Chương 15: Luyện khí tầng 6 - tiên nhân độ
Chương 15: Luyện khí tầng 6 - tiên nhân độ
Nghe bảo có chuyện cần nói, thế mà Lê Minh đến nãy giờ đã bao lâu rồi, ăn cũng đã vài chén cơm rồi mà ông cố và cha vẫn không đả động gì đến hắn, hai người chỉ ăn, lâu lâu lại ngước lên nhìn chăm chú Lê Minh.
Lê Minh cảm thấy khó chịu vì bị xăm xoi, hắn ăn nhưng lại không ngon miệng. Khẽ đặt chén cơm xuống, Lê Minh quyết phá tan bầu không khí im ắng này.
- Gia nhân bảo, cha có việc cần nói với con ạ?
Lê Lợi đang gắp một miếng thức ăn, nghe con trai hỏi thì dừng đũa, quay qua nhìn ông nội. Thấy ông gật đầu thì Lê Lợi mới đặt đũa xuống, từ tốn nói với Lê Minh.
- Lê Minh này, con có chuyện gì mà chưa nói với cha và ông cố biết không?
- Dạ? Con có chuyện gì ạ? - Đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên khi bị hỏi như vậy, Lê Minh vẫn giả vờ ngây thơ và hỏi ngược lại ông cha của mình. Đùa, tính ra thì cha gọi hắn là anh còn được đấy, não hắn nhăn còn hơn cha hắn nhiều.
- Lê Minh, cháu không cần phải giấu làm gì, dị tượng quá lớn không muốn biết cũng phải biết thôi. Chúng ta là một gia đình, cháu cứ thoải mái nói đi, có khó khăn gì đã có chúng ta giúp cháu rồi.
Nhận thấy Lê Minh có vẻ không muốn mở lời, Lê lão ngồi bên cạnh liền nhẹ nhàng nói, giọng hơi khàn khàn cộng thêm khuôn mặt đầy nếp nhăn và tàn nhang, Lê lão đang quan tâm lo lắng cho chắt của lão.
Dị tượng? Lê Minh làm ra khuôn mặt ngây thơ vô tội nhưng trong đầu hắn thì lại đang xoay chuyển liên tục. Hắn không biết cái dị tượng gì cả, có liên quan gì tới hắn sao, tại sao lại hỏi hắn cơ chứ.
Trông thấy Lê Minh không có phản ứng gì khi ông nội nói đến dị tượng lúc đó, khuôn mặt lại càng ngơ ngác đầy dấu hỏi lớn trên đầu. Lê Lợi đoán là con trai chắc không biết chuyện gì, liền nói.
- Con không biết phải không, lúc đó đột phá cảnh giới, con đã gây nên dị tượng không nhỏ đâu. Cột sáng màu xanh lam xuyên qua bầu trời, rồi cả tiếng hét, là do lúc con tấn cấp làm ra đấy. Chuyện kinh động đến không ít người đâu.
- Dạ? - Lê Minh trố mắt, thêm phần ngơ ngác nhìn cha hắn.
- Con đừng lo, mọi chuyện ta và ông cố con đã giải quyết rồi, giờ con chỉ cần nói cho chúng ta biết, con tu luyện từ lúc nào, ai chỉ dạy cho con và cả sức mạnh gây nên dị tượng đó. Nói ra để ta và ông cố còn có hướng giải quyết.
- Ừm! - Lê lão nhấp chén trà gật đầu đồng tình với Lê Lợi. Khẽ liếc mắt nhìn thằng chắt Lê Minh, Lê lão thầm an ủi bản thân rằng: “ sẽ không có chuyện đứa chắt này bị đám người xấu dụ dỗ tu luyện tà thuật đâu, mà nếu có thì, chuyện lớn đấy, haizz.”
Nghe ông cố và cha mình liên tiếp kẻ nói người bồi, Lê Minh trong lòng thầm hét lớn, con mẹ nó, hai người này sao mà lắm chuyện thế không biết, mà tại sao hắn lại gây ra động tĩnh làm mọi người chú ý đến, cái abcxyz nhà nó.
Nhìn cha và ông cố đang chăm chăm nhìn vào mình, Lê Minh suy nghĩ một hồi rồi ra vẻ thở dài, có lẽ phải nói ra thôi, hắn càng cố gắng giấu thì hai người này càng không buông tha cho hắn.
