Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Thần Tông

Chương 14: Luyện khí tầng 6




Chương 14: Luyện khí tầng 6

Chương 14: Luyện khí tầng 6

Hai ngày sau.

Lê gia sau buổi đêm hai hôm trước thì cũng chẳng có động tĩnh gì nhiều ngoài những người hiếu kì nhiều chuyện, muốn tìm chủ đề để tán gẫu. Lâu lâu, những người làm và gia nhân buồn chán, có vu vơ nói đến đêm hôm ấy nhưng cũng nhanh chóng chuyển qua một câu chuyện khác thú vị hơn. Nguyên nhân thì ai cũng biết.

Sau sự kiện đêm đó thì sáng hôm sau, gia chủ Lê gia liền triệu tập tất cả gia nhân trong tộc đến đại sảnh, ngay phía trước chính điện của gia tộc. Nói là để thông báo chuyện đại sự. Mọi người nghe vậy thì không biết chuyện gì nhưng đều vâng lệnh mà đến không thiếu một người.

Khi đã đông đủ, gia chủ dõng dạc tuyên bố, đại khái là giải thích chuyện đêm qua, nêu rõ là có một vị trưởng lão ẩn tu trong tộc đột phá cảnh giới, do nhất thời sơ ý nên không kiểm soát được sức mạnh, làm ảnh hưởng đến mọi người. Nhân đây thì gia chủ cũng thông báo cho mọi người biết mà chúc mừng cho vị trưởng lão đó và cũng xin lỗi vì đã làm mọi người hoang mang giữa lúc đêm khuya. Kể ra thì Lê gia thật coi trọng gia nhân, thái độ kẻ trên người dưới không phải không có nhưng vẫn rất có chừng mực. Ở một mức độ nào đó, gia chủ một tộc đứng ra mở lời xin lỗi với gia nhân của mình, Lê gia chắc là gia tộc duy nhất làm được.

Giải thích xong xuôi mọi chuyện thì gia chủ vẫy tay ra hiệu cho mọi người tản đi, quay về chỗ cũ, ai làm việc nấy. Mọi chuyện nhanh gọn chỉ trong chưa đầy 10 phút. Thực ra lúc đó Lê Lợi không muốn nói dông dài vì hắn thật quá đau điếng. Hắn vâng lời ông nội, sáng sớm gà chưa gáy đã đến thư phòng gặp ông. Tưởng rằng ông có chuyện gấp gáp gì, hắn nào ngờ đâu mình chưa kịp bước hai chân qua cửa thì đã bị ông nội ném cho quyển sách vào đầu, tiếp theo đó là màn tẩm quất gia truyền được ông nội biểu diễn rất thuần thục trên cơ thể của Lê Lợi.

Khởi động chân tay xong thì ông nội của Lê Lợi mới bắt đầu ngồi xuống bàn đọc sách, phủi tay giải thích vì sao hắn b·ị đ·ánh. Cốt yếu là vì hắn phản ứng chậm trễ, thiếu nhạy bén. Khả năng phán đoán tình huống cũng rất gà mờ đối với một gia chủ như Lê Lợi, đến cả nơi phát ra dị tượng hắn còn loay hoay không biết đâu, rồi con trai hắn đột phá cảnh giới hắn cũng không hay thì b·ị đ·ánh là vừa rồi.

Tiếp đến là phần khắc phục hậu quả. Lê Lợi sau khi được ông nội đả thông đường truyền máu lên não thì cũng biết suy luận chút ít. Nếu thực sự là con trai hắn đột phá gây ra dị tượng lớn như thế, để truyền ra ngoài quả thật phiền phức. Phải tìm lý do để người trong nhà yên tâm mà người ngoài cũng phải dè chừng. Cái này Lê Lợi hắn chưa kịp nghĩ ra thì ông nội hắn liền đề suất ý tưởng, và đã được thực hiện, đó là tạo ra và chuyển hướng sang một vị trưởng lão ẩn tu, để người không có ấy gánh hết.

