Chương 118 - Dạ Tập
Huỳnh Minh mơ màng tỉnh dậy trong giường bệnh, lúc này trời đã xế chiều. Yui Miyuki thì đang ở bên lau mồ hôi cho hắn, cũng như chăm sóc vết bầm tím từ hai cú đã trời giáng vào hong và ngực. Hắn loạng choạng ngồi dậy, lúc này từ ngoài cửa Ngọc Dung cũng bước vào, trên tay lại mang theo một bát cháo hành nóng hổi thơm ngon. Nhanh chóng tiến đến gần hắn, ngồi vào giường, sao đó bón cho Huỳnh Mình từng muỗng.
- Chàng ăn cho lại sức, Nguyễn Dương đã mang tin tức cho bên Tham Mưu rồi. Khi nào chàng khoẻ có thể đến Văn Phòng mà gặp các vị đại nhân bàn chuyện.
Lúc này Miyuki cũng tiếp lấy một chiếc khăn mỏng đã được ngăm quá nước ấm. Đến lau mặt cho hắn, cảm giác có chút mộng, mới đây thôi còn b·ị đ·ánh cho b·ất t·ỉnh. Bây giờ lại được đặc biệt ưu đãi chăm sóc. Có chút quá khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là Khổ Tận Cam Lai trong truyền thuyết hay sao. Yui Miyuki cũng nói.:
- Th·iếp cũng đã nhận được tin, cảm ơn chàng đã giải thoát cho gia đình th·iếp. Chỉ là cha th·iếp đã không còn nữa rồi.
Nói đoạn Miyuki lại run run bàn tay, khóc nức nở trong lòng của hắn. Huỳnh Minh cũng biết được chút tình hình, do v·ết t·hương quá nặng, cha của Miyuki đã không qua khỏi, chỉ còn lại duy nhất người em trai năm nay chỉ mới mười lăm tuổi tên là Yui Shuji. Huỳnh Minh cũng hứa sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho Shuji trưởng thành. Độ tuổi cũng vừa khéo, sang năm có thể gia nhập Đại Học An Ninh quốc gia phụng sự cho Đại Việt.
Mấy ngày tiếp theo. Tình hình sức khoẻ của Huỳnh Minh cũng dần bình phục và ổn định, không còn cảm giác đau nhức ở hong nữa, nhưng bước đi vẫn còn có chút nhói nhói ở vùng ngực. Nhưng mà tình hình chiến sự căng thẳng, không thể trì hoãn. Văn Phòng chính phủ hiện tại, lại là nơi họp bàn Nội Các, những gương mặt của những vị Đại Boss đều lộ ra vẻ ngưng trọng đầy căng thẳng.
Mọi người cứ ngươi nói một câu, ta phản bác lại ý kiến, đến hiện tại vẫn chưa ra ý kiến nào cụ thể. Huỳnh Minh lắng nghe từ đầu cũng bắt đầu nói.:
- Hiện tại, quân Thú Nhân sẽ t·ấn c·ông chúng ta bằng con đường biển. Rất có khả năng bờ biển Gia Định sẽ là nơi t·ấn c·ông đầu tiên, như lời của Bộ Tham Mưu đã đưa ra. Từ đây các khanh có nghĩ đường ra t·ấn c·ông nào khác không, nếu có thì cách phòng thủ thế nào.
Lúc này Bộ Quốc Phòng do Phạm Cự Lượng đứng đầu phát biểu.
- Bẩm bệ hạ, thần nghĩ q·uân đ·ội Thú Nhân t·ấn c·ông ở đâu cũng không quan trọng. Vấn đề cấp thiết đó chính là vấn đề điều động q·uân đ·ội từ thành chính đi ra chiến trường hết sức khó khăn. Nếu như chúng ta dàn trải toàn bộ quân lập trên một phòng tuyến bờ biển dài thì không thể nào có thể đối chọi lại được hạm đội đông đảo của quân Thú Nhân.
Huỳnh Minh nghe xong, cũng xem như có lý. Hiện tại quân Việt có thể xem như là đội quân tinh nhuệ, nhưng mức cơ động chi viện giữa các mặt trận lại quá lạc hậu so với tiềm lực hiện tại. Không thể nào mà cưỡi Đại Bàng Sư với cưỡi ngựa ra trận được, đến nơi người ngựa đã mệt c·hết, sức đâu mà đánh.
Lúc này Nguyễn Bỉnh Khiêm đang nghiên cứu kỹ càng bản đồ của Đại Việt, bắt đầu nói.:
- Bẩm bệ hạ, chúng ta có thể lấy thế phòng ngự, xây dựng những công sự từ trên các bờ biển, đắp thêm chiến lũy tại nơi này và nơi này. Thần tin chắc quân Thú Nhân sẽ dồn lực vào một trong hai nơi này của ta.
Huỳnh Minh đánh giá ý tưởng này rất tốt. Bởi đơn giản, nơi mà Nguyễn Bỉnh Khiêm vừa chỉ điểm lại là nơi có mực nước sâu, bờ biển dài và rộng, thích hợp cho việc đổ bộ q·uân đ·ội trên một diện tích lớn. Huỳnh Minh hài lòng với điều này, bắt đầu cho Nguyễn Bỉnh Khiêm giải thích cặn kẽ công việc phòng thủ thế nào, lắp đặt công sự ra sao sẽ do bên Bộ Quốc Phòng đảm nhiệm. Một lúc sau, Huỳnh Minh quay sang hỏi Newton.:
- Thứ v·ũ k·hí lần trước ta nhờ các khanh phát triển, đến hiện tại thành quả đã ra như thế nào.
