Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 116 - Quần Đảo Trắng (4)




Chương 116 - Quần Đảo Trắng (4)

Chương 116 - Quần Đảo Trắng (4)

Nếu là t·ấn c·ông vào thành phố, con số t·hương v·ong sẽ là rất cao, lại nói đến việc nã pháo vào pháo đài, nô lệ con người sẽ t·hương v·ong vô số. Mục tiêu chính là giải giáp quân lực đối địch trên Quần Đảo Trắng, giải phóng con người, tiếp quản nguồn tài nguyên khoáng sản, người còn thì mới có thể khai thác và làm việc. Đây là ý lệnh của Huỳnh Minh nên Đào Duy Từ sẽ không làm trái.

Sau một tuần, kể từ lúc tiếng đại pháo vang lên trên biển, bọn Hải Tặc là những người, Thú Nhân, thậm chí có vài tên Ork trong quân đoàn c·ướp biển này, tất cả cũng chỉ là màng thử pháo của quân Việt. Lúc này Flamable vô cùng căng thẳng, bởi ngoài q·uân đ·ội đồn trú tại pháo đài này ra, thì cũng còn rất nhiều con em quý tộc và bọn người thương nhân có tiến khắp Liên Bang vẫn còn mắc kẹt tại đây chưa thể s·ơ t·án kịp.

Thêm nữa, bởi bọn này tự tin tràn đầy vào sức mạnh hải quân của Liên Bang nên cũng muốn gửi gấm thân mình, lập chút công lao mang về danh dự cho gia tộc ở quê nhà Đại Lục Valtos. Nhưng kể từ khi chứng kiến sức mạnh hủy diệt từ những họng pháo của quân Việt. Bọn chúng đã không còn ý tưởng kiến công lập nghiệp nữa, mà thay vào đó là cảnh tượng máu me nơi chiến trường, mùi hương của sắc thép, gió mặn của biển, tiếng la hét và máu thịt trọn lẫn với kim loại và gỗ.

Tính mạng quý báu lại mỏng manh trước đầu họng pháo. Đám Thằn Lăn con, chưa trải sự đời, chỉ ỷ lại vào sức mạnh cỏi xưa của giống loài nghiền ép mọi đối thủ, nhưng khi v·ũ k·hí sát thương, hoả khí ra đời thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào cản lại đạn pháo.

Flamable đau hết cả đầu, đám nhát c·hết này suốt ngày bù lu bù loa sợ sệt quân Việt nã pháo vào thành thì sống sẽ không nổi, kẻ khóc lóc thảm thét, tên khác thì viết thư hối thúc đòi cha gọi mẹ mau rước về.

Nhưng làm sao được, khi quân Việt đã cô lập hòn đảo này từ một năm trước, và từ ba tháng trước đã phong toả hết mọi sự tiếp cận từ các nơi, muốn vào thì dễ, muốn ra thì mơ đi. Sảnh chính của pháo đài lúc này loạn thành một bầy cào cào, nào như dáng vẻ của một đội quân hùng mạnh Liên Bang đánh tan hàng chục triệu tên Ork điên cuồng xâm lấn từ phương Đông.

Lúc này Flamable cũng bó tay, chỉ biết cố thủ nhờ vào công sự. Thì có một tên là Zlatan, hắn chính là chỉ huy quân đoàn đánh thuê của Thương Hội Long Tinh lần này bắt đầu đứng ra nói lớn.:

- Flamable đại nhân, quân Việt sẽ không dám t·ấn c·ông ta bằng cách nã pháo vào thành trì này, như các vị đại nhân này đang lo sợ vậy.



Flamable nghe được như vậy, cũng bắt đầu gấp gáp muốn biết lý do tại sao.:

- Zlatan sao ngươi lại như thế, chẳng phải bọn chúng đã từng tuyên bố cách đây mấy tháng trước. Sẽ giải giáp và thanh tẩy Quần Đảo Trắng hay sao.

Zlatan cũng không nhanh không chậm, mỉm cười một cách khó hiểu. Từ tốn nói ra.:

- Thứ ngài nói là vế trước. Còn một vế sau nữa. Chắc ngài đã quên.

Xung quanh đám người trong đại điện im lặng như tờ, cố gắng lắng nghe chăm chú lời nói của tên Zlatan này. Còn Flamable thì gấp muốn c·hết, nếu như không phải Thương Hội Long Tinh là thương đoàn do hoàng gia Liên Bang nắm giữ thì hắn đã bóp nát bấy cái đầu của tên này từ lâu, bởi cái tính tình khinh khỉnh không xem ai ra gì của hắn.

