Chương 117 - Ghen
Đại Việt, Hoàng Thành Thăng Long.
Lúc này Huỳnh Minh đang ở cùng với Yui Miyuki tại ngự hoa viên. Đang ngồi nói chuyện với nhau thì Nguyễn Dương thông báo có tin tức từ cục trưởng Ngô Tuấn truyền đến. Huỳnh Minh lập tức tiếp nhận thông tin, gương mặt biến sắc theo từng dòng tin tức ngắn gọn.:
" Đặc Nhiệm Binh thành công xâm nhập vào vương đô Marid, giải cứu thành công gia đình của Hoàng Phi."
" Lãnh chúa Batista nuôi nhốt con người, biến thành những kẻ khờ như những con súc vật chứ không phải người."
"Thần đã giải quyết phá hủy triệt để dinh thự của tên lãnh chúa Batista, tạo ra khủng hoảng cực lớn. Tiêu diệt hai ngàn quân Vệ Thành, một ngàn quân Hổ Đầu Nhân, phá hủy thành công hai bến cảng, năm nghìn thường dân Marid t·hương v·ong."
"Juan Falange Đại Vương Tước huy động một trăm vạn đại quân chia thành hai đường thủy bộ t·ấn c·ông Đại Việt và gia tộc Francesco."
Huỳnh Minh nghĩ ra thật là khéo, hắn vừa điều động quân lực t·ấn c·ông Quần Đảo Trắng. Chưa kịp nhận tin tức gì ngoài cái thông báo chiến thắng tiêu diệt Hải Tặc. Không hiểu kiểu gì đánh tan q·uân đ·ội thường trú trên Quần Đảo Trắng lại vớ ngay hạm đội hải tặc. Giờ thì hay rồi, Hải Quân tinh nhuệ thì đang ở xa, trong Đại Việt chỉ còn chưa đến một trăm ngàn quân.
Con số này cũng quá nhỏ bé so với một triệu quân của bọn Thú Nhân. Việc gì khó, cứ bàn bạc với Tham Mưu và Nội Các đi rồi tính. Huỳnh Minh lập tức cho Nguyễn Dương thông tin đến Nội Các họp gấp về tình hình chiến sự sắp xảy ra, nhằm đưa ra yếu sách hợp lý nhất.
Nguyễn Dương lập tức mang tin tức đi thông báo cho Văn Phòng Nội Các chính Phủ. Vừa ra khỏi cổng Ngự Hoa Viên thì gặp ngay một đoàn người tùy tùng cùng với Hoàng Hậu Ngọc Dung. Biết là chuyện chẳng lành, Nguyễn Dương vội vàng quay vào thông báo cho Huỳnh Minh rằng Hoàng Hậu nương nương giá đáo.
Huỳnh Minh thầm chửi thề trong lòng, đúng là thiên hạ đại loạn, đến cả hắn cũng sắp một phen đại chiến nếu xử lý không ổn thoả đây. Ngọc Dung cũng chẳng phải là người tầm thường, nếu như nói người được lòng các đại thần nhất chắc chỉ có duy nhất mình nàng. Nguyễn Trãi, Nguyễn Chích, Nguyễn Xí, Lê Tần, Lê Lai đều là những người quen, có thể gọi là thân thuộc với Ngọc dung nhất.
Vì đều cùng đứng lên đi theo Lê Thái Tổ Hoàng Đế những ngày đầu kháng chiến. Ngay cả Cao Lỗ còn nhận nàng là con gái nuôi và Phạm Tu cũng rất yêu thích Ngọc Dung, luôn ủng hộ những cải tiến tiến bộ của nàng từ công tác hậu cần. Có thể nói, Ngọc Dung mặc dù không tham gia triều chính, nhưng mà tiếng nói của nàng cũng có ảnh hưởng nhất định trong lòng các đại thần Nội Các Chính Phủ.
