Chương 165 - Thống Nhất
Phạm Cự Lượng cho phát loa gọi hàng, người đọc tuyên cáo chính là Ferguson Scene.:
- Người thủ thành nghe đây, ta là Ferguson Scene, là Bá Tước xứ Catalan dưới quyền của lãnh chúa Fernando Francesco.
- Chúng ta lãnh mệnh bảo hộ người dân của vương quốc, những người đã bị gia tộc Falange các ngươi bốc lột và chém g·iết, kẻ đã bán rẽ linh hồn cho quỷ dữ để tàn sát trăm ngàn người dân vô tội khắp cõi Vương Quốc Thú Nhân.
- Nay ta theo mệnh trời, dẫn đại binh thảo phạt hết lũ quỷ man rợ, giải phóng cho ngàn vạn người dân. Các ngươi mau chóng hạ cổng đầu hàng, tránh đổ máu vô ích, chúng ta sẽ giữ đạo luật Vương Quốc, không ra tay c·ướp b·óc của cải. Kẻ đầu hàng sẽ không g·iết.
Vừa dứt lời, hàng vạn quân binh tướng sĩ dưới trướng đều hô vang bón chữ "ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT". Khí thế vang vọng một khoảng trời.
Bên trên tường thành, trăm nghìn quân lính Hổ Đầu Nhân vẻ mặt phờ phạc, cuộc chiến như này làm sao mà đánh. Người ta khí thế hưng thịnh, quân bị tinh lương, chỉ cần dàn quân thôi cũng đủ tạo ra một loại áp chế mãnh liệt.
Còn q·uân đ·ội Hổ Đầu Nhân hiện tại lực ít người mỏng, do còn phải trải qua hàng tháng trời chiến đấu căng mình không cân sức. Đến hiện tại gương mặt của tên tên lính thủ thành trong thiếu đói đến mức kiệt quệ, chỉ việc cầm binh khí trong tay đã xem như là công việc quá sức.
Diego Falange cắn chặt môi, lệnh cho tướng sĩ mở cổng thành, hắn cùng với toàn bộ những thuộc tướng hoặc những quan đại thần còn sống bước từng bước nặng nề xuống bên dưới cổng thành.
Cổng thành vừa hé mở, mùi không khí t·ang t·hương của đủ các loại thuốc băng bó cùng với đó là những hình ảnh đổ nát khắp nơi của hoàng cung nguy nga tráng lệ một thời nay chỉ còn làdĩ vãng được cô đọng lại chỉ phía sau cánh cổng tường thành cao đến mười mét.
Phạm Cự Lượng ban bố thiết quân lực, kẻ nào làm trái lệnh lập tức xử tử tại chổ. Không c·ướp b·óc, không thu hoạch chiến lợi phẩm, tác phong q·uân đ·ội phải tuân thủ.
Kỷ cương được ban bố, q·uân đ·ội liên quân bắt đầu tiến vào trong cổng thành. Đám người Đặc Nhiệm Binh chịu trách nhiệm áp giải toàn bộ nhóm người Diego Falange vào cung điện để ký sắc lệnh đầu hàng vô điều kiện.
Từng đoàn xe chở quân lính hiên ngang đi vào thành, đại bộ phận quân lính sẽ tiếp nhận khu vực nhà cửa bị bỏ hoang bên ngoài hoàng cung. Chỉ có một số ít quân lính thuộc những tiểu đoàn hộ tống, bảo vệ hoặc đặc nhiệm binh và q·uân đ·ội hậu cần mới được tiến vào hoàng cung.
Tình hình trước mắt chính là cải thiện đời sống của dân chúng, an ổn lại tình hình trị an cũng như là công tác bảo vệ số người dân còn lại của vương đô. Sau một tuần, quân đoàn tiến thẳng vào Marid, q·uân đ·ội được chia làm hai nhánh. Một là càng quét số lượng quỷ nhân còn sót lại, hai là đưa quân vào các công tác khôi phục lại cơ sở vật chất hạ tầng.
Cơ mà phải nói, bọn quỷ này ngoài việc làm giảm thiểu dân số của vương đô từ mười phần giờ chỉ còn lại khoảng bốn đến năm phần. Thì kết cấu vật chất và cơ sở hạ tầng thiệt hại cũng không đáng kể. Hầu như mọi kiến trúc hư hại cửa chính phụ và một số vết đạn loang lỗ thì vẫn còn sử dụng được tốt chán.
Sau hai tháng, mọi thứ cũng về lại cuộc sống bình thường, một đài tưởng niệm trung tâm quận được dựng lên tại ngay quảng trường của vương đô. Một bia khắc những n·ạn n·hân t·hiệt m·ạng, mặt sau là ghi danh những liệt sĩ đã ngã xuống tại cuộc xung đột phế truất ngôi vương lần này.
Ngoài ra bên trên còn xây dụng một tượng đài biểu đạc hình ảnh những người lính Việt đã cùng kề vai sát cánh đội quân hùng mạnh Báo Đầu Nhân bước đến giải phóng vương đô.
Điều này nhầm ghi nhớ công ơn của những người lính Việt đã ngã xuống cũng như là một liều thuốc an thần cho những người dân của vương quốc còn sống xót sau khi trải qua cơn khủng hoảng.
