Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Thần Tông

Chương 2: Thần…Thần Đế ?




Chương 2: Thần…Thần Đế ?

Chương 2: Thần…Thần Đế ?

Cũng như 4 người bạn đồng hành của mình, Lê Minh mặc trên người một bộ đồ du hành với đầy đủ toàn là công nghệ hỗ trợ sự sống tối tân nhất của loài người lúc bấy giờ. Bước về phía khoang con nhộng của mình Lê Minh chầm chậm thở từng hơi hồi hộp xen lẫn sợ sệt. Hắn không biết lần thử nghiệm này sẽ ra sao, dịch chuyển đến đâu, hắn sẽ c·hết ngay lúc vừa bắt đầu hay là xuyên qua rồi mới bị đưa lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân bởi một thứ gì đó. Hơ hơ….những dòng suy nghĩ cứ thế làm hắn chùn bước mất một vài giây, hai tay hắn đã thấm đẫm mồ hôi.

Lúc này, Hắn nhớ tới người vợ đã mất cùng đứa con gái yêu quý của hắn.

- Con gái à, cho ba xin lỗi, sau lần này, nếu về được, ba sẽ bù đắp lại quãng thời gian này cho con.

- vợ à, anh xin lỗi.

Thầm suy nghĩ trong đầu, Lê Minh dựa sát cả thân thể mình vào con nhộng. Khoang con nhộng này cũng không nhỏ chút nào, chiều dài cùng chiều rộng lần lượt là 3 mét x 2 mét, hình dáng giống như tên gọi, là một viên nhộng khổng lồ chỉ là viên nhộng này có rất nhiều đường góc cạnh và được làm bằng vật liệu chịu nhiệt cứng cáp. Công dụng của nó không chỉ là vật chứa đưa Lê Minh xuyên qua cổng không gian mà phía sau hắn, cách một lớp thép dày là một khoang rộng nữa, đây là nơi để lương thực cùng đồ dùng cần thiết cho mỗi người bọn Lê Minh, mỗi khoang đều là chuẩn bị y như nhau, nếu xuyên qua thành công thì bọn hắn tất nhiên cần phải dùng đến những thứ này thôi.

Nằm trong khoang con nhộng chờ đợi, Lê Minh thở run run, hai hàm răng nghiến chặt kêu ken két,…. đến lúc này hắn vẫn chưa thể nào lấy lại được bình tĩnh dù cho mười năm qua hắn đã được huấn luyện rất khắc nghiệt. Tưởng chừng như ý chí sắt đá của hắn đã tôi luyện rất kỹ rồi cơ đấy, ai ngờ…giây phút này hắn vẫn còn sợ…vẫn còn rất sợ.

Lê Minh chắc rằng bốn người kia cũng giống như hắn. Phạm Tuấn, Liên Kiên, Như Hoa …bốn người mà hắn quen được trong thời gian mấy năm này, chắc bây giờ cũng đang rất bồi hồi lo sợ, có khi có đứa còn đái cả ra quần rồi cũng nên.

…ha ha.

Hắn tự suy nghĩ như vậy để trấn an mình, để cho hắn có một cảm giác là hắn không cô đơn, nếu có sợ thì cùng sợ chung…vậy mới đúng là anh em bạn bè, chứ có mình hắn run rẩy này thì quá mất mặt đi chứ.

. . .

- Mọi người à, chúc may mắn nhé.- Kiên mở lời đầu tiên

- Ok, nếu thành công xuyên qua thì cùng nhau làm một chầu chứ nhỉ? - Phạm Tuấn nhanh miệng đáp lại

….

- Alo alo, Tuấn à, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến nhậu nhẹt, lo bây giờ đã nào. - Liên chấn chỉnh lại.

- Được rồi Liên à, tôi đùa vậy thôi. Ơ còn Minh với Như Hoa, mic của hai người bị hư rồi hả…alo nghe rõ trả lời.





Không ai trả lời.

- Hai người kia đúng thật là, ha ha ha.

Khác với suy nghĩ trong đầu, mọi người vẫn cười nói rôm rả, chỉ có Như Hoa là im bặt. Phải thôi, bình thường Hoa là một người ít nói mà.

Lê Minh cũng im lặng, hắn tự cho rằng bọn này đến cuối cùng là sợ nhưng vẫn còn ra vẻ, như vậy cũng tốt. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Lê Minh thả lỏng toàn thân, chờ đợi tiếng thông báo vang lên.

Năng lượng đầy,Máy đã bật, tiếng động cơ ù ù viu viu vang lên càng lúc càng to, động cơ đã chạy hết công suất.

Nằm trong khoang, hai tai Lê Minh ù hết cả lên, áp suất bên trong khoang cũng dần thay đổi. May thay có bộ đồ chống đỡ được sức ép từ cỗ máy này nếu không thì hắn đã nát bấy rồi. Nhưng còn âm thanh chói tai từ tiếng động cơ dù hắn đã được trang bị tai nghe chống ồn rồi nhưng Không ăn thua âm thanh vang càng lúc càng to, xuyên qua bộ đồ và tai nghe

- thật khó chịu, chóng mặt…không ổn rồi!