Sự việc lần này là do hắn sai nha, tư tưởng của người hiện đại vẫn còn, cho nên ý thức hệ một vợ một chồng vẫn mang đậm trong suy nghĩ của Huỳnh Minh hiện tại. Mà sự thật là người Việt cũng không giống như quan lại người phương Bắc phong kiến gồm có Chính Thê và Thứ Th·iếp.
Văn hoá của người Việt kế thừa văn hoá cổ xưa, thứ tộc Mẫu hệ vẫn còn, và trong tín ngưỡng nhân gian vẫn thờ phụng tổ mẫu. Cho nên đa phần người Việt luôn có một vợ một chồng, trừ phi quan chức nào đó không có nóc nhà thì mới... Khụ khụ.
Ngọc Dung tiến vào ánh mắt sắc lạnh nhìn vào đôi gian tình đang đường mật ở phía bên kia, Huỳnh Minh cảm thấy hơi rén chút. Bắt đầu chuẩn bị đứng dậy nhằm né tránh công kích, tiến đến vị cung nữ đang ôm Hoàng Tử định ôm ấp tiểu hài tử một chút, có thể né tránh ánh mắt của Ngọc Dung. Ý đồ chưa kịp thực hiện, Ngọc Dung đã dang tay ngăn lại.:
- Bệ Hạ vừa mới trở về, th·iếp còn đang ở cử nên có phần chậm trể đón an. Nay lại nghe nói bệ hạ dẫn về một vị giai nhân. Mẹ con th·iếp mới lặn lội qua đây gặp mặt bồi tội với người.
Huỳnh Minh khoé môi giật giật, nghe mùi Hoạn Thư giăng kín ngự hoa viên. Đây là trần trụi trách mắng hắn vô tâm. Nàng đang ở cử vậy mà bên ngoài hắn lại có người khác. Hoàng Tử vừa mới hạ sinh còn chưa bập bẹ lật người mà hắn đã dẫn người khác về nhà hưởng lạc, mẹ con nàng làm gì có tội có lỗi mà bồi.
Chỉ có hắn là kẻ chồng bội bạc, phụ lòng tin tưởng của nàng với con nhỏ mà ra ngoài với người khác làm chuyện gian díu mập mờ. Cảm giác có lỗi với Ngọc Dung khiến hắn không thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, lại nhìn sang Yui Miyuki, thấy nàng cuối đầu, lại đưa mắt nhìn hắn. Hắn lại thấy mình đúng là tên khốn không khác gì.
Huỳnh Minh chỉ mở miệng ra nói vài tiếng không thành lời, mâu thuẫn trong suy nghĩ và lời nói khiến hắn nói không rõ gì cả.:
- Ngọc Dung, nàng không có lỗi, chỉ là.. chỉ là ta.. Đây là Miyuki. Nàng là.. nàng là. Gia cảnh của nàng rất đáng thương.. ta.. ta..
Ngọc Dung lắc đầu, nhưng thực sự nàng sẽ trách quở hắn hay sao. Tất nhiên là không rồi, chẳng qua là nàng muốn biết thái độ của hắn như thế nào khi đối mặt với nàng trong sự việc này mà thôi. Qua những biểu cảm và ý tứ trong lời nói, nàng biết Huỳnh Minh vẫn có tình cảm rất sâu nặng với nàng, như vậy là đủ. Trái tim của đế vương, sao chỉ có duy nhất mình nàng. Lại nói huyết thống Huỳnh Gia, đâu thể chỉ có nàng là làm sung túc cho nổi. Nhưng mà không làm cho tên sắc lang này biết mùi lợi hại cũng không được. Thái độ của Ngọc Dung vẫn dửng dưng, không thèm điếm xỉa gì đến hắn. Quay sang phía Yui Miyuki mà nói.:
- Đúng là thật sự rất xinh đẹp, cơ thể cũng luân nhã phong quang. Đến th·iếp đây còn ghen tị, huống gì là bệ hạ ngài đây.
