Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Thần Tông

Chương 13: hấp thụ linh hồn ấn ký




Chương 13: hấp thụ linh hồn ấn ký

Chương 13: hấp thụ linh hồn ấn ký

Cầm viên linh hồn ấn ký, xem thông tin bên trong, liền Lê Minh tự biên tự diễn rồi phá lên cười ha hả, mém chút nữa là hắn nghẹn họng vì sặc nước miếng.

Trông thì có vẻ Lê Minh hỗn hào, nhưng nghĩ sâu xa một chút thì cũng phải thông cảm cho cảm xúc bộc phát ra của hắn bây giờ. Sống ở một vùng đất mà linh khí thưa thớt, tu luyện khó khăn, cố gắng cả gần nửa đời người mà chỉ có thể lên được luyện khí tầng 5 như cha hắn thì viên linh hồn ấn ký trúc cơ kỳ này thật đúng là bảo vật phi phàm chỉ có trong lời kể của các bậc trưởng lão. Nay, hắn dùng thứ bảo vật này liền có thể tăng cao cảnh giới, vượt qua cha hắn thì cũng được coi như “con hơn cha là nhà có phúc” đi.

Có nghĩ, cha hắn cũng chẳng dám nghĩ tới, hắn lại có viên linh hồn ấn ký này, Lê Minh hắn cũng không muốn để cho cha mình biết chuyện. Thực sự, nếu ông già đó mà biết được, thì nhân sinh quan về cuộc đời tu hành khổ luyện này của ông ấy không biết sẽ sụp đổ đến nhường nào. Cố gắng hơn bốn chục năm lại không bằng đứa nhóc nuốt bảo vật, vậy cố gắng làm gì cho uổng phí cuộc đời cơ chứ. Tốt nhất hắn vẫn nên là giữ kín đi, tránh làm những người như cha hắn tuyệt vọng, buồn bực…ở một khía cạnh nào đó.

- hmm, tốt nhất vẫn nên dùng luôn cho nóng, để lâu lại không hay. Lỡ có người biết thì ăn shit (*).

Đắn đo hồi lâu, Lê Minh mới đưa ra quyết định dùng luôn viên linh hồn ấn ký. Một phần, vì hắn nôn nóng muốn biết được tính hiệu nghiệm của món đồ này ra sao, một phần, là vì để an toàn, tránh sự cố không đáng có. Hắn đã từng nghe qua câu đồ tốt cầm bỏng tay rồi, viên linh hồn ấn ký này lại là đồ cực phẩm. Để trong túi đồ hệ thống thì không sao, nhưng lỡ như lúc hắn cầm trên tay, có người nhìn thấy thì lại là chuyện khác. Tham lam là một bản tính cực kỳ nguy hiểm của con người, hắn vẫn là nên dùng ngay kẻo rước hoạ sát thân.

Giơ viên linh hồn ấn ký lên cao, Lê Minh nhìn thật kỹ. Linh hồn ấn ký trúc cơ, trông như viên pha Lê thuỷ tinh, bên trong viên ấn ký là hạch nhân màu xanh lam, bao xung quanh hạch nhân là vằn vện các dải màu xanh lam cùng màu đen hoà quyện lại. Chúng hoà với nhau, xoáy vào nhau thành hình xoắn ốc. Nhìn vào đấy Lê Minh cảm tưởng như đang nhìn thấy cả một hệ thiên hà rộng lớn trong vũ trụ bao la vô tận.

. . .

Ting!

“ Chủ thể xác nhận hấp thụ linh hồn ấn ký trúc cơ kỳ?”

- Được rồi, làm đi.



“ Đã xác nhận, bắt đầu tiến hành hấp thụ sức mạnh có trong linh hồn ấn ký trúc cơ kỳ “

Khi đã nhận được câu lệnh của Lê Minh, hệ thống lập tức không dài dòng liền thôi động sức mạnh, rút hết toàn bộ năng lượng cuồng bạo bên trong viên linh hồn ấn ký rồi truyền qua cho Lê Minh. Khoảnh khắc viên linh hồn ấn ký bắt đầu nứt nẻ, một luồng ánh sáng màu xanh lam pha với chút màu đen tuyền bắn ra khỏi lớp vỏ. Ánh sáng cuốn lấy cánh tay đang cầm viên linh hồn ấn ký, rồi nhanh chóng toả ra, bao phủ toàn thân Lê Minh.