- aizz, chuyện này, nếu ông cố và cha đã nhất quyết muốn biết thì con cũng không thể giấu thêm được nữa. Nhưng mà…
Dừng giữa chừng, Lê Minh đảo mắt nhìn xung quanh. Hiểu ý đứa con, Lê Lợi liền xua tay và bảo con đừng lo, khu vực quanh nhà ăn này đã được căn dặn không cho ai bước vào, Lê Minh hãy cứ yên tâm mà kể tiếp. Cứ thế theo lời cha, Lê Minh tiếp tục kể ra mọi chuyện trong sự chú tâm của ông cố và cha hắn.
- Đúng thật, đêm hôm đó là con đột phá cảnh giới trong lúc tu luyện, chuyện để xảy ra dị tượng, cái này con không biết.
- Còn chuyện người nào chỉ con tu luyện, cái này phải nói là kỳ duyên. Trong một lần dạo chơi sau vườn, con có gặp được một vị tiên nhân. Người ấy gặp và nói con có thiên tư trác tuyệt, vừa nhìn đã biết thiên phú trời cho con ngộ tính cao, khả năng sau này con đường tu hành rộng mở. Xong, tiên nhân còn tặng cho con một viên châu, tiên nhân nói chỉ cần con dùng thì kiến thức tu luyện và tu vi sẽ được nâng cao, người không biết tu luyện liền sẽ tinh thông…
Lê Lợi nghe con mình kể đến đây thì có chút không tin, hắn vỗ bàn quát lớn, cắt ngang lời Lê Minh.
- Vô lý, con đang đùa ta sao. Ta là nghiêm túc muốn nói chuyện với con đấy.
Lê lão bên cạnh ngồi im không nói gì, lão suy tư. Tuy không phản ứng như cháu mình nhưng lão cũng không tin lời Lê Minh kể cho lắm, nghe thật như truyện kể cho con nít.
- Ơ con nói thật mà, hai người không tin? Dùng xong viên châu đó, con liền lên luyện khí tầng 6 rồi đây.
Thấy phản ứng gay gắt của cha mình, Lê Minh vội vàng giải thích. Để chứng minh cho lời nói của mình là thật, hắn còn đứng dậy rồi vận sức, giải phóng ra một luồng khí lưu bao quanh cơ thể. Luồng khí lưu dày đặc, luân chuyển chậm rãi xung quanh Lê Minh và dần toả ra lân cận.
Choang!
Đang nhâm nhi chén trà và suy tư về lời kể của Lê Minh, bỗng Lê lão kinh ngạc vạn phần khi tận mắt chứng kiến uy áp của luyện khí tầng 6 toả ra từ đứa chắt Lê Minh này. Tay Lê lão run bần bật, không kiềm được mà đánh rơi chén trà xuống nền nhà, vỡ thành mấy mảnh. Lê lão lắp bắp.
- Là… là thật?
Lê Lợi đứng trước ông nội thì phải lùi lại vài bước khi đối diện với áp lực con trai hắn thể hiện ra. Luyện khí tầng 6, lớn hơn Lê Lợi một tiểu cảnh giới, Lê Lợi bây giờ mới là luyện khí tầng 5 mà thôi. Cách biệt không lớn nhưng vẫn là cách biệt, chịu đựng uy áp từ con trai, toàn thân Lê Lợi khó khăn nhúc nhích, đôi chân hắn hơi run rẩy lùi lại từng bước nhỏ hòng thoát khỏi sự ảnh hưởng của uy áp đó.
- Ư, cái này, được rồi thu lại đi, ta tin lời con nói là thật rồi…cha xin lỗi. Hộc hộc hộc.
Khó khăn chịu đựng, Lê Lợi cố gắng nói ra từng từ với con trai hắn. Không nói một lời, liền dùng hành động chứng minh, đúng là con trai của hắn không sai rồi. Nhưng mà như thế này thì thật khiến cho hắn mệt mỏi đi, gồng sức để chống đỡ uy áp, hắn thở sắp không nổi nữa.
