Chương 166 - Thế Lực và Gia Tộc
Huỳnh Minh lúc này mới đứng dậy, nhìn xa xăm trên ngọn cây Liễu, dưới gốc cây là Hoàng Tử Huy cùng với đám gia nhân vui vẻ đùa giỡn bên cạnh mẫu thân của nó là Hoàng Hậu của hắn.:
- Cũng giống như ta, luận về tài năng thiên phú, ta chẳng có gì. Võ thuật siêu quần như những đại tướng dưới trướng ta chẳng khác nào con mèo bệnh.
- Mưu trí như Tinh Thiều hay Phạm Tu ta cũng chẳng gì sánh được. Nếu có, thì may mắn ta được nương nhờ sự uy hiển của Tổ Thần Lạc Long Quân mà thôi.
Cao Lỗ giờ mới hiểu, cảm giác của Huỳnh Minh. Đây chẳng phải là nỗi lo của bậc đế vương trong thiên hạ hay sao. Sợ người dưới trướng tài giỏi hơn mình, trong khi bản thân có thực quyền lại không có thực tài. Khác nào con thuyền trống rỗng, một cỗ máy to lớn nhưng kẻ đi đầu lại thiển cận tài lực ít ỏi há chẳng nguy hiểm.:
- Bệ hạ còn trẻ, chớ lo lắng chuyện xa vời. Thực ra người lãnh đạo không cần phải giỏi trên mọi lãnh vực. Thứ mà tất cả thuộc thần nhìn thấy ở người đó chính là cách nhìn người và dùng người.
Huỳnh Minh nghe nói như vậy, cũng có cảm giác an ủi. Thật tế hắn không sợ người bên dưới sẽ làm phản mình. Đơn giản chỉ là hắn lo lắng bản thân không đủ năng lực để quản lý những con người tài giỏi bên dưới mà thôi.
Mắt thấy Huỳnh Minh vẫn còn đăm chiêu nhìn xa xăm không có định hướng, Cao Lỗ đành phải nói thêm vài câu.:
- Bệ hạ, thật ra người làm quân chủ không cần phải làm tốt việc của thuộc thần. Người chỉ cần làm tốt việc giao nhiệm vụ, cấp dưới chỉ cần có sự thử thách và phúc lợi đi đôi với công việc. Đôi khi chỉ cần có sự ghi nhận và tin tưởng, như vậy đã là quá đủ.
Huỳnh Minh nghe thấy như vậy cũng xem như một lần đồng tình. Thực tế thì từ trước đến nay, đạo trị quốc mà Huỳnh Minh đang làm cũng giống như cách làm của đa phần những triết học phương đông mà khi còn ngồi trên ghế giảng đường hắn đang áp dụng đây.
Lãnh đạo hay vua cần có cái gọi là quyền lực mềm. Hắn quả thực không giỏi, nhưng về bản chất cái hắn có chính là hệ thống phân loại cho bản chất của từng người. Chỉ cần bắt đúng người và giao đúng việc, thế là xong. Phẩm chất mặc dù là F hay là SSS cũng không có gì khác biệt. Vấn đề là nên đặt đúng thế mạnh để những nhân vật tầm cỡ này phát huy đúng thế mạnh của họ là được.
Thứ mà Huỳnh Minh suy nghĩ và sợ hãi không phải là quyền lực mất đi, thứ mà hắn lo lắng đó chính là gia tộc. Không biết từ lúc nào, những nhân vật này đã liên kết được với những người cùng chung dòng họ với mình hoặc là cùng chung một thời đại rồi thành lập ra những liên minh tạo ra tiếng nói chung.
Lúc đầu Huỳnh Minh cũng không để ý lắm, nhưng từ lúc Cấm Vệ quân bắt đầu thành lập thì hắn mới phát hiện ra. Sau khi điều tra thì cũng không có gì khác thường, nhưng ngẫm nghĩ lại có liên minh thì sẽ có đảng phái.