Luồng ánh sáng ấy chính là năng lượng của tu sĩ trúc cơ sau khi c·hết mà hình thành nên, là kiến thức, tu vi tích góp cả một đời của người ấy. Một người luyện khí tầng 1 còn chưa đến như Lê Minh, hắn làm sao mà dễ dàng chịu đựng nổi nguồn năng lượng mãnh liệt này. Cả quá trình hấp thụ sức mạnh chỉ vỏn vẹn có chưa đầy 10 giây, thế nhưng đối với Lê Minh thì 10 giây ấy nó dài như cả cuộc đời hắn vậy.

. . .

- Aaaaaaaaaaa!

Trong màn đêm u tối, Lê gia nội viện ngày thường tĩnh lặng, bỗng từ đâu xuất hiện một cột ánh sáng màu xanh lam sáng chói, đâm lên chọc trời, theo đó phát ra là tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Cột ánh sáng chỉ hiện lên khoảng 5 giây rồi vụt tắt, riêng âm thanh gào thét kia thì vẫn kéo dài được một lúc nữa rồi mới ngừng. Mọi người đang say giấc nồng đều nhất loạt bị thứ âm thanh lạ đó làm cho giật mình tỉnh giấc, họ ôm đầu, bịt tai, tránh cho khỏi bị choáng bởi âm thanh kia. Mặt khác, những người định lực tốt thì ngay lập tức lắng tai nghe ngóng và xác định phương hướng của cột ánh sáng vừa rồi thì liền biết, đó là phương hướng dẫn đến gian phòng của Lê Minh, thiếu gia Lê tộc.

- Là ai to gan làm loạn?

Lê Lợi phóng như bay từ trong phòng ngủ ra tới sân, miệng quát lớn, chẳng màng đến quần áo xộc xệch mặc như không mặc trên người mình. Hắn vừa nãy đang ôm vợ ngủ ngon lành, giấc mơ cũng mới đến hồi gay cấn thì lại bị tiếng hét kinh thiên động địa kia làm cho tỉnh giấc. Ôm cục tức trong lòng hắn muốn ra ngoài xem xem, là ai đã gây ra âm thanh này, giữa đêm khuya thanh vắng, không ở nhà ngủ lại chạy vào nội viện nhà hắn làm càn, gây náo loạn cả một góc gia tộc. Thân làm gia chủ, Lê Lợi nhất quyết phải làm cho ra nhẽ, nếu không thì…hắn nuốt không trôi vụ phá giấc ngủ này.

- Khụ khụ, chớ làm ồn.

- Ơ, là ông nội? Ông làm gì trên đó vậy ạ?

- Suỵt, im lặng, anh cứ đợi lát đi.



- Dạ??

Trong lòng đang phừng phừng lửa đốt. nhưng khi nghe thấy giọng ông nội mình cất lên thì Lê Lợi có bao nhiêu khí thế liền cất đi hết. như một đứa trẻ con chân chính, ngoan ngoãn sợ bị ông kẹ bắt đi mất, Lê Lợi giọng kính cẩn, dạ thưa với ông nội hắn.

Lê lão, hay Lê Việt Vương, ông nội của Lê Lợi, lúc này đang đứng hiên ngang trên nóc một ngôi nhà đối diện với Lê Lợi, hai tay chắp sau lưng, Lê lão hướng mắt về một phía nơi phát ra tiếng hét mà nhìn trầm tư. Lại hướng mắt xuống dưới nhìn đứa cháu đang là gia chủ một tộc của mình mà thở dài - “Ăn với chả ngủ, chuyện xảy ra nãy giờ rồi mà tên khốn này vẫn còn trơ cái bản mặt đần độn khó ưa đó ra, không biết hắn bực tức cái quái gì cơ chứ.” - Lê lão suy nghĩ trong đầu rồi tiếp tục lắc đầu thở dài một hơi.

- Haizz, anh vẫn chưa biết chuyện gì nhỉ, ngủ như anh thì địch nhân đến diệt cả tộc cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu.

- Dạ, tại ban nãy cháu làm hơi muộn nên… - Lê Lợi không hiểu chuyện gì, gãi đầu trả lời ấp úng.

- Đừng biện minh vô ích, nghe cho kỹ đây, con trai anh vừa đột phá, âm thanh là từ hướng đó mà ra. Xong chuyện thì đi ngủ luôn, đừng có đến làm phiền thằng nhỏ tấn cấp. À, nhớ, sáng sớm ngày mai đến thư phòng gặp ta.

- Dạ?

