Chương 3: Khởi đầu mới
Chương 3: Khởi đầu mới
- Thôi nhé, ta sẽ liên lạc với con sau. Ta còn việc gấp phải làm bye con trai.
Còn chưa kịp nói cho hết câu thì thần đế biến mất ngay trước mắt Lê Minh. Trong không gian chỉ còn dư âm giọng nói của thần đế vang vọng .
- Thần đế, ông già này sợ mình hỏi nhiều quá hay gì, nãy giờ đây còn chưa hỏi được câu nào đâu.
- Ta nghe thấy đấy!
Giọng nói bình thản phát ra chặn họng Lê Minh là của thần đế. tuy thân ảnh không ở đây nhưng mọi chuyện, mọi sự việc thần đế đều thấu, huống chi là việc hắn đang nói xấu sau lưng vị thần tối cao này.
- Xì!!! -
Lê minh bĩu môi biểu cảm không ưa nổi.
- Thần thánh gì tầm này.
Hắn thuộc nhóm người vô thần nên gặp thần thì có sợ nhưng không có kiêng nể gì hết ( lúc mới nhìn thấy thần đế trong hình dạng khổng lồ còn xém tí đái ra máu mà )
Vừa dứt dòng suy nghĩ bỗng Lê Minh choáng váng đầu óc. Mắt mũi tối sầm lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy hai bàn tay của mình dần tan biến đi. Bắt đầu từ đôi bàn tay rồi lan ra khắp toàn thân. Chỉ chưa đầy năm giây sau, khoảng không gian này đã vắng bóng Lê Minh, tại nơi lúc nãy hắn lơ lửng giờ chỉ còn là một đám mây bụi đang dần trôi đi và tan biến vào hư vô. Sự việc diễn ra quá bất ngờ và quá nhanh đi, hắn còn chưa kịp phản ứng, không có cơ hội nào để hắn la hét vùng vẫy lúc đó cả.
. . . . .
Hồng Hoang Đại Địa- Tuyệt Địa- Nam Quốc - Trấn Thái Hoà …
Huyện An Lạc
Xã Bình Minh
Những đêm tháng 12 tiết trời rét buốt, từng cơn gió se lạnh thổi vù vù không thôi. Các loài động vật côn trùng phát ra đủ loại âm thanh mời gọi bạn tình, cũng như hù dọa kẻ thù. Ban đêm, lúc con người ta đi ngủ thì cũng là thời gian động vật sống về đêm hoạt động tích cực.
Canh tư, tại một con hẻm, mõ phu đang chăm chỉ làm việc không quản đến cái lạnh thấu xương.
Cóc cóc cóc….
- Tiết trời hanh khôôôô….cẩn thận củi lửaaaa…
Cóc cóc cóc cóc…
- o..oápppp! hơơơơ…buồn ngủ quá đi, còn một canh nữa cố lên nào.
Vụttt..chíu…một ánh sáng chớp ngang qua bầu trời.
- Ê tí, nhìn kìa, vừa có một ngôi sao bay vụt qua
- Đâu, là sao băng?
- Tao không chắc, nhưng chắc là có điềm. không phải hỉ sự thì cũng là đại nạn ( nói nhỏ) tao nghe cụ nhà tao nói thế.
- hmmm….
Hai tên mõ phu sau khi thấy ánh sáng kỳ lạ bay ngang qua thì bàn tán to nhỏ. Cả hai không chắc đó là gì nhưng vẫn trò chuyện không ngừng đến tờ mờ sáng với chủ đề đó.
. . .
Cùng lúc đó, tại một vài địa điểm khác. Những ánh mắt nhìn chằm chằm vào vệt sáng chớp tắt trên bầu trời. Có ánh mắt biểu lộ cảm xúc vui mừng, có ánh mắt lại biểu thị sự run rẩy lo sợ. Có ánh mắt lại hờ hững không màng thế sự…hoặc là nhìn thấy nhưng không biết gì, chỉ cho rằng đó là một ngôi sao bình thường.
. . .
Nội viện Lê gia
- Ahhhh…á…hợ hợ…..aaaaahhhhh
- cố lên phu nhân…gắng chút nữa thôi.
- Ra rồi…!
- Oa oa oa …..oa oa.
- Là con trai…là con trai…gia chủ..là con trai…!
Giọng một người phụ nữ vang lên bên trong căn phòng. Ngay sau đó, cửa phòng mở toang một người phụ nữ hớt hải chạy ra, hướng bên cạnh một người đàn ông mà tới. Mồ hôi nhễ nhãi đầy người nhưng cô ta không bận tâm, cung kính mở lời với người đàn ông này. Giọng điệu gấp gáp vô cùng.
- Gia chủ! Phu nhân đã hạ sinh thành công. là một tiểu thiếu gia ạ!
Đúng!
Người phụ nữ kia là gia nhân của Lê gia, còn người đàn ông đó, không ai khác chính là gia chủ Lê gia, tên Lê Lợi. Tuổi không cao, tầm hơn 30 nhưng đã làm chủ cả một gia tộc, tài năng xuất chúng trong đám Lê gia.
