Chương 18: A Sửu
Chương 18: A Sửu
- Thiếu gia…
- Gọi em là Lê Minh hoặc tông chủ.
- A dạ, không phải thiếu…em nói là đi tu luyện với tiên nhân ạ? Chị thấy hơi hoang mang rồi.
Tiểu Nhu bối rối, tâm trạng có chút hoảng loạn, nhìn tiểu thiếu gia Lê Minh, cô hỏi giọng run run. Cô không biết lời nói của thiếu gia thật giả như nào, là suy nghĩ viển vông của một đứa nhóc mười tuổi chăng? Nhưng ngẫm lại, Tiểu Nhu thấy có vẻ không hoang đường lắm, Lê Minh mới mười tuổi đã có cơ thể cường tráng như vậy, suy nghĩ và cách hành xử cũng không giống như những đứa trẻ khác mà cô biết, rất trầm ổn và ít nói. Nhìn tổng thể thì thiếu gia mà Tiểu Nhu biết, rất đặc biệt, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà nghĩ về thiếu gia được. Có lẽ, điều mà thiếu gia nói, không phải không thể làm được, Tiểu Nhu rất có một cảm giác tin tưởng.
- Haizz, chuyện dài lắm, sau này theo em lâu, chị sẽ rõ thôi. Ấy, Thịt cháy rồi, chị mau ăn rồi nghỉ đi, đường còn dài lắm đấy.
Bỗng nhiên nghe Tiểu Nhu hỏi như vậy, Lê Minh không nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi chuyển vấn đề sang miếng thịt đang nướng. Hắn bây giờ lười kể cho người khác nghe, không thể nói thẳng ra là để làm nhiệm vụ Thần Đế giao được, mà tìm một câu chuyện để kể thì tốn thời gian, còn có…mệt não lắm.
- Dạ!
Thấy Lê Minh đánh trống lảng sang chuyện khác, Tiểu Nhu liền hiểu mà không hỏi lại. Cô quay lại làm việc của mình, nhẹ nhàng lấy xiên thịt và rót một chén súp loãng đưa cho Lê Minh, sau đó cũng tự lấy một phần cho mình rồi hai người cùng ăn.
Ba ngày đồng hành với nhau, Tiểu Nhu đã dần làm quen được với con người của Lê Minh. Đi cùng Lê Minh, Tiểu Nhu không cảm thấy mình là người hầu, Lê Minh đối xử rất tốt với cô. Như lời Lê Minh nói, Tiểu Nhu là chị còn Lê Minh là em, suốt dọc đường Lê Minh rất vô tư thoải mái và quan tâm đến Tiểu Nhu, làm cho cô cảm nhận được hơi ấm tình thương toả ra từ vị thiếu gia này.
Vừa ăn vừa lén nhìn sang Lê Minh khi hắn không để ý, Tiểu Nhu thầm suy nghĩ, Không biết có bao nhiêu phần là thật và bao nhiêu phần mơ mộng trong lời nói của thiếu gia nhưng cô mong rằng, với một người tốt bụng như thiếu gia thì mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cậu ấy.
Cứ thế, một ngày dài lại trôi qua, Tiểu Nhu đi ngủ trước vì mệt mỏi, Lê Minh thì sau khi dạo quanh hệ thống một vòng cũng chìm vào giấc ngủ ngon.
. . .
A Sửu, 20 tuổi, sống trong Lê gia với thân phận gia đinh theo phụ việc cho hai vị trưởng lão Cao Đầu và Nam Ông, cậu không phải là gia nhân chính thức của Lê gia.
Theo những gì hai vị trưởng lão kể cho mình, A Sửu được Cao Đầu tìm thấy trong đám phế tích ở một ngôi làng đã bị hung thú tàn phá qua. Khi ấy, A Sửu chỉ là đứa trẻ sơ sinh được quấn trong đống vải dày thô ráp. Lúc tìm thấy A Sửu, hai vị trưởng lão đã hơn 70 tuổi, lại không có con cái nên đã nổi lòng thương mà nhặt cậu về nuôi nấng đến tận bây giờ, cái tên A Sửu cũng là do Cao Đầu trưởng lão đặt cho cậu, trưởng lão nói, vì cậu được tìm thấy vào giờ sửu.