Nhàn nhạt nói xong một tràng không ngừng, mặc cho Lê Lợi có kịp nghe hiểu không, Lê lão vẫn phẩy áo quay đi rồi vụt mất trong đêm. Tuy tuổi cao nhưng thân thủ Lê lão thật đáng gờm, Lê Lợi đứng phía dưới nhìn vẫn chưa kịp hiểu là như thế nào đã không thấy ông nội hắn đâu. Trong đầu hắn bây giờ phảng phất những lời ông hắn vừa nói, cái gì mà đột phá tấn cấp, con trai hắn, âm thanh đó từ phía con trai phát ra….? Hừ, ông nội hắn nói cái gì vậy chứ, con trai hắn tu luyện chưa đến nơi đến chốn thì tấn cấp làm sao, mà cho dù có thì luyện khí tầng 1, 2 là cùng mà thôi, cũng không đến nỗi phản ứng dữ dội như lúc nãy.

- Ông nội lại mớ ngủ rồi.

Đứng ngơ ngác một lúc sau khi ông nội đi thì Lê Lợi mới phán một câu chắc nịch. Chỉ có thể là như vậy thôi, chứ như ông hắn nói, hắn vẫn không tin. Đảo mắt nhìn xung quanh kiểm tra một lượt rồi Lê Lợi vươn vai ngáp dài, quay vào phòng ngủ.

. . .



Quay lại phía Lê Minh, hắn đang cố gắng hấp thụ cho xong viên linh hồn ấn ký này. Năng lượng quá mãnh liệt, vượt xa suy nghĩ của hắn, ban đầu hắn đã quá xem thường sức mạnh của thứ này rồi. Hắn nghĩ hấp thụ linh hồn ấn ký đơn giản chỉ là hấp thụ thôi, không đau đớn thống khổ như hắn bây giờ.

Hiện tại toàn thân Lê Minh rách rưới, cơ thể vằn vện những tia máu đỏ rực. Chúng không ngừng lan ra và đập từng nhịp dồn dập dưới lớp biểu bì của Lê Minh. Đó là do năng lượng từ viên linh hồn ấn ký gây ra. Nhận một lượng lớn năng lượng truyền vào trong cơ thể khiến cho các tế bào của Lê Minh phải hoạt động gấp 2, 3 lần để điều chuyển và trung hoà năng lượng, cuối cùng chuyển hoá năng lượng kia thành sức mạnh thuần khiết của mình.

Cả quá trình hấp thụ đầy máu me, Lê Minh khoé miệng rỉ máu nhưng hắn cắn chặt răng nuốt xuống. Toàn thân hắn cũng máu me be bét nhưng hắn không thể nào quan tâm tới được. Bây giờ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài hắn đều cảm thấy đau đớn vô cùng. Phải chịu sự khuấy động năng lượng của viên linh hồn ấn ký khiến cho ý chí kiên cường của Lê Minh cũng có chút t·ê l·iệt.

Phụt

Nhắm mắt chịu đựng đến phút cuối, cuối cùng hắn phun ra một ngụm máu đen nhiều hơn là đỏ. Hai tay chống xuống giường, Lê Minh khó nhọc thở gấp từng hơi. Tuy có đau đớn nhưng hiện giờ đã thành công rồi, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, cười mệt mỏi và nhìn thông báo của hệ thống phát ra.

Ting!

“ Chúc mừng chủ thể lên được luyện khí tầng 6.”

“ Vì chủ thể lên cấp, hệ thống phát thưởng 600 viên linh thạch hạ phẩm, 600 điểm phát triển tông môn, 60 bình tụ khí đan, 1 thanh thiết mộc kiếm hoàng cấp trung phẩm và một bộ kiếm quyết nhập môn, mời vào túi đồ hệ thống nhận thưởng.”

. . .

Một loạt phần thưởng được thống kê, Lê Minh không ngờ, tu luyện lên cấp thôi cũng được khen thưởng. Hắn nằm rụp xuống giường, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng hiện lên tia hạnh phúc.

- Lần này chịu đau đớn cũng coi như xứng đáng, lên cấp còn có quà, có chút an ủi, ha ha ha ha…khụ, khụ khụ, khụ.

Cười sặc sụa, Lê Minh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. sử dụng viên linh hồn ấn ký làm hao mòn hết thể lực của hắn. Nằm sõng soài trên giường, mắt hắn lim dim rồi dần chìm vào giấc ngủ với tình trạng thân thể bết bát, nhầy nhụa toàn máu với chất bẩn.

(*) shit: cứt ( ai cũng biết rồi nhưng mình note lại cho chắc)