Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Thần Tông

Chương 4: Hồng Hoang Đại Địa




Chương 4: Hồng Hoang Đại Địa

Chương 4: Hồng Hoang Đại Địa

Lê Minh hai mắt nhắm lại, tập trung suy nghĩ những sự kiện xảy ra mới đây. Hắn nhớ rằng mới lúc nào còn đang lơ lửng trong không gian vô định kia, còn nói chuyện với thần đế…nhưng mà, thực ra thì toàn là ông thần đế kia nói, hắn không chen được vô dù chỉ một lời, vậy mà giờ lại ở đây rồi, không lẽ là nơi thần đế nói sẽ đưa hắn đến .

Hmmmmm…..

- Ah…đúng rồi, lúc đó cơ thể mình mờ đi, sau đó cảm giác như bị tách ra thành từng hạt bụi vậy…đúng đúng đúng, chính là như vậy

- Sau đó thì sao nhỉ?

Lê Minh mơ hồ nhớ lại từng chút một. Phải mất một khoảng thời gian sau, chừng một nén nhang thì hắn mới có thể mường tượng ra được chút ít.

. . .

Sau khi tan biến, hắn cảm nhận được rằng mình đã được đưa ra khỏi nơi tối tắm kia. Bằng chứng là những cơn gió đập vào mặt, vào cơ thể hắn liên tục. Hắn cơ hồ cảm nhận được, hình như hắn đang bay, đang bay rất nhanh…bay một cách không kiểm soát. Hắn thấy được tờ mờ phía dưới nơi mặt đất là những đốm đen hình vuông hình chữ nhật, có thể là các công trình gì đó. một vài nơi có ánh sáng le lói nhưng hắn cũng không nhìn rõ được, tốc độ quá nhanh đi.

Được một quãng đường khá dài thì bất chợt Lê Minh đâm vào thứ gì đó. Ở nơi đấy Lê Minh cảm thấy cơ thể ấm áp nhưng lại nhớp nháp vô cùng xung quanh đều một màu đen như mực và hắn lại nghe thấy rất nhiều âm thanh khác nhau, là giọng nói của con người.

- Ahhh…cố lên, đau quá…aaaaa. phu nhân cố lên, gắng sức chút…ra rồi, ra rồi.

Từng thứ thanh âm hỗn tạp cứ thế bị Lê Minh nghe được hết, thế nhưng hắn vẫn không phán đoán được tình hình xung quanh là như thế nào. Đến khi được ai đó kéo ra khỏi cái nơi tối mịt mù kia thì hắn ta vẫn không biết tình cảnh xung quanh. Hắn cứ nghĩ ông thần đế kia chơi xỏ hắn, đưa hắn đến hang ổ của đám người khổng lồ….vì dưới góc nhìn của hắn bây giờ thì quả thật là mấy người kia quá to bự.



. . .

Mặt trời đã lên quá đỉnh núi, ánh nắng vàng chiếu rọi mọi nơi nhưng không đủ để làm không khí ấm lên giữa ngày cuối đông này. trên cành cây bên ngoài cửa sổ đôi chim sẻ đang tựa vào nhau tắm nắng.

- Pi pa pi poooo…pa pi.



- Nàng coi kìa, con nó đang nói đấy, ha ha ha.



Bốppp!

- Chàng cười nhỏ cho con còn nghỉ, ta dặn bao lần rồi…( th·iếp cũng cần phải nghỉ nữa đấy..!) - lấy sức đánh chồng một cái ngay lưng vợ Lê Lợi nhắc nhở với giọng điệu nhẹ nhàng có một chút thiếu hơi, có lẽ là vẫn chưa hồi lại sức. Lê gia gia chủ sau khi bị vợ chỉnh lại thì cũng che miệng lại b·iểu t·ình kiểu ta biết rồi nàng cứ nói mãi.

Về phía Lê Minh

Hắn lúc này đang nằm trong cũi gỗ. Hai tay hai chân quơ qua quơ lại liên tục, miệng thì nói liên hồi. Mặc cho Lê Minh nói nhiều như vậy nhưng người khác nhìn vào thì chỉ nghe được những tiếng pi pa pi pô phát ra từ miệng hắn thôi…ỏ….đứa bé này thật là đáng yêu quá đi.



- Rõ rồi, mình bây giờ đang là trẻ con, mình vừa mới được đẻ ra ( pi pi pa po..) - tay nghịch nghịch ngón chân rồi lại đưa ra trước mắt, nhìn chăm chú Lê Minh nói. Nhưng lưu ý là chỉ có mình hắn tự nói tự hiểu được thôi.



Nghiêng ngó nhìn đông nhìn tây, sờ soạng cơ thể tay chân. Cuối cùng Lê Minh cũng thấy được…là vết đen quanh cổ tay trái. Hắn chắc là hiện giờ vết đen này đã thành một cái bớt đi theo hắn cả đời rồi, nhưng mà không biết có ai thấy nó không nhỉ?

Lấy tay rờ vào vết bớt, sau đó lại cào rồi lại chà sát. hắn tò mò suy nghĩ, từ lúc chui ra tới giờ sao không ai chú ý đến cái vết bớt này…tiếp tục nghịch ngợm cái bớt ở cổ tay của mình, bất chợt Lê Minh giật nảy mình. Vết bớt màu đen sáng lên một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, từ vết bớt hiện lên một ô vuông ánh sáng, đối diện với mắt hắn chừng 50 phân.

