Chương 110 - Marid Đại Loạn (3)
Trận chiến diễn ra nhanh chóng, công việc tiếp theo đó chính là cứu thoát những nô lệ con người đang bị giam cầm. Có khả năng nhà giam sẽ là nơi nằm sau ở bên dưới cái căn cứ này. Lúc này Ngô Tuấn cũng đã có mặt, lệnh cho hai cái tiểu đội cẩn thận thăm dò sâu vào trong, mong là tìm thấy được nơi giam giữ đám tù nhân và nô lệ. Số người còn lại sẽ thiết lập công sự phòng ngự, vì rất có thể thời gian không lâu nữa quân tinh nhuệ của tên Lãnh Chúa sẽ đáp trả, t·iếng n·ổ lớn như vậy, lại đang trong là thời khắc buổi tối, mọi người đang say ngủ thì không lý nào lại không đánh động cho được.
Điều mà Ngô Tuấn lo lắng là đúng, bọn người chỉ huy q·uân đ·ội của Linh Cẩu cũng chính là đám người lãnh đạo, đội quân bí mật bên dưới công sự ngầm đã trốn thoát, và thông báo tin tức cho Batista. Lúc này, Batista vừa mới tỉnh ngủ, bởi t·iếng n·ổ um trời, từ bên dưới căn cứ bí mật của mình. Hắn không tỉnh cũng không được, bởi sức nổ ở một không gian hẹp, lượng không khí bị dồn ép lại tạo ra một lực phản chấn từ sóng xung kích. Khiến cho căn biệt phủ của hắn rung chuyển tựa như đ·ộng đ·ất.
Vội vội vàng vàng khoát nhanh bộ đồ, rồi lao ra phòng nghị sự, chưa kịp làm gì thì có những tên người hầu đến báo tin. Những vị trưởng lão đến đã tập trung tại nghị sự đường. Hắn nhanh chóng đi đến nghị sự đường thì lúc này đã đông đúc người, hầu như là toàn bộ trưỡng lão từ căn cứ bí mật đều có mặt. Thấy tên Batista này vừa đến, một tên trưởng lão đứng ra báo tin gấp, gương mặt xanh chẹt cắt không còn giọt máu, quần áo có vẻ xộc xệch bám đầy bụi bẩn.:
- Lãnh Chúa đại nhân, căn cứ ngầm của chúng ta bị một đội quân con người t·ấn c·ông.
Batista nghe như vậy, máu nóng dồn lên não. Một cú tát trời giáng ban thẳng cho tên trưởng lão vừa đứng ra nói tin. Túc giận quát tháo đám người trong nghị sự đường.:
- Lũ ăn hại. Các ngươi thấy mặt của ta chưa đủ dày hay sao, đến bây giờ con người lại có thể t·ấn c·ông ta.
- Là kẻ nào, dám t·ấn c·ông ta, mẹ kiếp, lũ c·hết tiệt, lũ ăn hại các ngươi nói cho ta biết.
Batista điên cuồng la hét, đạp phá dưới sự tức giận của mình, trong khi đó cả đám người dưới trướng chỉ biết im lặng. Thực sự là cũng khó giải thích nổi, tại sao lại như vậy. Người nhà Batista là một dạng tay buôn nô lệ, mà có một tay buôn nô lệ nào lại chỉ đơn thuần thu mua từ người khác rồi bán lại đâu, đó chỉ là dành cho bọn nhà chứa, hay bọn thương nhân kiếm chát chút lời mà thôi. Còn nhà Batista thì lại khác, đó là trang bị một đội quan săn người điêu luyện, chuyên ra tay c·ướp b·óc từ các đoàn tàu hoặc sẽ ra tay càn quét ngay cả bên trong lãnh thổ của loài người.
Có thể hôm nay, ta với ngươi là bạn hàng đó là ngươi có giá trị và có đủ sức mạnh tự bảo vệ mình. Nhưng một lúc nào đó, nhà ngươi bị suy yếu hoặc là tỏ ra yếu đuối thì cứ tin đi. Ngươi sẽ làm việc cho ta đến khi kiệt sức mà c·hết, thịt người cũng là một món gia vị, có thể xem là thứ bổ dưỡng cho đám con em quý tộc đang tuổi ăn tuổi lớn. Con người thực sự quả là quá yếu nhược, sức mạnh chẳng là bao, nhưng số lượng lại đông đảo vô cùng.
Từ khi thế giới pháp thuật bị sụp đổ, con người bắt đầu rơi dần vào tuyệt vọng. Những pháp sư mạnh mẽ của loài người, những phù thủy vĩ đại dần dần bị suy yếu rồi mất hẳn năng lực. Sức mạnh chiến đấu của loài người suy giảm nghiêm trọng, loài người lại là loài vật có tính đặc hữu tham lam. Ỷ thế mạnh về pháp thuật đã cai trị thế giới này rất lâu, cho đến khi mọi thứ thay đổi, thế giới loài người biến loạn và rơi dần vào khủng hoảng.
Những phát kiến khoa học từ những cổ máy mạnh mẽ đến từ những giống loài bị cổ nhân ruồng bổ nay lại trổi dậy, sức mạnh của những cổ máy khủng lồ nghiền ép hết thảy những đội quân đế quốc của con người. Sức người làm sao chống lại sức mạnh của Thú Tộc, của Thằn Lằn hay là Tộc Ork với những chiến binh được chui rèn từ chiến đấu như là một dạng chân lý cao cả.
