Chương 17: Lên đường
Chương 17: Lên đường
Đời người vô thường, không ai biết trước được tương lai sau này sẽ ra sao. Con mình sinh ra chín tháng mười ngày, chăm nom nuôi nấng biết bao nhiêu năm, yêu thương chăm sóc, đùm bọc cho con, chỉ mong con sau này lớn lên thành người có ích có tài. Dẫu biết rằng con cái không thể ở bên cha mẹ được mãi, con lớn lên, gái thì theo người ta về nhà chồng, trai thì thành lập gia thất, nói chung đều phải có gia đình riêng của mình. Đó là điều hiển nhiên của mọi gia đình ở thế giới này. Gia đình Lê Minh cũng vậy, Lan Hương, mẹ Lê Minh cũng không ngờ rằng nàng lại phải xa con trai mình sớm như vậy.
Từ khi con trai ở trong phòng hai ngày không có động tĩnh gì, rồi đến lúc ra ngoài ăn cơm và nói chuyện với chồng và ông nội, Lan Hương đều không biết chuyện gì đã xảy ra với con mình, càng không biết tối đó ba người đã nói với nhau những điều gì. Đến bây giờ, nàng lại không biết tại sao con trai nàng lại muốn ra ngoài tu luyện, ông nội và chồng nàng thì thản nhiên đưa tiễn con đi.
Đứng bên cạnh chồng, Lan Hương đôi mắt rưng rưng nhìn bóng lưng con trai bước đi, hai hàng lệ nàng tuôn rơi, nàng thật sự chưa muốn rời xa con mình như vậy, con trai nàng đang còn nhỏ mà, nó mới mười tuổi thôi, tu hành gì chứ, tại sao con nàng lại gấp gáp đến như vậy. Nắm chặt tay đứa con gái bé bỏng, Lan Hương nhìn đứa bé ngây thơ chưa hiểu chuyện gì rồi thương con mà nấc nghẹn lên. Đứa bé này vẫn chưa biết được anh trai nó sẽ đi không biết bao giờ mới về, nó chỉ nghĩ anh trai đi đâu đó một chút rồi về nhà, rồi lại mang quà về cho nó.
Lúc trước khi con trai ra đi một ngày, Lan Hương đã đến gặp con trai, nàng hỏi han đủ điều. Nàng nghe lại từ chồng rằng, Lê Minh đã thực sự thay đổi một cách chóng mặt, trước đây con trai ít nói chuyện với cha, nhưng tối đó hai cha con Lê Lợi đã có một cuộc nói chuyện vừa đủ để Lê Lợi thấy con trai mình đã khôn lớn và chín chắn hơn nhiều. Nghe vậy, Lan Hương cũng thật lo lắng cho con mình, có phải chăng con trai nàng đã chịu sức ép gì đó, cho nên mới lựa chọn lớn trước tuổi? Khi mà những đứa trẻ đồng trang lứa với Lê Minh vẫn đang còn vui chơi trong sân nhà thì Lê Minh lại chọn một mình đi tu luyện khắp chốn cùng tiên nhân nào đó…Nàng không thể hiểu được.
…
- Haizz, được rồi, ta vào nghỉ trước. Lê Lợi, chăm sóc vợ cháu đi.
- Dạ ông.
Lê Minh khuất bóng, Lê lão thở dài bước vào, Lê Lợi thì quay sang vợ mình dỗ dành. Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, nhìn vợ mình khóc mà hắn không cầm được, hắn mong sao con trai mình đi bình an trở về, nếu không, Lan Hương vợ hắn sẽ c·hết mất.
. . .
Chào tạm biệt cha mẹ, ông cố và mọi người trong tộc, Lê Minh hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cảm giác thật thoải mái, tuy có chút buồn khi xa mọi người nhưng ổn, hắn chịu được.
Hai ngày chờ đợi cuối cùng ông cố và cha hắn cũng đưa ra quyết định. Nhưng hai người đó thật sự vẫn rất lo lắng nên để cho một nữ gia nhân đi theo chăm sóc Lê Minh, tuổi tác thì nữ tì này tầm mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn, không cao hơn đứa nhóc mười tuổi như Lê Minh là bao, hoặc là do chính cơ thể Lê Minh đã cao lớn hơn khi đột phá luyện khí tầng 6. Lê Minh tự đo mình cũng phải 1m50 sau khi tấn cấp rồi.
Ngoài tì nữ theo chăm sóc cho mình thì Lê Minh không mang gì nhiều nữa. Trong hành trang chỉ có 30 đồng bạc, vài bộ quần áo và một ít lương khô đủ cho hai người ăn trong một tuần. Trong túi đồ hệ thống, Lê Minh còn cất một ít đồ ăn tươi như thịt và trái cây nhưng số lượng rất ít.
