Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Thần Tông

Chương 16: Luyện khí tầng 6 - thuyết phục cha và ông cố




Chương 16: Luyện khí tầng 6 - thuyết phục cha và ông cố

Chương 16: Luyện khí tầng 6 - thuyết phục cha và ông cố

Coi như xong phần mở đầu. Khi đã khơi dậy được sự tin tưởng của cha và ông cố đối với câu chuyện Lê Minh kể ra, tiếp đến hắn sẽ bày ra câu chuyện thứ hai và kể cho hai người đó nghe. Câu chuyện này sẽ là tiền đề để Lê Minh có thể bắt đầu hành trình rời tổ ấm, thực hiện kế hoạch tạo dựng thế lực của hắn.

Lê Lợi và Lê lão, người nào người nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, hai người thật sự không dám tin chuyện này là thật, nhưng biết làm sao giờ, Lê Minh đã đưa ra bằng chứng rành rành ra đó. Nếu không phải là kỳ duyên đến từ vị tiên nhân cảnh giới siêu phàm thì là từ đâu cơ chứ, đùng một cái chỉ sau một đêm liền luyện đến luyện khí tầng 6, có tu tà đạo cũng không nhanh đến vậy đâu.

Hiện tại hai người ngồi như trời trồng, chỉ biết nhìn nhau mà không nói nên lời, câu chuyện đã vượt quá sự tưởng tượng của họ rồi. Lê Minh ngồi đối diện thì trong lòng cười như điên dại, tới rồi, biểu cảm như vậy thật khiến hắn hài lòng.

Cảm thấy hai người đã tiêu hoá hết chuyện mình kể, Lê Minh tiếp tục màn trình diễn, hắn vờ như thể đãng trí, vừa mới nhớ ra một chuyện.

- A, vị tiên nhân ấy còn nói, sau này việc con làm là đại sự liên quan đến cả mảnh lục địa này. Nếu còn tiếp tục ở trong sự bảo bọc của Lê tộc, con sẽ không phát triển được, cần phải xuất hành đi lịch luyện tứ phương, tiên nhân sẽ là người chỉ dẫn cho con.

Ngừng lại một chút, đợi xem biểu cảm của ông cố và cha, Lê Minh tiếp tục.

- Nhưng con nói cần phải hỏi ý kiến thân trưởng trong nhà rồi mới có thể quyết định được, tiên nhân cũng không gấp gáp ạ.

Nghe Lê Minh nói hết, Lê Lợi và Lê lão trầm ngâm Con cháu mình tấn cấp, có tu vi mạnh mẽ vượt qua cả cha nó đương nhiên là chuyện đáng mừng, tuy nhiên, có dễ dàng quá không? Ở vùng đất này, tu luyện phải nói là khó hơn cả lên trời. Có người dùng hết cả cuộc đời, điên cuồng tu luyện, cuối cùng vẫn là dừng lại ở tuổi hơn trăm với tu vi chưa đến trúc cơ.



Lại nói, người được Lê Minh gọi là tiên nhân kia, hẳn tu vi rất, rất mạnh đi, nhắm trúng thiên phú của Lê Minh, không phải là không thể có chuyện đó. Nhưng chỉ nghe lời nói từ đứa nhóc mười tuổi rồi quyết định để nó tự lực bên ngoài thế giới với một vị tiên nhân chỉ biết qua lời kể, hai người vẫn là lo lắng cho Lê Minh. Nên nhớ, hiện tại Lê Minh là đích tôn của nhà họ Lê, là con cháu nối dõi của cả Lê gia này. Lê Minh mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng giang hồ hiểm ác, với đứa trẻ như hắn, hai người không biết hắn có chống đỡ được không.

Đồng ý cho Lê Minh theo vị đó thì không sao, nhưng nếu như hai người không đồng ý thì sẽ ra sao? Vị tiên nhân kia có vì tức giận mà diệt cả tộc của họ rồi dẫn Lê Minh đi không? Dù gì thì với tu vi cao cường, diệt sát một gia tộc chưa đến 400 người, đối với vị đó sẽ như g·iết một con kiến mà thôi…nhỉ?

. . .

Con tim đấu với lý trí, tương lai của con trai và tương lai của cả gia tộc, Lê Lợi ngồi dằn vặt trong lòng, hắn không thể nào đưa ra được một quyết định chính xác ngay bây giờ. Chưa biết được sẽ như thế nào nhưng Lê Lợi biết, làm trái ý hay phật lòng vị tiên nhân kia, vị có tu vi siêu phàm, thì sẽ chẳng tốt lành gì. Huống hồ Lê gia đang trong thời kỳ tập trung cao độ, tuy các thế lực xung quanh không thể hiện ra mặt nhưng Lê Lợi và cao tầng Lê gia đều hiểu rõ, các thế lực đó đã có động thái nhắm vào Lê gia.

- Cha, con thấy hay là để con đi nhé, vị tiên nhân kia nói đúng, nếu cứ ở trong gia tộc mãi, con chẳng thể nào khôn lớn nổi, con ra ngoài, nếm trải sự đời rồi, sau này về sẽ giúp được ít nhiều cho gia tộc.

Đợi chờ mãi không thấy ông cố và cha nói gì, hai người chỉ có cúi gằm mặt và chau mày suy nghĩ. Nóng ruột, Lê Minh liền mở lời, coi như là tiếp tục đánh phủ đầu, chứ đợi hai người này nói ra thì đến mùa quýt cũng chưa được.

- Cha và ông cố không cần phải lo lắng cho con đâu, tiên nhân là người tốt, tu vi cao thâm như tiên nhân thì người có ý đồ gì với tên nhóc như con chứ. Con biết gia tộc đang khó khăn, con thì còn nhỏ chẳng giúp được gì, chi bằng con đi tu luyện bên ngoài với tiên nhân, vài năm sau về có thể chèo chống gia tộc cùng với mọi người. Được không cha? ông cố.