Cố gắng chịu đựng được một lát thì hắn cũng ngất lịm đi trong vô thức.

. . .

Mở mắt ra, một khoảng không gian tĩnh mịch, đen tối vô tận đập vào mắt Lê Minh. Hắn không thấy gì cả, hắn hoảng sợ, cơ thể hắn đang trần như nhộng. ai đó đã lấy mất bộ đồ du hành của hắn rồi, còn lấy luôn đồ mặc thường ngày của hắn, lấy luôn cả quần nhỏ

- Đây…đây là đâu, sao mình lại ở đây?

- Không lẽ nào, thử nghiệm thất bại rồi !

Lẩm bẩm trong miệng, Lê Minh khó nhọc vung vẩy tay chân. Cả cơ thể hắn bây giờ như đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh thì tĩnh lặng, hắn không cảm thấy một miếng gió nào ở nơi này cả. Chỉ có tiếng thở gấp từng hồi của hắn vang vọng trong không gian.

. . .

Lê minh hắn có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, không phải vì sợ mà là vì tiếc nuối . Nghĩ mình sẽ bị kẹt ở nơi đây mãi mãi hắn liền ứa nước mắt. Lấy tay quẹt nhẹ giọt lệ hắn nhắm hai mắt lại hồi tưởng về quá khứ. Hắn nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi mà vợ hắn còn sống…ôi thật hạnh phúc biết bao. Hắn nhớ lại khoảnh khắc gia đình hắn quây quần bên nhau, cùng nhau ăn bữa cơm tối thân mật, nhìn ngắm đứa con gái đáng yêu của mình chập chững biết đi, lần đầu tiên nghe con gọi một tiếng ba, mẹ…



rồi hồi ức khác, hắn lại cùng với vợ dắt tay nhau dạo bước trong công viên dưới ánh chiều tà, tất cả, đều là những hồi ức tươi đẹp.

Khoé mắt cay cay, Lê Minh lại khóc, không…hắn đơn giản chỉ là mắt đang chảy nước thôi, chỉ là mắt hắn cần phải rửa trôi bụi bẩn. Còn đôi môi hắn thì lại đang mỉm cười một cách mãn nguyện. Hắn đã sẵn sàng đi gặp Hân, vợ của hắn.

- Vợ ơi, anh tới với em đây.

. . .

- Ha ha ha ha ha, tại sao con lại khóc…sống c·hết chỉ là chuyện trước sau mà thôi. Phấn chấn lên nào con trai của ta….hâhha.

Đang lúc cảm xúc dâng trào, một giọng nói trầm ấm tiếp sau tiếng cười vang vọng khắp tứ phía trong không gian đen tối này. Giọng nói khiến Lê Minh bừng tỉnh, hắn giật mình thoát ra khỏi mộng cảnh tươi đẹp. Quay qua quay lại,nhìn xung quanh hắn hòng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa phát ra, vẫn không thấy gì cả, vẫn là một mảng tối thui.

Quay đầu qua hướng khác, Hắn chấn kinh nhìn cái thứ trước mắt mình, không phải, nó trông giống người hơn nhưng lại rất khổng lồ …cái gì vậy kia chứ!!!! Lê Minh thắc mắc tự hỏi, khuôn mặt nhăn nhó sợ hãi.

Trước mặt là một vật thể khổng lồ không xác định, Lê Minh tay chân run rẩy liên tục. Tiếng trống ngực đập liên hồi, hắn có thể nghe được âm thanh co bóp bơm máu của tâm thất và tâm nhĩ trong cơ thể hắn luôn đấy.

Thình thịch…Thình thịch….Thình thịch….

Chỉ trong bao lâu cơ chứ?

Từ khi bắt đầu bước chân lên, đặt lưng nằm vào khoang con nhộng của thử nghiệm cổng không gian đến bây giờ, khi đối mặt với “cái thứ” to tổ chảng này. Lê Minh đã trải qua vô số cung bậc cảm xúc khác nhau mà chủ yếu là sợ hãi hơn. Có thể hơi quá khi miêu tả như vậy nhưng phải Như Vậy thì mới hiểu được Lê Minh hắn ta đã trải qua những gì, phải khủng kh·iếp cỡ nào mà khiến Lê Minh sợ từ lúc trước khi nằm vào “quan tài thép” đến lúc được coi là lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân ở trái đất đây.

Haizz…

Chung quy lại Lê Minh vẫn là con người, dù cho được huấn luyện bài bản thế nào thì bản chất của hắn vẫn là con người, những thứ cảm xúc kia, đơn giản…bắt buộc phải có trong bản tính của loài người từ thủa sơ khai. Nếu không thì hắn chỉ là một cục thịt hình người vô tri vô giác mà thôi

. . .