- Trông cứ như màn hình vi tính ấy - Lê Minh nghĩ.

- Hế lô, mọi chuyện sao rồi con trai của ta?

Từ ô vuông ánh sáng trước mắt hiện lên một khuôn mặt mờ ảo, cùng với đó là giọng nói phát ra. Khuôn mặt kia hiện lên quá đột ngột làm Lê Minh giật nảy mình lần hai, làm động cả cũi gỗ. Hắn nhìn khuôn mặt trong ô vuông rồi quay qua nhìn hai người trai gái kia rồi lại nhìn khuôn mặt trong ô vuông, lại quay qua nhìn hai người kia.

- Ơ kìa, con nó bị sao vậy vợ ơi?

- Là con bị giật mình trong lúc ngủ thôi, chàng cứ để con tự ngủ tiếp đi…chàng nhớ im lặng đấy.



- Phù! may quá, họ không thấy được cái màn hình này .

thở phào nhẹ nhõm, Lê Minh quay lại nhìn ô vuông trước mắt lúc này hắn đã biết được khuôn mặt mới xuất hiện bất thình lình kia chính là thần đế. Còn cái màn hình ánh sáng trước mắt hắn là một tính năng nho nhỏ từ món quà mà thần đế tặng cho hắn…là chiếc vòng tay đã được cải tạo và thành vết bớt trên cổ tay trái hắn đây.



- Sao nào, ta nói mà con không tin, ngoài con ra thì không ai thấy được ta cùng cái bớt kia đâu. À mà con thấy thế nào, nơi ở mới này ta chuẩn bị cho con đấy …khư khư khư.

- Ông cười cái gì hả thần đế, đột ngột đưa tôi đi đến cái nơi quái quỷ này, rồi còn hình dáng bây giờ của tôi nữa, tại sao lại là trẻ sơ sinh…whyyyy?

- Ơ này !

Liếc xéo thần đế trong màn hình một cái, Lê Minh nhăn mặt bực tức nói chuyện với thần đế. Hắn quả thực rất là khó chịu khi phải ở trong hình dạng như thế này. Lúc mới nghe thần đế nói mình sẽ được cho hồi sinh ở tại một thế giới khác thì hắn đã liên tưởng đến việc mình sẽ tại một thân thể nào đó mà đoạt xá hồi sinh, tự do tự tại tung hoành ngay và luôn. Nào ngờ đâu, thực tế lại bị nhét vào bụng một người phụ nữ, cho hắn đầu thai làm lại từ một đứa trẻ sơ sinh, thật hết sức là bí bách. phải tốn bao nhiêu năm hắn mới có thể tung tăng dạo phố, tung hoành thiên hạ ở thế giới này đây, nghĩ mà Lê Minh thấy tức, càng nghĩ càng thấy khó chịu…con mẹ ông, thần đế! Hu hu hu.

….

- Haizz! Ta biết con đang suy nghĩ gì đấy, kiềm chế chút đi chứ con trai.

Thở dài ngao ngán, thần đế này thực hết cách với Lê Minh, mở lòng từ bi cho người ta đi hồi sinh mà lại bị chửi như con đẻ, không những một mà tận mấy lần rồi. quả thực đây là lần đầu tiên thần đế bị như vậy. nhưng thôi, ai bảo ta là thần đế chứ, con cái hư hỏng thì từ từ dạy dỗ, không được dùng b·ạo l·ực…không được dùng b·ạo l·ực.

- Ta biết con khó chịu, nhưng mà chịu khó đi. Cho con đoạt xá thì cũng được thôi nhưng làm vậy ta lại không thích…( haha) vả lại, con không cảm thấy bắt đầu như thế này sẽ ổn hơn với con ư, nếu như ta cho con đoạt xá thì con có chắc là mình sẽ không c·hết bởi những ký ức của cơ thể cũ hay không. thông tin dồn dập truyền vào não bộ, con không chịu nổi, Bùm…con nổ não mà c·hết con thấy được không?

. . .

Im lặng nghe hết những gì thần đế nói, cơ mặt Lê Minh giãn ra, hắn gật gù suy nghĩ. Cũng đúng, thần đế nói quả thật không sai. Có phải ai cũng thành công trong việc đoạt xá hồi sinh, lỡ như hắn tinh thần lực không chịu nổi rồi nổ não mà c·hết thì có phải phí một vé hồi sinh này không cơ chứ.

- Nhưng mà, ngay từ đầu ông không nói rõ cho tôi biết, tại ông đấy…hừ!

- Thì bây giờ ta liên lạc cho là có ý định đó đây, con cứ bình tĩnh, gấp gáp làm gì, có phải con sắp ra trận đâu nào.

Đáp lại câu trả lời như trẻ con của Lê Minh, thần đế chỉ biết cười nhẹ nhàng cho qua chuyện rồi tiếp tục giải thích cặn kẽ.

- Như con biết rồi đấy, ta cho con sống lại nhưng không phải là trái đất mà là thế giới khác. Nơi đây là một thế giới rất khác biệt với nơi trước đây con sống tên là Hồng Hoang Đại Địa, còn cụ thể khác thế nào…ha, từ từ con trải nghiệm đi.

- Hồng cái gì địa cơ nó là tên thế giới này á…có kỳ quặc quá không thần ơi?