Nói với cha rằng mình đi đến nơi được chỉ định thì sẽ được tiên nhân dẫn theo nên Lê Minh không cần xe ngựa làm gì cho mất công. Thực tế lại khác, Lê Minh nói dối cha vì hắn biết, tuy nhà hắn là gia tộc có tiếng trong trấn nhưng xe ngựa không phải là thứ rẻ tiền, cả tộc hắn đếm đi đếm lại chỉ có năm cỗ xe ngựa thôi, các gia tộc lớn xung quanh cũng không khá giả hơn nhà hắn bao nhiêu. Và mọi người hầu hết thường đi bộ nên Lê Minh cũng chọn đi bộ trong chuyến đi này luôn, tất cả vì tiết kiệm cho gia tộc hắn.
- Đi thôi, sẽ rất vất vả đấy, chị cố gắng nhé.
- Dạ, thiếu gia đi đâu, tì nữ đi theo đó ạ.
Vẫy tay chào mọi người lần cuối, Lê Minh rời đi, không quên nhắc người nữ gia nhân chuẩn bị tinh thần. Chuyến đi lần này có thể nói là khá khó khăn. Trước khi đi Lê Minh đã đến gặp hai vị trưởng lão trong tộc là Nam Ông và Cao Đầu trưởng lão, nhờ hai vị này chỉ giải những vấn đề trong vương quốc và hướng đi đến các địa điểm. Nói sao thì trong tộc, người có kiến thức rộng nhất ngoài ông cố ra thì hai vị trưởng lão này là số một rồi. Lúc trẻ hai người đã đi du ngoạn tứ phương, giống như Lê Minh bây giờ, đi tích luỹ kiến thức khắp nơi, học hỏi của người để đắp lên mình. Vì vậy kiến thức hai vị trưởng lão nói ra, Lê Minh đều rất ghi nhớ. Tuy nói Lê Minh có bản đồ hệ thống nhưng bản đồ chỉ hiển thị những nơi hắn đã đặt chân tới, muốn biết nơi mình cần đến, Lê Minh vẫn phải hỏi hai vị trưởng lão chỉ đường rồi mới theo bản đồ hệ thống mà đi.
Qua hai vị trưởng lão, Lê Minh biết được. Nam Quốc là một vương quốc nhỏ nằm ở rìa lục địa, sát vách với Tuyệt địa. Nam quốc có 4 trấn chia làm 12 huyện. Có hai trấn nằm liền kề với Tuyệt Địa là trấn Thái Hoà và trấn Hồng Trần, hai trấn an toàn nằm ở trung tâm là trấn An Sương và Thiên Nhai. Nam Quốc là một vương quốc nhỏ không có kinh thành.
Đặc biệt trấn Hồng Trần ở Nam quốc, phải chịu đựng các đợt t·ấn c·ông từ hung thú nên rất hoang tàn. Không như trấn Bình Minh có Lê gia thủ hộ, trấn Hồng Trần không có gia tộc hay thế lực nào đủ mạnh để ngăn chặn được hung thú nên tình hình rất khổ sở, dân chúng ở đó thiếu thốn đủ thứ, sống hôm nay không biết ngày mai. Ở lại thì không được mà bỏ đi cũng không xong, vì địa hình nơi đó hiểm trở, rừng núi bao quanh nên không biết hung thú tập kích lúc nào để mà trốn, quân binh cũng vì thế rất khó khăn để tiến đến, triều đình có lẽ cũng vì yếu kém nên đã làm ngơ, chấp nhận để mặc như vậy.
Thông tin rất đầy đủ chi tiết. Khi nghe hai vị trưởng lão kể, Lê Minh đã ngay lập tức biết mình phải đi đến đâu để lập tông rồi. Một nơi như trấn Hồng Trần, thật quá thuận lợi để hắn xây dựng thế lực. Đến đó, Lê Minh sẽ cưu mang những linh hồn lầm than, cho họ gia nhập tông môn, phát triển tông môn, đánh quái diệt yêu,…tất cả rất hoàn mĩ để Lê Minh âm thầm làm nhiệm vụ thế lực mà không sợ sự chú ý của vương quốc và các thế lực khác.
Nhiệt huyết bừng bừng, Lê Minh hướng thẳng phía bắc mà đi cùng với nữ gia nhân, đó là hướng đi trấn Hồng Trần. Theo như lời vị trưởng lão nói, trấn Hồng Trần cách gia tộc hắn phải hơn mười ngày đi đường với xe ngựa, đổi ra hắn đi bộ thì sẽ phải mất hơn tháng mới có thể tới được nơi muốn đến. Với người bình thường khi nghe thời gian di chuyển với tình hình hung thú chạy loạn khắp nơi thì sẽ chùn bước nhưng Lê Minh chỉ chậc một tiếng cảm thán rồi vững tâm mà lên đường. Hắn luyện khí tầng 6, gặp hung thú cũng sẽ chống đỡ nổi, dù gì lảng vảng chỉ có hung thú cấp 1, tương đương với luyện khí mà thôi.