Khi mang A Sửu về, hai trưởng lão không suy tính nhiều, chỉ đơn giản là vì tội nghiệp đứa trẻ này. Nhưng sau khi về Lê gia, A Sửu thể hiện ra thể chất cơ thể khác người, trong 5 năm ở trong Lê gia, A Sửu so với những đứa trẻ bằng tuổi khác lại cao lớn to khỏe lạ thường, năm tuổi có thể bê được cục đá 40 cân (*) sức lực phải nói ngang bằng thiếu niên trẻ tuổi. Hai vị trưởng lão cũng lấy đó làm lạ, cho rằng cậu có thể chất đặc biệt nên quyết định dạy cậu tu luyện. Còn bạn bè trong tộc của A Sửu, vì kinh hãi sức mạnh của cậu mà tất cả đều dần xa lánh, chúng tụm lại bắt nạt và gọi cậu là đồ quái vật, cậu có buồn nhưng chỉ đành cam chịu không phản kháng lại.
Tu luyện hơn 10 năm, Lên được luyện khí tầng 2 ở tuổi 15, ở vùng đất này cũng coi như là có chút thành tựu. Tuy đã được trưởng lão trong tộc nhận nuôi và dạy cho tu luyện nhưng tình cảnh A Sửu vẫn chẳng khá hơn là bao, có sức mạnh nhưng cậu vẫn bị đám bạn bè từ nhỏ ăn h·iếp, chúng coi thường cậu là quái vật, coi thường cậu là kẻ ngoại tộc mà tại sao lại được trưởng lão yêu mến. Cứ vịn vào những lý do ấy, hằng ngày, ngoài ở bên phụ giúp hai vị trưởng lão tu luyện thì cứ đợi A Sửu rời biệt viện của hai vị trưởng lão là đám đó lại bắt nạt cậu đủ mọi cách.
A Sửu thì hiền lành đến ngu ngốc, lần nào cũng như lần nào, cậu chỉ ở yên chịu trận, để cho mọi người đ·ánh đ·ập sỉ nhục cậu chán chê thì đám đó lại bỏ đi, để mặc cậu tự lết về nhà với thương thể đầy mình. Cậu quen rồi nên cũng không sao.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra đều như cơm bữa, hai vị trưởng lão đều biết nhưng vờ như không thấy, họ nhân việc này, nghĩ sẽ giúp A Sửu rèn luyện thân thể và tâm tính, A Sửu thì ngày ngày làm bao cát cho đám kia tuỳ ý h·ành h·ạ.
Tưởng chừng như cuộc đời mình sẽ như một vòng tuần hoàn, ngày qua ngày trôi qua không có sự thay đổi.
Nhưng không!
Cho đến một ngày, khi A Sửu đang nằm yên chịu cho đám người kia sỉ nhục chà đạp cậu thì có một đứa trẻ bước đến, không phải đồng bọn cùng a dua vào bắt nạt cậu. Ngước ánh mắt rơm rớm nước mắt lên nhìn, A Sửu nhận ra đứa trẻ đó, không ai khác chính là thiếu gia của Lê tộc, Lê Minh.
- Ai cho các ngươi to gan làm loạn ở trong Lê gia hả?
Thiếu gia Lê Minh dõng dạc quát lớn, khuôn mặt thể hiện ra sự tức giận.
Đám người đang hả hê đ·ánh đ·ập A Sửu sau khi nghe tiếng quát của một đứa trẻ thì dừng tay quay lại, bọn chúng muốn xem thử tên nào láo toét như vậy, nhưng khi nhìn thấy và nhận ra chủ nhân của tiếng quát thì ngay lập tức những tên bắt nạt run rẩy, lắp bắp nói.
- Thiếu…tiểu thiếu gia?
- Tiểu thiếu gia, cậu là đến để t·rừng t·rị tên quái vật này ạ?
Trông thấy vị thiếu gia của Lê tộc ngay trước mắt, có tên còn không biết ngại liền hỏi tiểu thiếu gia cũng có ý định như mình phải không, đó là đến để đánh A Sửu, nói một cách hoa mỹ theo tụi này thì là t·rừng t·rị quái vật.
- Trừng trị quái vật?
- Dạ đúng rồi, tiểu thiếu gia có phải muốn…
Lê Minh nghe một tên trong đám nói xong thì đen mặt lại, hắn gằn từng chữ tên đó vừa nói, sau đó liếc ánh mắt hình viên đạn mà nhìn tên vừa nói.
- t·rừng t·rị cái con mẹ nhà mày ấy.
Bốp! Áaaaaaaa!