- Tốt...tốt lắm, còn không mau dẫn ta vào gặp phu nhân cùng tiểu thiếu gia.
- Dạ…!
Lê Lợi gia chủ Lê gia, từ khi hay tin vợ mình lâm bồn* thì đã lo lắng không ngừng. Vợ ở trong phòng kia la hét dữ dội đã hơn một canh giờ không biết trải qua những gì nhưng Lê Lợi biết là rất đau đớn. Ở bên ngoài sân, hắn cùng những gia nhân đợi chờ đã rất lâu, sương đêm rơi ướt áo vẫn không màng. Lê Lợi hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại chờ tin báo, hắn lo sợ vợ mình sẽ gặp chuyện chẳng lành, còn đám gia nhân đằng sau thì nhoi nhoi cả một buổi không yên. Nhưng giờ thì ổn thoả rồi, hạ sinh thành công, là một tiểu thiếu gia đấy, là người nối dõi cho hắn sau này.
…
Vội vàng đi lên bậc thang, bước chân qua bậc tam cấp. Lê Lợi nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc vang cả căn phòng, là con trai của hắn . Nữ gia nhân đi đằng sau tăng tốc, đến bên cạnh phu nhân lúc này đang nằm trên giường thở dốc. Nữ tì cúi đầu chào phu nhân rồi bế lấy đứa bé từ tay bà đỡ đưa cho gia chủ bế. Đỡ lấy con trai, Lê Lợi ngồi xuống bên cạnh vợ lúc này khuôn mặt đã tái nhợt đi vì mất máu quá nhiều. vừa bồng con, nước mắt Lê Lợi rưng rưng
- Khổ cho nàng rồi, sau này, ta sẽ bù đắp từ từ cho nàng.
Bên cạnh, bà đỡ cũng các gia nhân khác chắp tay cúi đầu rồi tung ra những lời chúc tụng:
- Chúc mừng gia chủ đón chào một tiểu thiếu gia…
- Chúc mừng gia chủ, chúc mừng phu nhân
- Chúc mừng phu nhân hạ sinh thành công
- Chúc mừng, chúc mừng,…hỉ sự, hỉ sự a.
…
Sau một loạt lời ca tiếng chúc, Lê Lợi ra hiệu cho mọi người im lặng rồi cúi đầu nhìn xuống, bên trong lớp vải dày mà Lê Lợi đang ôm kia là một bé trai kháu khỉnh, má đỏ hồng hào, ánh mắt long lanh vẫn còn đọng lại một vài giọt lệ. Suy tư nhìn con một hồi, Lê Lợi bỗng mỉm cười đầy ẩn ý.
- Ta nghĩ ra rồi, tên của con sẽ là….ừm, là Lê Minh, Minh trong thông minh minh mẫn, là sáng chói rực rỡ. ta mong con sau này sẽ gánh vác cơ đồ nhà họ Lê, giúp gia tộc họ Lê này vững mạnh trường tồn …hahahahaha…tên hay…hay lắm.
- Pa pi pa pô….( tiếng đứa bé)
- Nhìn kìa nhìn kìa…hahahaha…con trai ta đáp lại kìa, con thích tên ta đặt đúng không…hâhhaha..
Lê Lợi sau khi đặt tên cho con xong thì nhắm tịt mắt cười ha hả. Vợ hắn tuy vẫn còn mệt nhưng vẫn gắng cười một cách gượng gạo, bà đã quá quen với tính cách phu quân mình rồi. Gia nhân mấy tên đứng bên cạnh thì lại thi nhau khen lấy khen để, ai cũng giành cơ hội vuốt mông ngựa.
. . .
- Lại đâu nữa đây, cơ thể mình, sao mình không điều khiển được cơ thể của mình????
- Mấy người này là sao, sao ai cũng ăn mặc kỳ lạ vậy, kiến trúc này…
- ahhhhh, này này này, bà già kia sao lại đánh tôi. này, bà có nghe thấy không, mau thả tôi ra, ahhhhhh ( đau quá đi )
- Tên hay con mẹ nhà ông, tên tôi vốn dĩ là Lê Minh rồi.
- ahhhh, mau thả ta ra.
Lê Minh…Liên tục mấy chục phút liền, từ la hét, giãy giụa đến sỉ vả nhưng không ai thèm đoái hoài. Mấy tên lạ mặt kia còn cười nói có vẻ rất hạnh phúc khi nhìn vào mặt hắn. Có thậm chí có người còn làm những hành động rất khó hiểu với hắn, cứ như hắn đang là trẻ con vậy.
Còn hắn thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở cái nơi lạ hoắc này. Hiện tại bây giờ hắn đã nằm yên trong lòng người đàn ông kỳ lạ kia, cơ thể thì bị cuộn tròn bao bọc bởi một lớp vải dày. Hắn…lực bất tòng tâm, không thể nào thoát ra được.
Nằm yên trong đống vải dày, Lê Minh nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ .
( mọi người xung quanh nhìn hắn thì cứ nghĩ là hắn ngủ vì đã khóc mệt rồi )
(*) lâm bồn: đẻ