Nghe những lời nói của chắt mình, Lê lão có chút động tâm, không biết ý cháu nội mình như thế nào chứ lão thì bớt đi chút nỗi lo rồi. Lê Minh liên tục nói như vậy, ý định đã rõ, nó là muốn ra ngoài tu luyện theo tiên nhân, lão biết, Lê Minh là vì tương lai sau này của mình và cả gia tộc, không chối cãi được. Người làm ông cố như Lê lão, đương nhiên muốn tốt cho cả đôi bên rồi, con cháu và gia tộc, tất cả phải không bị chịu thiệt. Nhưng làm sao có thể được, chuyện này đâu phải lão quyết là xong, quyết định rồi, lão còn phải xét đến hậu quả sau này nữa chứ, thật sự rất nhức đầu đi.

Trầm tư mãi không nói gì, Lê Minh thì khuôn mặt mong chờ xem ý kiến cha và ông cố như thế nào, hai bên cứ thế không nói câu nào suốt gần chục phút.



. . .

Quay đầu ra sau, hướng mắt nhìn qua ô cửa sổ, thấy ánh trăng đã bị mây đen che mờ, Lê lão nhìn rồi lẩm bẩm trong lòng, thế mà đã muộn rồi, cuộc nói chuyện trong bàn ăn của ba người vậy mà kéo dài đến như vậy, xem ra cũng được giữa canh hai (*). Thở ra một hơi lạnh, Lê lão quay lại, nhìn hai đứa cháu lớn nhỏ, giọng trầm khàn cất lên nhàn nhạt.

- Lê Minh, muộn rồi cháu về nghỉ trước đi. Chuyện này ta và cha cháu sẽ suy nghĩ. Cháu hãy báo với tiên nhân, cho chúng ta ít thời gian đã, chuyện này đối với chúng ta quá hệ trọng.



- Dạ, con biết rồi ạ.

Vâng lời ông cố, Lê Minh có chút không đành lòng nhưng cũng đứng dậy. Lúc chuẩn bị rời đi hắn còn quay lại nhìn hai người rồi nói.

- Ông cố, cha, vì gia tộc, con muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Dứt lời Lê Minh quay người rời đi, trên khuôn mặt vương chút buồn. Lê Lợi và Lê lão để ý thấy điều đó. Hai người thở dài.

- Haizz, Có lẽ ý thằng bé đã quyết, nó chỉ hỏi vì tôn trọng chúng ta mà thôi.



- Cháu biết, ông à, thằng bé lớn thật rồi.

- ừm.

. . .

Kết thúc màn diễn, Lê Minh trở về phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ. Hắn không hài lòng về bữa tối hôm nay lúc nói chuyện cùng cha và ông cố. Hắn đã nói đến nước như vậy rồi mà hai người ấy vẫn đắn đo suy nghĩ mãi chưa xong.

Lê Minh thì sau khi lên luyện khí tầng 6 chưa lâu đã nôn nóng muốn đi làm nhiệm vụ ngay, hắn có thể rời đi luôn, thế nhưng đi như vậy thật không phải phép. Nói gì thì đây vẫn là gia đình của hắn, ông, cha mẹ, em gái hắn ở đây, không nói một câu liền bỏ đi…hắn không phải người như vậy. Vả lại, hắn cần thêm thông tin về thế giới bên ngoài, ra đi mà không biết chút gì về những vùng đất quanh mình thì chẳng khác gì kẻ ngu không học.

Bực bội trong lòng không giải quyết được vấn đề gì, Lê Minh quyết định tu luyện tiếp đêm nay. Đêm nay hắn cần củng cố lại cho vững chắc tu vi luyện khí tầng 6. Hấp thụ linh hồn ấn ký đã giúp hắn hiểu rõ, hấp tấp tu luyện mà không củng cố chắc chắn nền móng cơ bản thì khi lên cao, hắn có thể sẽ bị r·ối l·oạn linh lực mà c·hết, có khi không thể lên được tầng cao hơn cũng bởi vì linh lực lỏng lẻo không đồng nhất.

Nhận thấy nơi đây là vùng đất linh khí thưa thớt, ít ỏi, tu luyện khó khăn nên Lê Minh chuẩn bị ra không ít đồ vật phụ trợ hắn tu luyện. Linh thạch hạ phẩm, tụ khí đan được thưởng, Lê Minh để một đống trên giường, hắn dùng để cung cấp linh khí cho hắn hấp thụ. Bên cạnh là vài bình bồi nguyên đan, vốn công là dùng xong tu vi sẽ tăng tiến, nhưng Lê Minh lại chủ trương dùng ngược lại, hắn định dùng rồi áp chế chúng, cố gắng đè nén linh lực trong cơ thể đến giới hạn rồi mới cho đột phá. Giống như làm nền móng xây nhà vậy, hắn phải làm móng thật chắc thì nhà mới vững được.



Tất cả những dụng ý Lê Minh đề ra đều xuất phát từ kiến thức tu luyện trong linh hồn ấn ký hắn đã hấp thu. Tin tưởng Thần Đế, tin tưởng hệ thống nên Lê Minh một mực theo ký ức đã hấp thu mà làm. Nếu không, với một kẻ chuyển sinh đến, không có kiến thức tu hành, sống ở một nơi yếu kém về tu luyện thì đến viên linh thạch hình dáng như thế nào hắn còn không biết ấy.

Một đêm mệt mỏi hấp thu linh khí đề thăng tu vi cứ thế trôi qua nhanh chóng.

(*) giữa canh hai: khoảng mười giờ tối