Một khi có đảng phái thì ắt hẳn sẽ có sự chia rẻ và mất đi tiếng nói chung. Khi có quá nhiều tiếng nói chung không hợp nhau thì mâu thuẫn sẽ phát sinh. Có mâu thuẫn ắt sẽ có loạn.
Bao nhiêu bài học xương máu từ thời lập quốc của hàng trăm quốc gia từ cổ đại cho đến hiện đại đều như thế. Đây mới là đều hắn đang lo sợ, và sự thật là nó đang diễn ra.
Như Trần gia, Lê gia là hai gia tộc lớn nắm hết quyền hành của thành Thăng Long. Phùng gia của Phùng Hưng và Cao gia của Cao Lỗ thì độc quyền ở Quảng Ninh, đám văn sĩ cùng với thương buôn thì có tiếng nói nhất định ở thành Gia Định. Còn vấn đến quyền lực nếu không suy xét thì cũng không được.
Bộ quốc phòng thì do những danh tướng thời Đinh lãnh đạo, nhưng riêng mãng thủy quân thì do Trần gia lãnh đạo. Bên Cục Bảo An thì do Trần Thủ Độ nhưng Cục Tình Báo lại do Ngô Tuấn lãnh đạo. Cấm quân lại do một phần Hoàng Hậu của hắn nắm giữ. Binh tướng do những danh tướng thời Đinh nắm giữ q·uân đ·ội, nhưng lãnh đạo cao tầng là do Trần gia chỉ huy, bên hành chính công vụ đất nước là do các tướng sĩ thời Hồng Bàng lãnh đạo, bên mãng khoa học với y tế giáo dục lại do các chỉ huy người nước ngoài lãnh đạo.
Tính rắm rối phức tạp trong này phải nói hết sức vi diệu, đây cũng là do hệ thống hướng dẫn mà thành. Hoặc nói một thanh niên như hắn nắm khá rõ lịch sử cổ đại, cho nên Huỳnh Minh có sắp xếp như vậy cũng được xem như hợp lý.
Hiện tại hắn còn làm Vua thì không sao, nhưng đến con của hắn là Huy đây thì cũng tạm, đời sau nữa thì chưa chắc. Bởi cái gọi là huyết mạch đế vương rất mơ hồ. Nếu như không phải là dạng tuyệt thế thiên tài, hoặc kẻ kiêu hùng trong quan trường, hay đơn cử chỉ là kẻ may mắn được chọn như hắn thì khó mà phục chúng.
Huỳnh Minh nghĩ một chút, bắt đầu thở dài một hơi hơi, hướng đến phía Cao Lỗ mà hai tay đan chặt lại cuối người xuống hành lễ, bắt đầu nói.:
- Cao lão ái khanh, ta tin tưởng vào Cao gia, ta hy vọng rằng, đời đời kiếp kiếp Cao gia sẽ luôn hổ trợ Huỳnh gia làm nên nghiệp lớn. Ngược lại, tổ huấn của Huỳnh gia sẽ luôn đối đãi với Cao gia như cá với nước, có phú quý cùng chia, có nghiệp thì tự Huỳnh gia ta gánh.
Cao Lỗ nghe thế, lập tức vội bước ra khỏi bàn cờ mà quỳ sụp xuống, đối với những lời này quả thật có sức nặng tựa như ngàn cân hơn nữa, Huỳnh Minh còn đang là vua đấy, thế mà lại hướng về phía hắn mà hành lễ, Cao Lỗ không dám khinh mạt mà thưa.:
- Bệ hạ chớ nói vậy mà mang tội cho hạ thần, phò trợ cho Hoàng Thất là chuyện của bề tôi nên làm, cớ gì mà phân chia. Thần đứng đầu Cao gia thề sẽ luôn tận trung với bệ hạ và Huỳnh Gia. Cho dù có diệt tộc cũng không oán trách nữa lời. Cuối xin bệ hạ rút lại lời vừa rồi.
Vừa nói dứt câu, Cao Lỗ lập tức vái lậy thêm ba lạy đầu đập xuống đất gõ phát ra tiếng. Khiến Huỳnh Minh giật mình mà vội chạy đến đỡ lấy.