Dù sao nói ẩn tu thì mọi người biết ẩn tu thôi, danh tính hẳn bí ẩn rồi. Khi tất cả mọi người hay tin gia tộc mình có trưởng lão tấn cấp, gây nên dị tượng mạnh mẽ thì sẽ lập tức thay vì hoang mang lo sợ, họ sẽ vui mừng, an tâm hơn. Gia tộc có người mạnh mẽ như vậy, họ còn sợ gì nữa.

Còn những kẻ bên ngoài có ý đồ không tốt, nghe tin Lê tộc có trưởng lão tấn cấp thì sẽ phải dè chừng hơn là nghe tin một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch tấn cấp rồi. Nói chung, đưa ra cái lý do này là vô cùng hợp lý, một mũi tên trúng hai đích. Vừa che giấu được sự thật dị tượng là do Lê Minh đột phá cảnh giới tạo nên, vừa gây ra hiệu ứng tâm lý cảnh giác, dè chừng cho các thế lực có ý đồ xấu với Lê gia.

. . .

Cốc cốc cốc

- thiếu gia, gia chủ cho gọi người dậy ăn tối ạ.



Cốc cốc cốc



- thiếu gia, thiếu gia ơi, gia chủ cho gọi người dậy.

Cốc Cốc Cốc.



Một nữ tì mặc bộ đồ gia nhân đặc trưng đang gõ cửa phòng Lê Minh liên tục. Trời bên ngoài lúc này nhá nhem tối, tì nữ cầm bên người một cây đèn dầu được che kín bằng khung tre bọc giấy. Dưới ánh đèn dầu le lói, cô tì nữ này liên tục gõ cửa và gọi Lê Minh nhưng đáp lại cô là âm thanh réc réc dế kêu và tiếng lá cây xào xạc dưới nền đất lạnh.

Đợi thêm chút nữa, đang tính xoay người rời đi bẩm báo cho gia chủ thì bên trong phòng tiểu thiếu gia có tiếng động nhẹ. Tì nữ nhận thấy liền dừng bước đợi xem sao, cô lên giọng hỏi.

- Thiếu gia? Cậu dậy rồi ạ?

. . .

Lật đật từ trên giường, chống tay ngồi dậy khó nhọc. Lê Minh lấy tay vỗ vỗ đầu, nằm ngủ liên tục hai ngày làm hắn choáng váng đầu óc. Nghe thấy có tiếng gõ cửa cùng tiếng nữ nhân bên ngoài, Lê Minh chép miệng, nuốt nước bọt cho đỡ khô họng rồi mệt mỏi lên tiếng.

- Có chuyện gì sao?

- Dạ, gia chủ sai tì nữ đến gọi thiếu gia dậy ăn tối. Cậu đã ngủ liên tục hai ngày rồi ạ. - vội vàng trả lời Lê Minh với giọng nói nhẹ nhàng, nữ gia nhân dừng giây lát rồi tiếp tục.

- Gia chủ có nói, thiếu gia đã nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay cần dậy bổ sung dinh dưỡng. Còn có, gia chủ có việc gấp cần cậu đến ạ.

Vừa nghe nữ gia nhân thông báo vừa xoay đầu bóp gáy, Lê Minh suy nghĩ, ông già hắn có chuyện gì cơ chứ. Bình thường hai cha con hắn cũng ít khi nói chuyện, gặp mặt thì hỏi han vài câu rồi cha hắn lại bận bịu làm việc khác. Không biết có chuyện gì quan trọng lắm sao mà phải cần gặp hắn, hay là cha đã phát hiện ra chuyện gì đó của Lê Minh làm ông ấy không hài lòng?

Lê Minh tự đưa ra những câu hỏi trong đầu rồi thở dài, hắn không biết được, thôi thì cứ đến rồi tính. Dù sao bây giờ hắn cũng cảm thấy đói lắm rồi.