. . .
Đi qua làng này đến làng khác, hết làng lại di chuyển xuyên qua các cánh rừng, men theo lối mòn mà đi. Sáng thì đi bộ, tối đến cắm trại nghỉ ngơi, Lê Minh đều đều như vậy đã ba ngày. Mọi chuyện ăn ngủ nữ gia nhân đi theo phụ giúp nhưng chủ yếu là Lê Minh làm hết. Tỉ như dựng lều trại, có chỉ thì cô tì nữ này vẫn ngơ ngác không hiểu thiếu gia nhà mình đang làm trò gì. Lê Minh cũng không giải thích nhiều liền kêu cô qua đứng một bên để hắn làm cho nhanh. Lều Lê Minh dựng chỉ là vải bố đắp lên khung cây và được cố định các góc lại bằng dây thừng, sau đó phủ lớp phía trên là các cành cây là lá đơn sơ. Một cái lều dã chiến đơn giản chỉ để che sương và tránh mưa đủ cho hai người nằm hoàn thành, Lê Minh không làm cầu kỳ vì đằng nào sáng sớm mai cũng bỏ đi.
. . .
- Tiểu Nhu, chị có thấy hối hận hay thấy mệt mỏi khi đi với tôi không?
Ngồi bên đống lửa cháy tí tách, Lê Minh tay khều than hồng, tay cầm xiên nướng miếng thịt tươi lấy trong túi đồ hệ thống, hắn nhìn Tiểu Nhu, tên cô tì nữ mà hỏi.
Tiểu Nhu bên cạnh đang nấu một chén súp nhỏ cho Lê Minh, thấy thiếu gia hỏi, cô lúng túng không biết trả lời ra sao.
- Tì nữ…thiếu gia tại sao lại hỏi như vậy?
- Bây giờ chúng ta không còn ở trong gia tộc nữa, chị cứ gọi tôi bình thường thôi, chị lớn hơn tôi nên là chị, tôi là em. Sau này, có thể chị sẽ phải gọi tôi là tông chủ đấy.
- Tông chủ?
Tiểu Nhu cứ ấp a ấp úng, Lê Minh thấy không khí không được tự nhiên nên nhanh miệng nói tiếp. Tiểu Nhu khi nghe thiếu gia của mình nói sau này cô phải gọi thiếu gia là tông chủ thì ngơ ngác.
- Thiếu gia, cậu là nói tông chủ quản lý một tông môn ư?
- Đúng vậy, là tông môn, đó sẽ là một tông môn đứng đầu thế giới này .
Trả lời Tiểu Nhu, Lê Minh giọng phấn khích, khuôn mặt mang đầy tia tham vọng. Mặc dù cổng tông môn còn chưa có đất để đặt nhưng hắn lại rất kỳ vọng về ý tưởng của mình, một ý tưởng thành lập tông môn mà trong đó, ngoài dạy pháp thuật ra còn dạy nhiều thứ khác hay ho hơn nhiều.
Hắn đã thấy trong cửa hàng hệ thống có bán “đồ chơi người lớn rồi” thứ đồ chơi mà mọi thằng con trai đều mê mẩn, không gì khác chính là rô bốt chiến đấu. Không phải là đồ chơi cầm tay mà là rô bốt thật sự có thể ngồi vào điều khiển được. Là hàng hệ thống cập nhật từ thế giới khác, có điều giá cả Lê Minh nhìn lần một không dám nhìn lần hai, 10.000 viên linh thạch trung phẩm cho một con, hắn giờ có 5 viên và không biết tìm đâu ra 9.995 viên còn lại đây.
Ngoài sản phẩm có sẵn, cửa hàng hệ thống còn bán sách vở, kiến thức, và dây chuyền sản xuất của em rô bốt đó và nhiều món “ đồ chơi” nữa, nên là Lê Minh cũng rất háo hức. Nếu mua được mấy thứ đồ này rồi tự mình sản xuất ra cho đệ tử tông môn sử dụng, Lê Minh dám chắc, Đại Việt Thần Tông sẽ là tông môn ngầu nhất cái đại địa này.
Mơ mộng về tương lai sau này, Lê Minh cười chảy cả nước dãi. Thấy thiếu gia như vậy có vẻ không ổn, Tiểu Nhu lo lắng lại gần lay người hắn rồi hỏi, giọng vẫn rất phân trên dưới.
- Thiếu gia, Thiếu gia…
- Gọi em là Lê Minh hoặc tông chủ.
- A dạ, không phải thiếu…em nói là đi tu luyện với tiên nhân ạ? Chị thấy hơi hoang mang rồi.