Thấy nhân loại trước mắt mình bất động đã lâu, nhân ảnh chờ đợi không được liền đưa cánh tay lên, lấy nguyên cả bàn tay khổng lồ của mình đỡ lấy nhân loại nhỏ bé này, làm bàn trụ cho hắn ta có thể đứng vững không thể để cho nhân loại này lơ lửng giữa không gian như vậy được . Xong hết, nhân ảnh ghé sát đầu mình lại gần Lê Minh hơn, mỉm cười rồi cất lên giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng khí thế lúc này đã ẩn giấu đi:

- Đừng hoảng sợ, ta không có ý gì xấu đâu.



Dừng lại một lúc, nhân ảnh như chợt nhớ ra điều gì liền a liên một tiêng.

- A…Lê Minh phải không, ta là thần đế, theo như cách các con gọi thì có thể coi ta là thượng đế hoặc thần sáng thế cũng được.

“Thần đế…thần sáng thế…???” đã vơi đi nỗi sợ, cũng cảm thấy thứ biết nói phía trước không hề có ý xấu. Lê Minh tâm trí dần hồi phục . Hắn nhìn chằm chằm thứ tên thần đế kia

- Là thần đế hay tên là thần đế…?

Lê Minh Nhìn tên tự xưng thần đế này cũng không có gì là tà ác. Từ trên xuống dưới một thân nhân ảnh phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt, nó không khiến cho Lê Minh chói mắt mà ngược lại cảm thấy rất ấm áp dễ chịu. Quan sát thấy ngũ quan đầy đủ không thiếu thứ gì, chỉ có điều nhân ảnh này có hơi mờ mờ ảo ảo, hắn căng mắt ra vẫn không thấy rõ, như ẩn như hiện, hay là hắn bị cận thị mà không biết nhỉ…không thể nào!!!

Gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ, Lê Minh vẫn chằm chằm nhìn về phía trước, ngắm nghía từ trên xuống dưới từ trái sang phải, tuy đã bớt sợ nhưng hắn vẫn không thôi đề phòng

- “Thật to, quá là khổng lồ đi…!”- Lê Minh cảm thán.

Thấy Lê Minh vẫn im lặng, thần đế không biểu lộ cảm xúc gì. Giọng nói từ tốn phát ra:

- Ta cũng không có nhiều thời gian ở thế giới này. Đại khái là con ở trái đất đã hẹo sau vụ thử nghiệm kia rồi….Hiện tại con chỉ gặp ta dưới dạng linh hồn thôi.

Mặc dù đã đoán được thử nghiệm thất bại và mình có thể đ·ã c·hết nhưng Lê Minh vẫn có chút hụt hẫng khi nghe xác nhận một lần nữa từ thần đế. Hắn thở dài một hơi, trút bỏ hết hi vọng về với con gái mình.

- Đừng lo lắng quá. Con ở trái đất đ·ã c·hết nhưng con còn một cơ hội sống lại…ở thế giới khác. Con nên vui vẻ lên, con là người đầu tiên ta tạo điều kiện cho hồi sinh ngay đấy, hahaha…

- Này ông thần đế, ở thế giới khác là….

Chưa kịp cho Lê Minh hỏi hết câu, thần đế lại tiếp tục.

- Đến nơi con sẽ biết thôi, ta bây giờ không còn nhiều thời gian. Ta sẽ gửi con đến thế giới khác với trái đất ngay bây giờ, đồ đạc đi theo con ta sẽ giữ giùm đến lúc thích hợp sẽ gửi lại cho con, thời gian gấp gáp ta không có chuẩn bị kịp, con nhận tạm cái này cho ta vui nhé. ( tại con c·hết sớm hơn ta đoán đó :))) )

Thần đế Vừa dứt hết một tràng dài, liền Lê Minh thấy cổ tay trái có chút cảm giác, Một chiếc vòng tay hiện lên, phát ra ánh sáng kỳ ảo. Vòng tay cứ như thế sáng lên vài giây, sau đó mờ nhạt rồi chìm xuống cổ tay hắn, hình thành nên một vết bớt ngay đó. In sâu vào trong linh hồn của hắn.

Lê Minh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Chiếc vòng tay đó hắn biết, nó là thiết bị theo dõi sự sống của những người tham gia thử nghiệm, nhưng chiếc vòng tại sao lại phát sáng, tại sao lại biến mất vào cổ tay hắn…món đồ ông thần nói hắn nhận là đây sao?

- Cái…cái này…!!!

Lê Minh sờ soạng quanh cổ tay hắn, nhìn đi nhìn lại không thấy chiếc vòng đâu. Chỉ có một vết bớt màu đen, ngay phía trên chính giữa là một đường kẻ màu đỏ dài chừng 3 cm, ở hai đầu là hai chấm tròn cùng màu đỏ. Hắn vừa sờ vừa lắp bắp nói không nên câu. Cái này thật quá thần kỳ đi mà, vượt qua tầm hiểu biết của hắn rồi. Chẳng lẽ ông thần đế này thực sự là thần?