Tổng số dân t·hiệt m·ạng chỉ tính riêng tại Marid gần ba triệu người, số tài sản hư hại buộc phải sửa chữa lại và những tổn thất kèm theo đó là phí c·hiến t·ranh phải chi trả là một con số khổng lồ. Ước tính lên đến một trăm hai mươi bảy tỷ đồng vàng hoàng kim.
Số tiền này là tổng chi phí vừa phải trả cho nhóm lính đánh thuê của bọn người thuộc gia tộc Falange từ những chủng tộc bên kia đại dương và khoản lớn chi phí sống xa hoa của tên vua ăn hại Filippe đệ Tam. Ngoài ra còn có một phần phí chiến mua trang bị thiết bị và thuê nguồn hổ trợ hậu cần của quân Việt từ gia tộc Francisco.
Vừa mới giành lại giang sơn, gia tộc Báo Nhân của Ferguson phải gồng mình gánh thêm một khoản nợ khổng lồ. Nhưng đây không phải là việc của quân Việt, cái mà Đại Việt quan tâm chính là một vùng điệm vững mạnh, sẵn sàng hổ trợ bất kỳ tài nguyên hay nhân lực nào mà Đại Việt Quốc Gia cần. Chính vì vậy, mà một khoản vay nợ công mà quốc gia của Thú Nhân buộc phải ký kết.
Không ai cho không thứ gì, đồng minh thân cận, nhưng tiền bạc vẫn phải sòng phẳng. Theo những điều trong hợp đồng vay ký kết khi mà gia tộc Ferguson tuyên bố độc lập đã nêu rõ, Quốc Gia Đại Việt có quyền được tự do buôn bán, xây dựng nhà xưởng và sử dụng nguồn nhân công lao động trong Vương Quốc Thú Nhân với thuế phí thấp hơn các nước khác mười phần trăm.
Và thuế hàng năm phải được giảm với mức tối thiểu năm phần trăm trong năm. Thương nhân đến từ Quốc Gia Đại Việt lần đầu giao thương với Đế Quốc phải được miễn thuế ít nhất một năm, ngoài những điều trên còn có hàng tá điều lệ ràng buộc khác hoặc giảm thuế khác nhầm trả lại phần vay nợ của Đế Quốc.
----
Đại Việt, lúc này đã là mùa xuân Hoàng Đế thịnh trị năm thứ năm.
Hoàng Cung Thăng Long. Vườn thượng uyển, cỏ cây chen chúc nhưng hoà hợp, phong cảnh hữu tình nên thơ.
Tiếng chim ca ríu rít hoà vang cùng những ánh sáng ấm áp của mùa xuân còn vướng đọng trên những ngọn liễu rũ xuống bên dưới hồ Long Quy. Đàn cá nhỏ tung tăng tắm rửa thoả thích dưới những gợn sóng li ti của mặt hồ theo những làn gió mát của sương sớm.
Bên trên mái đình là lão bộ trưởng Cao Lỗ ngồi đối diện với Huỳnh Minh trên bàn cờ tướng cùng với một ít bánh khô cùng với ấm trà nóng Hoa Vàng mùi thơm thoang thoảng khiến tinh thân người sảng khoái sau khi cuối giờ triều họp ban sáng hàng tuần thì có nhã hứng ngồi đâu làm vài ván cờ bàn luận.
Huỳnh Minh đắc chí, nhấn tay cầm quân chốt áp sát cung. Không phải một, mà là năm con.
- Hahaha, Chú Lỗ xem xem, con lại thắng nữa rồi này.
Cao Lỗ khoé môi giật giật. Tên này đúng thật láu cá. Cơ hội chiếu bí đầy rẫy ra đấy mà hắn không một nước phân định cả bàn cờ, lại chơi theo kiểu h·ành h·ạ người khác. Cả bàn cờ tướng sĩ tượng đã không còn, xa pháo hay mã cũng đều cách này hay cách khác, khiến cho Cao Lỗ phải rơi vào tình thế buộc phải thí quân.
Tiếng chim chóc ríu rít hay là tiếng thúc thích không ra lời của ngài bộ trưởng đây.
- Bệ hạ thật là biết cách hành đây, lão già này làm sao mà chịu nổi cách đánh phế hết đường lui như này.!
Huỳnh Minh lúc này mới ngưng vẻ mặt cười cợt, mà nghiêm túc trả lời.
- Chú thấy sao, khi mà bàn cờ đã hạ. Xa, Pháo, Mã đã không còn. Thì một quân chốt sang sông cũng có thể ép c·hết vua.
- Tướng trong trường bồng còn hô phong hoán vũ, nhưng thuộc hạ tay sai đã không còn thì chẳng khác nào tên chuột c·hết có tang. Chạy loạn không khác gì kẻ phàm phu.
Lờ nói này là có ý gì, sau hôm nay Hoàng Đế lại nói chuyện thế này. Điều này khác lạ, sau nay bệ hạ lại như vậy. Cao Lỗ vẻ mặt đã hiểu có chút ngờ nghệch hỏi lại.:
- Bẩm bệ hạ, ý của người là sao, thần không hiểu.?