- Cao lão ái khanh đừng nên như vậy, ta tin tưởng Cao lão ái khanh, cũng như tin tưởng Cao gia mới nhờ vã trông nom đám hầu tử nhà ta. Nếu như phế vật thì chỉ mong bọn chúng có cuộc sống an ổn, kẻ nào có chí lớn thì mới hãy như vây.
Cao Lỗ lúc này cũng không nhìn được mà nói tiếp.:
- Bệ hạ do chính Tổ tiên của tộc Việt ta lựa chọn, hà cớ gì hậu duệ của ngài sẽ làm hạn phàm phu. Thần sẽ toàn lực ủng hộ hoàng thất, kính mong bệ hạ người an tâm.
Huỳnh Minh dìu Cao Lỗ đứng dậy, rồi nói tiếp.:
- Được, được lắm. Có lời này của Cao ái khanh ta đây đã yên lòng. Thời tiết không còn sớm, ngài về nghỉ ngơi đi. Ta còn bận chút việc với hài nhi.
- Bệ hạ an dưỡng, thần xin cáo lui. "Cao Lỗ vái tạ một lần rồi lui ra khỏi hậu đình viện"
Huỳnh Minh thì vui vẻ như nở hoa trong lòng vì chắc chắn cho phần hậu nhân của mình. Nhân về phần của Cao Lỗ thì khác, sau khi lui khỏi Hoàng Thành, lập tức gọi xe công vụ phi thẳng về gia tộc, lệnh cho toàn bộ tộc nhân đều phải có mặt.
Trên dưới già trẻ lớn thì có tứ tuần, nhỏ thì chỉ vừa đầy tháng dị chi khoảng hai mươi người. Cao Lỗ khấn bái gia tiên, cắt máu lập nên huyết thệ dưới bàn thờ tổ, nguyện đời đời tận trung với Hoàng Thất, con cháu muôn đời sẽ vì hoàng thất mà hy sinh cống hiến sinh mạng của mình cho Huỳnh Gia.
Huỳnh Minh không biết được biến cố gì trong gia tộc của Cao Lỗ vừa xảy ra. Sau khi Cao Lỗ lui về, hắn vẻ mặt hớn hở quay sang hoàng hậu của hắn mà vui vẻ. Ngọc Dung thấy gương mặt tiện tiện của hắn cũng nhịn không được mà thốt lên.
- Không biết đây đã là người thứ mấy trong tháng bị chàng gạt rồi hay chăng. Th·iếp còn nhớ Thứ Trưởng Cục An Ninh Trần Thủ Độ còn nói cái gì mà "bệ hạ đừng lo lắng, đầu thần chưa rơi xuống thì huyết mạch của hoàng thất đừng mong mà tổn phí dù chỉ một giọt".
Huỳnh Minh cười lớn, trên tay đang bồng bế Hoàng Tử nhỏ lên cao mà nói.:
- Ta nào có gạt ai, chẳng phải ta chỉ nói đều thật lòng. Bọn họ tận trung với hoàng thất, thì ta cũng đảm bảo quyền lợi cho họ sao. Cái này gọi là quy tắc tín nhiệm nàng có hiểu không.?
Ngọc Dung lắc đầu, cãi lý với tên này chỉ có mệt hơi chứ không được gì.:
- Ta không nói lại chàng, mà thôi. Đến giờ ra thao trường rồi đấy. Đúng không, bệ hạ.
Huỳnh Minh vừa nghe đến thao trường, thì toàn thân không nén được mà run rẩy. Phải nói một thân là nữ tướng như Ngọc Dung đã từng cưỡi ngựa xong pha chiến trường dạy võ nghệ cho hắn thì cường độ khỏi phải nói. Hắn chỉ cười khổ mà chấp nhận.:
- Ha ha ha, dễ nói dễ nói. Hôm nay không luyện võ, chúng ta luyện tập điểm xạ. Đúng đúng. Tập điểm xạ. Nguyễn Dương đâu, mau chuẩn bị bãi tập. Ta với hoàng hậu tập điểm xạ.