Newton cũng không giấu nổi lòng tự hào và niềm vui của mình. Bắt đầu cao giọng nói.:
- Bẩm bệ hạ, thứ v·ũ k·hí điện từ trong bị trên chiến xa đã nghiên cứu thành công dựa trên bản vẽ của ngài. Số lượng thành phẩm hiện tại đã được ba mươi hai chiếc. Còn mười tám chiếc khác đang lắp ráp, dự kiến khoảng hai mươi ngày sau sẽ có thể thuận lợi bàn giao.
Huỳnh Minh gật đầu đồng ý, toả vẻ tán dương, hiệu suất làm việc của Newton cũng quá nhanh đi. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã có thể sản xuất ra những chiếc xe tăng kỹ thuật đầu tiên tại thế giới này. Chỉ khác là uy lực của những chiếc xe này tốt hơn rất nhiều khi so với những chiếc Tiger hay Leopard của những Tân Đế Quốc đầu thế kỷ XX. Bởi khả năng kích hoạt bằng bệ phóng điện từ, vì vậy cho nên sức sát thương, tầm bắn đều cải thiện gấp ba lần khi so với xe tăng hiện đại.
Tốc độ di chuyển cũng khá nhanh từ 60 cho đến 80km/h khi đạt đủ tải trọng với đạn dược và trang bị. Cấu tạo đơn giản, một pháo cao xạ với cỡ nòng 105ly, một tháp súng máy xoay hạng nặng M249. Mọi tính năng cơ bản đều được áp dụng. Khác với những chiếc xa khác, xe tăng của Huỳnh Minh là loại có động cơ moment dựa trên nguyên lý điện từ trường.
Được áp dụng loại pin Melanin, những chiếc siêu tụ điện tích hợp với năng lượng gần như vĩnh cữu, liên tục làm mới mỗi khi bị hao hụt năng lượng. Vì vậy tình trạng c·hết máy và đậu nối đuôi hàng dài kilomet chỉ có trong thế giới hiện đại mà thôi.
Quay lại với kế hoạch sắp tới, bờ biển ở khu vực Gia Định, và Khu Vực tiếp giáp với cửa biển Nghệ An. Có thể sẽ là nơi tập kết của q·uân đ·ội Thú Nhân. Điều cần làm hiện tại chính là thiết lập trước công sự sẵn sàng đối phó với tình trạng đổ bộ qui mô của đám Thú Nhân này.
---
Trong khi ở Thăng Long, Huỳnh Minh cùng với Nội Các Chính Phủ của hắn bàn bạc kế sách đối phó với đội Hải Quân sắp tiến đến lãnh thổ của Đại Việt. Thì tại Quần Đảo Trắng Lê Phụng Hiểu bắt đầu chiến dịch thâu tóm Quần Đảo Trắng của mình.
Lợi dụng tình hình đêm tối, cùng với khoảng thời gian chờ đợi hơn một tuần lễ án binh bất động xem bố phòng của bọn q·uân đ·ội Lizard từ những chiếc trực thăng Rog313. Lúc này là thời gian bắt đầu thực hiện kế hoạch. Như một thói quen, ttoiwf vừa nhá nhem tối, chiếc trực thăng Rog313 vẫn đảo lượn trên bầu trời pháo đài kiên cố mà tên Flamable tự tin là bất khả x·âm p·hạm.
Nhưng vẫn bất lực trước tiếng phành phạch ở độ cao hai nghìn mét không một loại v·ũ k·hí hay là đại pháo mà đám người Thằn Lằn có thể bắn đến. Nếu có cũng chỉ là số lượng ít ỏi thú cưỡi bay từ những con Thằn Lằn bay khổng lồ với số lượng cực ít, nhưng mà cũng đã b·ị b·ắn rụng bằng những khẩu M249 từ mấy ngày trước khi tiến đến tiếp cận chiếc hộp sắt biết bay của q·uân đ·ội Hoàng Gia Đại Việt.
Cũng như mọi ngày, chiếc Rog313 vẫn đảo lượn trên bầu trời đêm pháo đài. Lúc này đám lính thủ thành ngồi chơi xơi nước, cũng chán ngán không thèm quan tâm chỉ có chút chuyện trao đổi.:
- Lại đến, bọn khỉ vàng trụi lông đấy bị ngu hay sao, cứ nghĩ bay vòng vòng như thế như lũ ruồi cặn bã vậy.
Một tên khác cũng nói.:
- Hình như hôm nay có vé khác hơn mọi ngày, bình thường chỉ có một chiếc, hôm nay tại sao lại có đến ba chiếc vậy.
- Mặc xác bọn chúng, có đến nhiều hơn nữa, cũng không thể công phá được pháo đài này. Lại nói bọn chúng muốn đến được pháo đài, ít nhất cũng phải bước qua xác của hàng vạn kỵ binh Liên Bang. Bọn chúng có khả năng sao.
Lời nói của bọn thủ thành, cũng như suy nghĩ giới lãnh đạo tại Quần Đảo Trắng lúc này. Flamable cũng vô cùng tự tin, kế hoạch phòng ngự của mình sẽ không thể nào sai xót. Nhưng ác mộng mang tên Ánh Sáng Trước Bình Minh bắt đầu thi triển. Từ độ cao chính xác hai nghìn mét, nơi biệt phủ to lớn phía dưới chính là mục tiêu của những quả bom được ba chiếc Rog313 mang theo bắt đầu tháo neo mà rơi tự do xuống dưới. Một loạt t·iếng n·ổ kinh hoàng không báo trước, một cột q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ sáng rực cả một góc trời trong đêm. Phủ thành chủ, nơi chứa đựng hầu như cơ quan đầu não cũng như phần lớn chỉ huy cấp cao bị phá tan nát.