Ọc ọc ọc - nghe thấy không, từ lúc bật dậy tới giờ, chiếc bụng nhỏ của hắn đã dấy cờ b·iểu t·ình đòi đồ ăn mấy lần rồi đấy.



- Tôi biết rồi, chị cứ đi trước đi. Lát nữa tôi sẽ tự đến chỗ cha tôi sau. Cảm ơn chị nhé. À, nói với mọi người là tôi phải tắm rồi mới đến được.

- A, dạ, tì nữ biết rồi ạ, tì nữ sẽ đi bẩm báo cho gia chủ ngay.

Nói rồi nữ gia nhân cầm đèn dầu soi sáng đường rồi lui đi nhanh chóng. Để lại chỗ phòng Lê Minh một màn tối thui.

Ở trong căn phòng tối tăm, loay hoay tìm đến bên chiếc bàn ở giữa phòng, Lê Minh mò mẫm đánh lửa và châm vào cây nến để trên bàn. Hắn cần kiểm tra lại mọi thứ trước khi đi tắm.

Sờ nắn những thớ cơ bắp trên cơ thể của mình, Lê Minh vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ rằng tu vi hắn tăng lên thì cơ thể cũng được cải thiện lên không ít. Cơ bắp nổi lên rõ nhìn hơn trước khi hắn hấp thụ viên linh hồn ấn ký. Chỉ có điều, hiện tại cơ thể hắn ngoài cơ bắp ra thì còn chằng chịt các v·ết t·hương tuy không lớn nhưng rất nhiều, cơ mà sẽ nhanh lành thôi.

Bây giờ mới nói đến chuyện đáng quan ngại. Lê Minh liếc nhìn sang chiếc giường của mình. Chăn và nệm lót của hắn đã thấm đẫm màu đỏ của máu và màu đen của cái gì đó hắn không biết. Lê Minh chỉ biết rằng, chắc chắn cái chất màu đen đó từ trong cơ thể hắn mà ra, vì trong lúc đang hấp thụ sức mạnh, hắn cảm giác được cơ thể của hắn đang từ từ tiết ra các chất nhầy và có mùi rất khó ngửi. Bây giờ hắn không thấy chất nhầy nữa mà thay vào đó là cái chất màu đen vón cục trên người hắn và trên giường. Chắc chắn là do chất nhầy kia khô lại mà tạo thành. Vì sao hắn chắc chắn như vậy ư, vì hắn nhận ra được cái mùi khó ngửi phát ra từ mấy chất màu đen này.

Trước khi đến ăn tối cùng cha mẹ thì Lê Minh hắn phải nhanh chóng đi tắm cho sạch sẽ và xử lý đống chăn gối dính bẩn, bốc mùi này. Sẽ thật mất mặt nếu để gia nhân giặt đống đồ này cho hắn, mọi người sẽ phát hiện ra và nghĩ thiếu gia Lê gia là một tên ở bẩn hôi hám và đồn ầm lên mất.

. . .

Ục ục…ọc ọc ọc ~

- Chaaaa ~ con đói rồi.



- ừm, thôi, Thu Yến con cứ ăn trước đi.

Trên bàn cơm có ông cố Lê Việt Vương, cha mẹ Lê Minh và em gái Thu Yến. Mọi người đều đã biết Lê Minh cần phải tắm trước mới có thể đi ăn được, nữ gia nhân đã bẩm báo rồi. Nhưng ông cố và cha hắn vẫn muốn đợi để nói chuyện.

Đứa em gái nhỏ của Lê Minh cũng đợi anh trai cùng cha mẹ nhưng không nổi, bụng sôi sùng sục nãy giờ rồi nên kéo tay, nhăn mặt nói nhỏ với cha, tay còn xoa xoa cái bụng để biểu thị rõ hơn. Lê Lợi thấy vậy, không đành lòng để cho con gái nhỏ của mình chịu đói thêm nữa nên cũng nói với vợ, để hai mẹ con ăn trước.

