Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 111 - Marid Đại Loạn (4)




Chương 111 - Marid Đại Loạn (4)

Một ngàn nô lệ, một con số quá lớn cho một lần giải cứu. Điều đáng nói ở đây, là những tên nô lệ đã bị tẩy não một cách triệt để, được nuôi nhốt như một loại súc vật. Đám nô lê nhìn thầy đoàn người của Đỗ Cảnh Thạc đi ngang, gương mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn nhìn qua như một dạng đấng tối cao. Có tên điên cuồng gào thét, hú hí như một loài vật bị x·âm p·hạm lãnh thổ, đây chỉ là một vài tên ít ỏi.

Đa phần đám nô lệ sẽ nép vào sợi dây xích sắt nhầm nếu kéo lại phần nào đó an ủi cho nỗi sợ hãi lẫn át cả tâm hồn, khi ánh mắt gặp phải người lạ. Đám nữ nhân với những gương mặt khờ nghệch, ánh mắt đục ngầu xa xăm không có tiêu cự, có người làm ra những tư thế kích động, những kiểu gợi đòn khoe khoang bộ phận sinh sản như ý muốn nói rằng cô ta chính là cá thể khoẻ mạnh có thể sinh sản được, trong khi đôi tay lại làm ra hành động như van xin đồ ăn bỏ vào họng.

Những hình ảnh đó kéo dài khắp cả trại giam, không. Bây giờ phải nói đúng hơn là trang trại chăn nuôi, bọn Linh Cẩu vì muốn có nguồn cung cấp nô lệ vĩnh cửu cho nên chúng không tiếc bắt nhốt con người. Sau đó cho giao phối để lấy ra những đứa trẻ sơ sinh, rồi lập tức tách đi những đứa trẻ ra khỏi mẹ của chúng. Những đứa nào có tư chất thì sẽ được đào tạo thành chiến binh hay dũng sĩ giác đấu mua vui, kiếm lại chút ít lợi nhuận.

Những đứa yếu ớt, hoặc không có thiên bẩm gì thì quăng vào trong hầm mỏ, sáng làm việc tối mang về. Từ vòng xây lập như vậy, chẳng mấy chốc chỉ trong mấy thế hệ loài người là đã sinh ra một đám con người không khác gì thú vật. Phục vụ lợi ích cho chủ nô. Đây được xem như là cách làm triệt để tận dụng và nhầm đánh gẫy đi trí thông minh của một con người, hay một giống loài.

Thử tưởng tượng, ở thế giới hiện đại, nuôi dậy một con khỉ từ lúc mới lọt lòng cho đến lúc trưởng thành như một con người. Mặc dù những thế hệ đầu chúng sẽ không nói được, nhưng sau mười thế hệ, có ai đảm bảo chúng sẽ không tự phát triển thành một loài mới. Đó là lý do tại sao, quá trình nghiên cứu biến đổi gen sinh vật sống lại bị cấm tuyệt đối.

Sỡ dĩ con người hiện đại khác biệt so với các loài vật khác trên Trái Đất là nhờ vào việc vận hành tư duy thành ra những hành động.

Hay nói một cách ngắn gọn nhất, đó là "Ý Thức, Quyết Định Vật Chất" ý thức sẽ tạo ra tư duy, tư duy sẽ cho ra hành động. Một loạt những hành động có chủ đích được dẫn dắt bởi tư duy sẽ cho ra nền văn minh. Con người đã phát triển đến ngày hôm nay chính là nhờ như vậy. Vậy nếu đổi ngược lại thì sao. Câu trả lời chính là những tên nô lệ dưới cái trang trại chăn nuôi của đám Linh Cẩu này đây.

Đám người Đỗ Cảnh Thạc buớc xuống, cố gắng thử trò chuyện với đám người nô lệ này, nhưng nhận lại, chỉ là những gương mặt sợ hãi, những tên kích động quá mức, những nữ nhân gợi đòn. Đó là tất cả những tiếng la hét, ú ớ, cười khục khặc của đám nô lệ khả ố đã bị nhuốm bẩn tâm hồn.

Một cổ tức giận không thể diễn tả thành lời, một sự sĩ nhục phủ phàng, một cú vả mặt cho sự kiêu ngạo Văn Minh Đại Việt. Loài người đã đến mức gần như diệt vong, không còn một chúc sức lực nào có thể phản kháng. Không biết đám Linh Cẩu đã làm gì, nhưng chứng kiến cảnh đồng loại bị nô dịch nuôi nhốt như đám gia súc.