Thu lại khí lưu, Lê Minh bối rối nhìn cha và ông cố, muốn để hai người đó tận mắt chứng kiến nhưng Lê Minh lại chưa hoàn toàn kiểm soát được dòng khí trong cơ thể mình. Hắn cười trừ rồi lại bày ra vẻ mặt ngây thơ non nớt cho hai người đó xem.
- Thực sự là có vị tiên nhân cho cháu viên châu tăng tu vi ư?
- Có bảo vật như vậy thật ư, mà làm sao con biết người đó là tiên nhân?
- Tại sao tiên nhân lại tiếp cận cháu? Vị đó có nói gì với cháu không?
…
Sau khi Lê Minh thu uy áp lại thì hai người Lê Lợi và Lê lão thở phào nhẹ nhõm, lau giọt mồ hôi trên trán xong liền lao vào Lê Minh mà thi nhau hỏi dồn, không cần biết con cháu của mình có kịp nghe nhớ không. Hai người này quá xúc động rồi, không biết tiên nhân có thật không, nhưng đứa nhóc mười tuổi lên luyện khí tầng 6, ở mảnh đất này trước giờ là chuyện chưa từng xảy ra, Mà Lê Minh lại là con cháu Lê gia.
- Hai người từ từ thôi, để con kể hết đã.
- A, à à, xin lỗi, ta nhất thời xúc động quá.
- Đây, cháu ngồi xuống kể tiếp ta nghe nào.
Bị Lê Minh nói, Lê Lợi và Lê lão mới bình tĩnh lại. Hai người ngượng ngùng lấy lại phong thái ban đầu, ngồi xuống hít một hơi thật sâu rồi lắng tai nghe Lê Minh kể tiếp.
. . .
Mọi chuyện đã vô khớp, Thấy hai người thân trước mắt có vẻ đã tin lời mình nói, Lê Minh được đà, tiếp tục thuật lại diễn biến câu chuyện gặp gỡ và nhận cơ duyên từ tiên nhân. Nào là tiên nhân có thiên nhãn, nhìn ra hắn là người ngay thẳng chính trực, có tấm lòng bao dung. Thêm vào là thiên phú tu hành, chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện lớn, cứu giúp, phổ độ chúng sinh muôn loài. Vì không muốn bỏ sót một thiên tài như Lê Minh nên tiên nhân mới ra tay chỉ dạy, sau này có là đạo hữu với nhau thì coi như đã kết một mối thiện duyên.
Say sưa nghe câu chuyện của Lê Minh, Lê Lợi và Lê lão đi đến bất ngờ này tới bất ngờ khác. Họ thật không ngờ lại có chuyện này thật. Không ngờ, con trai mình, chắt mình lại là thiên tài tu luyện siêu cấp chính trực như tiên nhân nói.
Hai người còn kinh ngạc hơn khi nghe Lê Minh kể về vị tiên nhân kia. Theo lời kể của Lê Minh thì tiên nhân tự do bay lượn, đạp không phi hành. Lê Lợi có thể không biết nhưng Lê lão nghe xong thì ngay lập tức cười run. Lão rõ, Đạp không phi hành, kim đan kỳ trở lên mới có thể làm được, nhưng vị tiên nhân có thể đạp không phi hành lại còn có thể dễ dàng cho một đứa nhóc bảo vật tăng tu vi, chắc hẳn phải hơn cả kim đan, đẳng cấp cao như nào chứ. Cả mảnh đại lục này kim đan đã ít, cao hơn kim đan là nguyên anh, Lê lão chưa bao giờ nghe tới có người có tu vi như vậy, ít nhất là ở đại lục này.
. . .
Trông thấy biểu hiện trên khuôn mặt cha và ông cố, Lê Minh biết chắc chín phần là hai người đã tin sái cổ câu chuyện do hắn bịa ra.
Hai người đó làm sao ngờ được, mọi chuyện đều đã được Lê Minh dự tính và lên kịch bản sẵn. Trong lúc tắm rửa, Lê Minh đã nghĩ tới vấn đề này, hắn nghĩ nát óc cuối cùng mới nghĩ ra câu chuyện vị tiên nhân để đối phó với tính hiếu kỳ của cha và ông cố. Nếu hai người đó không tin thì hắn bắt phải tin, Hắn tự tin nắm chắc cha và ông cố trong lòng bàn tay khi cho hai người đó chứng kiến sức mạnh luyện khí tầng 6 của hắn.