- Nàng và con ăn trước đi, xong rồi về phòng nghỉ trước nhé. Ta với ông nội sẽ đợi con ra.

- Đúng rồi, cho con ăn rồi cháu cũng về nghỉ đi. Ta còn việc phải nói với thằng bé.



Lê Lợi nói xong câu thì Lê lão chêm thêm lời vào. Lê lão cũng không muốn mọi người chịu nhịn đói để đợi mỗi mình Lê Minh. Dù sao có việc là Lê lão cùng Lê Lợi, Lan Hương và đứa chắt Thu Yến không liên quan gì nên ăn trước rồi tránh mặt là tốt nhất. Chuyện sắp nói ra, nữ nhân chân yếu tay mềm có biết cũng chẳng giải quyết được gì.

- Dạ… Chàng nói với con, sáng mai th·iếp sẽ đến thăm con nó, như vậy nhé.

Chồng và ông nội đã nói thì Lan Hương cũng nhu thuận vâng lời. Quay qua Lê Lợi, nàng nhắn chồng một câu rồi bắt đầu lấy cơm và gắp đồ ăn cho con gái. Thực sự thì nàng cũng muốn gặp con trai, đã hai ngày không thấy động tĩnh gì, Lê Lợi thì không cho ai đến gần phòng con trai nên nàng rất lo lắng không biết chuyện gì.

. . .

Qua vài tuần trà, bên ngoài đã báo canh một bốn khắc (*) hai người Lê lão và Lê Lợi vẫn còn ngồi đợi đứa bé Lê Minh này, Lan Hương thì dẫn con gái về trước đã lâu. Cả hai ngồi đập muỗi và uống trà, nhất quyết không đụng đũa cho tới khi Lê Minh đến.

- Tới rồi.

Nhấp một ngụm trà, Lê lão nhàn nhạt nói, từ xa lão đã nghe được tiếng bước chân gấp gáp của đứa chắt. Lê Lợi rót trà cho ông nội cũng ngừng lại, hắn cũng đã nhận ra khi Lê Minh chưa bước chân tới bậc tam cấp của nhà ăn, từ bậc tam cấp nhà ăn tới bàn ăn hai người đang ngồi phải gần trăm mét. Cả hai nhất loạt dừng hành động đang làm, chăm chú chờ đợi nhìn Lê Minh bước vào.

Lê Minh hớt ha hớt hải chạy vào bên trong nhà ăn. Vừa tới gần chỗ bàn ăn thì hắn liền giảm tốc độ lại rồi dừng hẳn. Đứng khép nép một góc, hắn thở không ra hơi xin lỗi hai người.

- Con xin lỗi, hai ngày không tắm nên người con có chút dơ, phải tắm kỹ ạ.

- Không sao, không sao. Nào, lại ăn đi cháu.

Lê lão phất tay không để tâm đến, lão gọi Lê Minh lại bàn ăn, đồng thời chăm chú quan sát sự thay đổi trên thân thể Lê Minh. Quả thật thay đổi bất ngờ, Lê lão nhận ra được cơ thể Lê Minh đã nở nang hơn trước, không còn mảnh khảnh nữa rồi.

- Ừ, hai ngày không ăn gì rồi, vào bàn cùng ăn đi con.

- Dạ.

Lê Lợi thì không để ý nhiều, kéo ghế bên cạnh ra rồi gọi con trai lại bàn ăn, Lê Lợi nhìn đứa con mà hiếu kì.

Nhận ra sự kì quặc từ ông cố và cha, Lê Minh cũng không dám hỏi, hắn e dè ngồi vào bàn ăn. Ba người lớn nhỏ cứ thế bắt đầu bữa cơm trong sự im lặng và e dè đến từ Lê Minh.

(*) canh một bốn khắc: khoảng 8h tối