Thất bại và co cụm là điều hiển nhiên. Diệt tộc là điều có thể diễn ra nếu như Tiên Tộc không đứng ra bảo vệ những quốc gia Trung Lập. Người Lùn lại tài trợ cho loài người một ít kỹ thuật của mình, như vậy mới phần nào giảm thiểu được cũng như gắn gượng cho nhân loại chút hơi tàn.
Đến hiện tại, loài người được xem như là giống loài yếu nhược. Là vật trong túi, muốn nhào nặn như thế nào thì cứ như thế mặc sức mà làm. Thế mà ngày hôm nay, loài người đó lại dám t·ấn c·ông vào trong những căn cứ bí mật của hắn, thử hỏi làm sao hắn có thể bỏ qua cơn giận này cho được. Dường như đây là một cú vả vào mặt của hắn chẳng lệch một chút nào.
Sau một hồi điên cuồng đập phá, mệt mỏi, đồng thời cũng lấy lại được bình tĩnh. Bộ não của hắn bắt đầu vận động, liên tưởng đến những sự kiện gần đây có liên quan đến con người. Tất cả chẳng có gì đặc biệt, nhưng khoan đã, con người, hắn có cho ả tiện nhân Miyuki đi á·m s·át Hoàng Đế của Đại Việt.
Chẳng lẽ thất bại, hay là kế hoạch đã bại lộ b·ị b·ắt rồi khai ra hết tất cả. Như vậy cũng không đúng, từ đây mà đi đến Vương Đô của Đại Việt ít nhất phải một tháng đi biển. Sự việc này chỉ mới đây qua tháng một chút, không lý nào người Việt lại có thể phá vỡ kế hoạch nhanh chóng như vậy, rồi trong mấy ngày có mặt tại đây. Câu trả lời chắc chắn là không thể nào.
Vậy chỉ có thế là bọn Báo Nhân Francesco có liên quân đến người Việt này. Vậy là chúng đã có âm mưu từ trước, họp mưu với người Việt liên minh t·ấn c·ông bí mật vào Vương Đô Khajit. Sự việc không thể chậm trễ, tên này bắt đầu ra lệnh cho đám trưởng lão lập tức dẫn theo đại quân bắt giữ lại đám người đột nhập này. Còn hắn sẽ đi gặp Đại Công Vương Juan Falange báo cáo về sự việc này.
----
Bên dưới hầm ngầm, nơi căn cứ bí mật của tên lãnh chúa Batista. Đỗ Cảnh Thạc di chuyển vào sâu nơi căn cứ, càng vào sâu, không khí ẩm thấp càng ngày càng dày đặc, sự im lặng đáng sợ của dãy hành lang dài đằng đẳng, càng khiến con người ta nổi lên những mối bất an khó tả. Khoảng mười phút đi bộ cẩn thận, rút cuộc cũng đến một cánh cửa, Đỗ Cảnh Thạc cho người lên phía trước mở cửa xem xét tình hình bên trong.
Thứ ập vào mắt mọi người là hoàn cảnh nhơ nhớp, tiêu điều không khác gì cảnh tượng địa ngục trần gian. Tiếng rên rỉ, tiếng nói xì xào im bật, chỉ có tiếng kêu lẻng xẻng của kim loại xích sắt va đập vào nhau mà tạo ra. Đám tù nhân thay vì được nhốt trong những lồng giam riêng biệt như cách mà mọi người thường nghĩ. Nhưng đám nô lệ này, được nối với nhau bằng một sợi dây xích dài gần một trăm mét được mốc lại vào cổ chân của từng tên nô lệ.
Cứ khoảng một mét vuông là vị trí của một người. Đứng ở cửa ra vào là nơi vùng đất cao hơn ba mét so với mặt bằng của đám người nô lệ đang đứng. Và cứ theo những hàng xích như vậy. Ước tính có đến gần mấy mươi hàng xích như vậy. Con số tạm tính có thể lên đến cả ngàn người. Đám nam nô và nữ nô được tên Batista tách riêng ra thành từng khu riêng biệt, nhằm đảm bảo mẫu hàng nguyên vẹn.
Nam thì có sức lao động, hoặc kẻ nào có kỹ năng chiến đấu thì quăng vào đấu trường mua vui. Đám nữ nô thì ngoài việc giải toả cho đám người thiếu thốn, hoặc ban thưởng cho đám lính giải toả. Giá trị mà đám nữ nô này mang đến chính là nguồn thực phẩm cho những vị vương công quý tộc chịu chi.
Theo nhiều nguồn tin, thì thịt của nữ nhân có vị ngọt khó tả, hương thơm nhẹ nhẹ rất là kích thích vị giác, lại có cảm giác mềm mại dễ nhai, bỏ vào miệng cũng có thể hoà tan. Hơn nữa, bản tính thú của Tộc Thú Nhân cũng chưa phải mất hẳn, cho nên thường thì nữ nô lệ sẽ được bán đi làm thức ăn, là loại thực phẩm có giá trị ban thưởng có lợi hơn là sức lao động. Cả đám thú lao vào cắn xé, hoặc mặc cho con mồi bỏ chạy, chúng sẽ chơi cái trò biến thái là săn mồi. Ăn tươi nuốt sống, cắn xé từng mớ thịt của n·ạn n·hân khi còn sống, như vị mới có thể thoả mãn bản tính săn mồi của bọn chúng.