Yui Miyuki không hiểu được tiếng Việt quá nhiều, nhưng là một sát thủ cho nên nàng có thể đoán được thái độ của Ngọc Dung, có vẻ không hài lòng và có thể là đang mỉa mai nàng. Nên không suy nghĩ nhiều, Yui Miyuki sử dụng ngôn ngữ chung mà ra mắt với Ngọc Dung.:
- Tiểu th·iếp xin ra mắt đại tỷ. Là do tiểu th·iếp không tốt, nhưng vì bệ hạ có đại ân với tiểu th·iếp, tiểu th·iếp lấy thân báo đáp dù sao cũng là người một nhà, mong đại tỷ sau này có gì dạy bảo thêm.
Huỳnh Minh khoé môi giật giật. Cái này là đang đào hố chôn hắn hay sao. Nàng muốn nói là nàng vô tội, hắn lại vậy mà dùng ân ép người. Miyuki tự nhận là nhỏ muốn dậy thì dậy, nàng cũng là người của hắn. Nàng có ý gì thì làm xem. Đúng là phụ nữ, tính chiếm hữu lại cực kỳ cao, mùi thuốc súng trong ngự hoa viên hôm nay ngột ngạt có khi lại hơn chiến trường ngoài kia.
Ngọc Dung cũng nhìn ra thái độ của Miyuki, cũng muốn làm rõ thân phận một phen.:
- Hay cho câu tiểu th·iếp và đại tỷ, khá khen cho hành động lấy thân báo đáp. Được thôi, hôm nay đại tỷ là ta muốn chỉ bảo nàng một phen.
Vừa dứt lời, Ngọc Dung lách người về phía trước, sượt qua Huỳnh Minh. Một chiêu "thủ hạc đầu đà" t·ấn c·ông vào phần trung bộ của Yui Miyuki. Nhận thấy sự t·ấn c·ông, Yui Miyuki cũng không muốn làm quả hồng mềm mặc ai nắn bóp thì tùy.
Cuộc sống nô lệ lúc trước quá khổ sở, nay Huỳnh Minh lại đối xử tốt với nàng. Nàng thật sự chẳng muốn quay về chốn cũ. Lập tức đưa tay đón đỡ, một đòn gạt ngang đơn giản. Huỳnh Minh bên ngoài nhìn xem trận chiến, đây chẳng khác là võ cổ truyền giao lưu cùng hệ phái shotokan karate hay sao. Nhưng là nếu so sánh với trên sàn đấu chỉ là những trận biểu diễn hạn chế nguy hiểm đến mức tối đa.
Còn bây giờ, chiêu thức nào của hai người cũng như muốn triệt hạ ngay đối phương, thấy tình hình có vẻ không ổn, Huỳnh Minh lập tức xen ngang. Hắn thực sự không muốn những nữ nhân của hắn phải tranh giành đánh nhau như thế này. Nhưng mà, con gà bệnh hoa công tử như hắn chen vào chỉ tổn ăn hành mà thôi. Khéo vừa hay Ngọc Dung tung một đòn đá tạc, Yui Miyuki lại đkons đỡ bằng một đòn Gyaku Mawashi.
Thay vì là hai chân của hai cô nương chạm nhau, nhưng Huỳnh Minh lại thế vào. Một tạc vào hong, một đá ngược vào ngực. Một cơn đau đớn truyền đến, thế trụ mất cân bằng, Huỳnh Mình té nhào vào bụi hoa cẩm chướng trong vườn. Hắn không có cơ hội để hét ra một tiếng đau đớn, chỉ là buông xuôi cơ thể thuận theo thế té, rồi cố thở hổn hểnh.
Lúc này, Ngọc Dung và Miyuki mới chạy đến đỡ hắn dậy. Nguyễn Dương và Huỳnh Đức cũng chỉ biết cầu nguyện cho Huỳnh Minh chứ không dám hé răng. Cái này là tự làm tự chịu, đã có một đầu Sư Tử ít khi gầm, bây giờ lại rước thêm một nàng Hổ hay giấu nanh. Phúc hay là hoạ, chỉ có người đang nằm thở hổn hểnh bên vòng tay của mỹ nhân mới biết.