Đi theo sau tiếng chửi của Lê Minh là một cú đá và tiếng hét đau đớn, tên vừa mở miệng không suy nghĩ nói với Lê Minh liền ôm hạ bộ gục tại chỗ. Mấy tên còn lại thấy sự việc như vậy liền hoảng sợ lùi lại vài bước, chúng không biết thiếu gia tại sao lại làm vậy.
- Thiếu gia, cậu, cậu làm vậy là sao, tại sao cậu lại đánh người chứ?
Nhìn đồng bọn đang nằm gục trên đất rồi nhìn Lê Minh, một tên có vẻ là cầm đầu lên tiếng.
- Hừ, tại sao à, thấy bọn ngươi đánh nhau vui quá nên ta muốn tham gia thôi, có ý kiến gì sao?
- Cái này.
Vừa trả lời xong, Lê Minh liền lao vào tên kia. Một đứa nhóc năm tuổi, với ký ức, linh hồn của một ông bác, đã từng học qua rất nhiều môn võ, Lê Minh đưa nắm đấm của mình nhẹ nhàng tiễn bộ hàm của tên cầm đầu đi gặp y sư. Tiếp đến là một bộ các quyền cước được Lê Minh tung ra, Long trảo thủ, triệt quyền đạo, hư không quyền,…(*)
Aaa! Áaaa! A hự!
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
5 tên còn lại liên tiếp gục tại chỗ, chúng đau đớn khóc không thành lời. Lê Minh thì phủi sạch bụi ở tay sau khi hành hiệp chưa đến ba phút. Hắn cao giọng nói với mấy tên đang nằm dưới đất.
- Thế nào, cảm giác bị người khác đ·ánh đ·ập có vui không. Lần này là ta cảnh cáo các ngươi, lần sau ta còn thấy các ngươi ức h·iếp người khác thì đừng trách.
- Thiếu gia tha tội, chúng tiểu nhân không giám tái phạm.
Nói xong, Lê Minh bỏ mặc đám người đang nằm quằn quại kia, quay người bước về phía A Sửu vẫn đang nằm một góc nãy giờ, cúi người đỡ A Sửu dậy, Lê Minh hỏi han.
- Thế nào rồi, anh có tự đi được không, có cần gặp y sư không?
- Tiểu nhân không sao, thiếu gia, không cần lo lắng, tiểu nhân đã quen rồi ạ.
Ngập ngừng trả lời Lê Minh, A Sửu thầm nhìn vị thiếu gia trước mặt. Tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn A Sửu nhưng lại có thân thủ tuyệt vời, ra tay giúp đỡ cậu, vị tiểu thiếu gia này thật tốt bụng, trước giờ chẳng có ai ngoài thiếu gia đây quan tâm đến cậu như lúc này. Suy nghĩ liên hồi, A Sửu đã thần tượng Lê Minh tiểu thiếu gia lúc nào không hay.
Hỏi han thêm chút nữa, Lê Minh cũng chào tạm biệt A Sửu mà rời đi. Trước khi đi Lê Minh không quên căn dặn A Sửu, đều ở trong gia tộc, nếu như đám đó lại đến bắt nạt cậu, hãy đến chỗ ở của Lê Minh, Lê Minh hứa sẽ giúp A Sửu xử lý đám không có học đó. A Sửu thì cũng dạ thưa Lê Minh rồi tự thân về nhà, vị thiếu gia này thật quá nhiệt tình, còn dúi cho A Sửu một lọ thuốc trị thương và 10 xu mua đồ bồi bổ, A Sửu đã từ chối cật lực nhưng không lại vị thiếu gia vừa mới 5 tuổi mà đã có thân thể cứng rắn cùng sức lực mạnh như vậy, tuy không thể nào bằng A Sửu được, nhưng đối với đứa nhóc 5 tuổi thì thật sự rất mạnh đấy.
Sau ngày đó, Lê Minh cũng thường hay đến thăm A Sửu ở trong viện của hai vị trưởng lão, hai người dần trở nên thân thiết hơn. A Sửu ngày càng xem trọng và thần tượng Lê Minh, tuổi nhỏ mà hơn người. Lê Minh thì quý mến A Sửu, thương cho sự hiền lành chất phác của anh chàng ngố này.
. . .
(*) 40 cân: 20 ký
(*) Long trảo thủ, triệt quyền đạo, hư không cước: tả cảnh đánh nhau có vẻ khó đối với tác, suy nghĩ nhiều lắm.