Mục đích chính của Thương Hội Long Tinh khi được thành lập đó chính là phụng sự Hoàng Gia, bảo vệ Hoàng Tộc từ nhiều thế hệ, từ kinh tế chính trị cho đến xã hội, mọi nơi đều có dấu chân của Hoàng Gia. Mặc dù quyền lực không còn tập trung công khai vào Hoàng Tộc. Bởi vì đã trao quyền hành lại cho Nội Các và Nghị Viện, nhưng việc Hoàng Tộc đã thẩm thấu vào trong mọi tầng lớp của Liên Bang thì có thể nghĩ. Chỉ với một ý định, cũng có thể quét sạch mọi thứ về lại tay của Hoàng Tộc.

Flamable cũng hết kiên nhẫn với tên này. Làm ra vẻ mặt bức bối khó chịu, mặc dù da của hắn có màu nâu sẫm, nhưng khi nhăn lại, biểu thị ra một cái vẻ mặt như thế cũng không có gì khác biệt.:

- Muốn nói gì thì mau, ấp a ấp úng như vậy làm gì. Hừ.

Tên Zlatan cũng biết cào người khác một lớp da, cười ha ha mấy tiếng rồi nói.:



- Ha Ha Ha, ngài không có chút nào bình tĩnh được hay sao. Chẳng phải tên Hoàng Đế Nhân Loại đó đã nói, "thanh tẩy sự ô uế của những kẻ man rợ như ngài, và giải phóng bọn nô lệ con người của hắn thoát khỏi gong kiềm xiềng xích hay sao.?

Mặc dù biết tên này trào phúng, ám chỉ hắn là kẻ ngu ngốc, nhưng hắn vẫn mặc kệ, tính thế trước mắt mới là quan trọng. Flamable vẫn chưa nói gì, chất xám trong não bộ của hắn bắt đầu vận hành suy nghĩ tìm chính sách đối lại quân Việt. Bởi mục đích của tên Hoàng Đế Nhân Loại tự xưng kia cũng quá rõ ràng, đập tan quân lực của hắn, chiếm giữ Quần Đảo Trắng. Công sức bao lâu này hắn gây nhựng từ nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như này phát triển thịnh vượng như hôm nay chẳng phải tan thành bọt biển hay sao.

Chưa đợi tên Flamable này trả lời, Zlatan bắt đầu nói thêm.:

- Chúng có điểm mạnh của chúng, nhưng chúng ta cũng có lợi thế của riêng mình. Ta tin rằng, bọn chúng sẽ không dám bắn phá pháo đài của chúng ta bằng loại v·ũ k·hí kia. Như vậy chẳng khác nào sẽ đi ngược lại lời nói của tên Hoàng Đế kia hay sao. Nếu như vẫn còn nắm giữ con bài là nô lệ loài người, thì chúng ta vẫn có cơ hội chuyển mình.

Flamable bắt đàu chợt tỉnh ngộ, ánh sáng chân lý bắt đầu le lói trong mạch suy nghĩ. Dựa vào trận thế phòng ngự, pháo Đài cách xa bờ biển như vậy bọn quân Việt muốn t·ấn c·ông vào trong thành trì không phải là chuyện đơn giản. Lại nói vấn đề của một q·uân đ·ội Viễn Chinh thì làm sao có thể chống chọi được lâu.

Kế hoạch được thông qua, không hổ danh là q·uân đ·ội Liên Bang. Flamable bắt đầu chia nhỏ q·uân đ·ội ra thành từng trung đoàn, chiếm giữ những khu vực quan trọng, và thiết lập từng ụ lô cốt cũng như công sự phòng ngự trước Hải Quân Đại Việt.

Nếu như quân Việt đổ bộ lên đảo chắc chắn sẽ phải ra sức đối mặt với từng ổ kháng cự, lợi dụng vào sự phân tán của quân Liên Bang và quân đánh thuê thì quân Việt buộc phải chia nhỏ ra đội hình để ngăn chặn. Như vậy, dựa vào sức mạnh và lợi thế về quân số, q·uân đ·ội của hắn sẽ mở ra cuộc càng quét quy mô trên toàn chiến trường, quân Việt chắc chắn sẽ đại bại hoặc thậm chí là toàn quân bị tiêu diệt.

