dám hỏi gì, hắn sợ xen vào sẽ làm tụt hứng của ông. Chỉ có đứa em nghịch ngợm của hắn là ghé sát tai hắn hỏi nhỏ.
- Anh, sao ông cố lại ra phơi nắng thế?
- Ông có chuyện, em đừng có làm ồn nhé.
- dạ~
Lê Minh vừa trả lời giọng thì thầm vừa đưa ngón trỏ lên để ngay miệng ra dấu cho em mình im lặng. Thu Yến lúc này cũng nghe lời mà dạ một tiếng ngọt xớt. Mỉm cười hài lòng với em gái, Hắn quay qua nhìn bóng lưng của ông cố một lần nữa rồi chống tay đỡ cả thân thể ướt đẫm mồ hôi nằm xuống sàn nhà bằng gỗ. Mắt nhìn lên những cột kèo trên mái nhà.
Ông cố hắn lâu lâu lại thất thần như vậy, chắc là suy nghĩ đến chuyện gì đó không vui vẻ rồi. Hắn chẳng dại gì mà chen vào những lúc thế này, ai biết được làm ông không vui ông lại cho hắn một trận thì khốn…vả lại hắn định đợi lúc nào có dịp dò hỏi cho rõ cũng được. Hắn tò mò không biết chuyện gì mà lại làm ông cố uy phong của hắn thất thần bất động đứng giữa trưa nắng như vậy.
. . .
buổi chiều hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong thì Lê Minh về phòng nằm nghỉ. Trong bữa cơm, gia đình hắn nói chuyện rôm rả trông rất vui vẻ, làm hắn lại nhớ đến những chuyện kiếp trước…cùng với vợ và con gái cùng với cha mẹ cùng nhau ăn một bữa cơm ấm cúng.
Khuôn mặt đượm chút buồn Lê Minh bước đến bên giường rồi nằm thả lỏng người. Chiều nay hắn được nghỉ không cần phải ra sân tập. Không biết lý do gì nhưng trong lúc ăn ông cố đã báo cho hắn biết thì hắn cũng hí hửng mà dạ một tiếng.
Nằm trong căn phòng tĩnh lặng, Lê Minh nhắm mắt suy nghĩ. Hắn không nghĩ về quá khứ trước kia nữa mà nghĩ đến hiện tại và tương lai sau này ở đây. Từ lúc sinh ra tới giờ hắn đã nghỉ ngơi đủ rồi, chuyện thần đế nhờ hắn làm có lẽ cũng nên bắt tay vào thực hiện. Có thể hơi quá khó đối với hắn bây giờ nhưng đã chịu ơn của ông thần đế rồi thì hắn cũng không thể nào làm ngơ được. dù sao thì hắn cũng đang sống ở thế giới này, dọn dẹp mầm mống xấu xa tại đây cũng đồng nghĩa với việc hắn đang tự cứu chính mình khỏi những thứ không tốt lành gì.
- Hệ thống.
Ting!
Một màn hình hiện lên ngay sau tiếng gọi của Lê Minh. Lê Minh không biết tên của món quà thần đế tặng là gì nên từ nhỏ tới giờ vẫn theo thói quen gọi như vậy. Hắn có suy nghĩ cách gọi, nếu mà gọi như kiếp trước là “ vòng tay theo dõi và kiểm soát sinh mệnh” thì quá dài dòng và không còn đúng nữa. Bởi lẽ vòng tay hiện tại đã được thần đế cải tạo lại rồi, theo dõi hay kiểm soát đều đã không còn …và, vòng tay cũng không còn là vòng tay nữa rồi. Suy nghĩ rất lâu Lê Minh mới quyết định gọi là hệ thống cho tiện, nhanh gọn không mất thời gian. thực ra thì hắn chỉ cần suy nghĩ trong đầu, không cần nói thì hệ thống cũng sẽ hiện lên thôi.
Nhìn lướt qua màn hình một lát rồi Lê Minh lên tiếng hỏi .
- Mày có phần nhiệm vụ phải không, nhiệm vụ chính của tao là gì thế?
“Cứu giúp Hồng Hoang Đại Địa, giúp thế giới này thoát khỏi những nguy cơ có hại “
Trả lời Lê Minh là một dòng chữ hiện lên trên màn hình. Đọc được câu trả lời Lê Minh nhíu mày
- Đúng là quà từ ông ta có khác, nhiệm vụ chính vẫn là như vậy.
Nhưng mà, Lê Minh biết làm gì để giúp thế giới bây giờ. Không sức mạnh, không mối quan hệ hắn thân cô thế cô manh mối về các thế lực tà ác…hắn cũng không có. Cứ nói mồm là sẽ cứu này cứu nọ nhưng hiện tại bắt đầu từ đâu hắn vẫn chưa định hình được.
…
“ Những vấn đề chủ thể bận tâm, hãy tự mình xây dựng lên. Ta sẽ cho chủ thể một lời khuyên:
Muốn đi nhanh thì đi một mình- muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.
Chúc chủ thể may mắn trên con đường sắp tới.”
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Lê Minh, hệ thống hiện lên dòng chữ khích lệ hắn. Đăm chiêu đọc từng chữ một, Lê Minh nghiền ngẫm, miệng lẩm bẩm.
- Cùng nhau…. đây là…ý nói mình phải xây dựng thế lực ư?
- Đúng rồi, một mình mình thì không thể làm được gì lớn lao, nhiều người chung tay vào, mỗi người một chút thì mới nên trò trống được. nhưng mà…
Tay đánh vào đầu gối cái bép, Lê Minh hào hứng nói lên, hắn như gỡ được tơ rối trong lòng. Tâm trạng đang vui vẻ bỗng trùng xuống, Lê Minh thở dài than thở.
- Nói thì là vậy, còn làm lại là một chuyện khác. Mình làm thế nào để có thể tạo nên một thế lực đây chứ…how…như thế nào???
- Hệ thống à, có cách nào giúp tao không?.