Với bảy mươi nghìn quân kỵ binh của Thương Hội Long Tinh thì nghiền ép quân Việt sẽ là việc đơn giản như trở mặt một bàn tay. Mọi thứ được thông qua, hai mươi nghìn quân làm thành từng trung đoàn với mười tiền trạm, cơ số cho mỗi trại là hai nghìn quân. Nhằm tạo ra những công sự đơn giản ngăn bước tiến và cầm chân quân Việt, khi bị t·ấn c·ông sẽ lập tức báo hiệu, những chi đội từ các trại lính khác sẽ lập tức hổ trợ ngay.

Trước sau đối địch, lại có thêm một lữ đoàn gồm ba nghìn kỵ binh cứ cách mỗi hai trại lính sẽ có một dịch trại hổ trợ. Tạo ra một thế gọng kiềm tam giác vàng, tập kích quân Việt, nếu như bọn chúng có gan t·ấn c·ông vào trong Đảo Trắng.



----

Trái ngược lại với ý nghĩ của bọn Thằn Lằn, lúc này Tham Mưu trưởng cho chiến dịch lần này là Đào Duy Từ cùng với Đô Đốc Trần Quốc Tuấn và Đại Tướng Lê Phụng Hiểu, người nắm quyền quyết định cho chiến dịch này bắt đầu cuộc họp cho những bước đi tiếp theo. Đào Duy Từ bắt đầu nói.:

- Nếu như quân ta bắt đầu đổ bộ vào từ hướng bờ biển, như vậy sẽ gây chú ý cực lớn cho bọn chúng. Những hành động tiếp theo sẽ hết sức khó khăn. Hơn nữa bọn chúng sẽ ra sức ngăn chăn bước tiến của ta bằng cách chia nhỏ quân ta ra thành nhiều hướng trên chiến trường, lợi dụng lợi thế từ mặt quân số áp đảo chúng ta.

Trần Quốc Tuấn suy nghĩ viễn cảnh của chiến trường, sau một hồi cũng bắt đầu nói.:

- Hiện tại quân ta có lợi thế từ v·ũ k·hí tầm xa, có thể ở xa bắn phá vào công sự của địch quân, nhưng việc quan trọng trước mắt là chúng ta không có sự quan sát toàn cục chiến trường. Rất khó cho việc hành động, và mũi t·ấn c·ông chiến lược. Bọn chúng muốn chúng ta phải đánh giằng co, trong khi càng giằng co, thì lợi thế chúng ta cũng ngày càng giảm sút.

Lúc này, Đào Duy Từ mới nói tiếp.:

- Nếu như chúng ta không chia quân ra đánh dàn trải trên nhiều mặt trận. Mà chỉ tập trung lấn sâu vào một nơi duy nhất. Như vậy chẳng phải sẽ làm phá sản ý định của chúng hay sao.

Lúc này Lê Phụng Hiểu sao khi nghe hai người Trần Quốc Tuấn và Đào Duy Từ thảo luận. Cũng bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.

- Tại sao không dùng Rog313 khảo sát chiến trường. Ở độ cao tối đa sáu nghìn mét, và chiều cao trung bình là hai nghìn mét, như vậy có thể bỏ qua mội loại phòng thủ từ dưới đất rồi hay sao. Nếu có thể ta cũng nên gửi chút quà đến soái trướng của bọn chúng không phải quá dễ dàng hay sao.

Lời nói của Đại Tướng Lê Phụng Hiểu này nói ra. Cả hai người có chút thẹn, mặc dù tiếp cận với nhiều khí tài quân sự hiện đại, nhưng dù sao tính tác chiến cổ điển cũng đã ăn sâu vào máu, muốn thay đổi cũng không phải chỉ nhanh như thế mấy năm là có thể xong.

Cần phải có thời gian chính mình trải nghiệm, tự động không ngừng sáng tạo thì mới có thể nắm bắt được toàn cảnh chiến trường. Cứ như vậy, cứ cách mõi ngày trời xanh mây, thời tiết thoáng đãng là Đào Duy Từ và Trần Quốc Tuấn thay phiên nhau ngồi trên Rog313 nhìn ngắm Quần Đảo Trắng cũng như cách bố phòng của bọn người Thằn Lằn, cảnh vui thì nhiều, ác mộng cho tên Flamable thật sự mới bắt đầu.