Ít ra gia súc còn biết đến cái mệt mỏi, được cho ăn uống, được chủ cho nghĩ nếu thấy mệt mỏi. Còn nô lệ con người, câu trả lời đó là không. Ngươi không làm được việc thì lên bàn mổ làm thức ăn. Chỉ có như thế, đơn giản mà hiệu quả, cách vận hành của thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu chính là như vậy.

Đang trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, thì từ phía cuối trang trại có tiếng hô hoán. Nói đúng hơn là tiếng gọi, là một loại ngôn ngữ của loài người. Đỗ Cảnh Thạc nghe thấy, hiểu ngay đó là tiếng ngôn ngữ chung, ai đó đang gào thét.:

- Quan Gia, cứu tiểu nhân. Quan gia, cứu tiểu nhân.

Đỗ Cảnh Thạc lập tức dẫn người đi nhanh về phía cuối trại. Phía cuối chính là một loạt những lồng giam, ba đến bốn người bị nhốt chung lại với nhau, một con số cũng không nhỏ, kéo dài đến hàng chục cái lồng giam như vậy. Thấy đám người Đỗ Cảnh Thạc đi tới, bọn nghời bị nhốt bắt đầu van xin được giải cứu. Tâm tình của Đỗ Cảnh Thạc cũng được nguôi lại đôi chút, dù sao con người cũng không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng như đám người bị nuôi nhốt được xích lại như thế kia.

Đỗ Cảnh Thạc bắt đầu lệnh cho cấp dưới mau chóng chặt đứt xích sắt, cứu khỏi đám người trong lồng giam ra. Trong khi đó, hắn lại lên tiếng nói lớn.:

- Chúng ta là Quân Đội Hoàng Gia Đại Việt, đến đây để cứu thoát các ngươi khỏi ách nô lệ.

Lời nói được phát ra, đám nô lệ này vui vẻ ôm chằm lấy nhau mừng rỡ, có người vui mừng đến phát khóc. Đến bây giờ mới có người đến cứu, có người lập tức quì bái cảm tạ thần linh, có người lại cảm ơn rối rít những người mở xích. Đám người Đặc Nhiệm Binh đoàn cũng phô trương thanh thế, nhưng tuyệt nhiên không làm ra vẻ kiêu căng ngạo mạn. Thay vào đó lại là thái độ tỏ vể ân cần, đưa đám người này một chút uống mang theo, kèm theo một chút lương khô ăn đỡ đói. Lúc này, Đỗ Cảnh Thạc lại lớn tiếng hô bằng loại tiếng ngôn ngữ chung.:

- Ở Đây, ai là người nhà của Miyuki.!

Tiếng nói của Đỗ Cảnh Thạc, tuy không lớn nhưng cũng lan đến từng lồng giam. Lúc này em trai của Miyuiki là Shujj. Nghe thấy tên của người chị, Shuji, một chàng trai tầm mười bốn mười sáu tuổi, chiều cao khiêm tốn chỉ hơn mét sáu một chút, gương mặt có chút non nớt nhưng lại điểm lên ánh mắt dày dặn từng trải.:

- Hai, watashi wa koko ni imasu. ( Vâng. Có tôi ở đây )

Nghe thấy ngôn ngữ giống với ngữ âm của Miyuki mà bên Cục Tình Báo đưa sang. Đỗ Cảnh Thạc tiếng đến gần chàng thanh niên kia. Qua một lượt quan sát thì đây là một đứa nhóc, bên cạnh là một lão già thân thể cường tráng nhưng lại hiện lên vẻ suy nhược, v·ết t·hương từ vết cào ở vùng bụng có vẻ như đã nhiễm trùng.

Chổ b·ị t·hương đã sưng tấy lên, huyết dịch chảy ra không ngừng, gương mặt của lão nhân gia trắng bệnh vì mệt mỏi, lại pha thêm chút xanh xao e là đã phát sốt. Vết thương hở từ vết cào cấu của sinh vật, đã hành bã lão ta. Thời buổi y tế lạc hậu, nếu như không được xử lý v·ết t·hương đúng cách, mà đã là nô lệ thì làm gì có khả năng xử lý v·ết t·hương. Vì vậy khi b·ị t·hương ở trong tình trạng thiếu thốn như thế này, lại trong môi trường ẩm thấp bẩn thiểu. Đây chẳng khác nào là án tử hình cho những nô lệ chẳng may b·ị t·hương.

Đỗ Cảnh Thạc sau hồi quan sát, cũng tiến hành sơ cứu cho người trung niên kia, có khả năng là cha vợ Hoàng Đế nha. Nên hắn không dám chậm trễ, sau khi s·ơ t·án đám người bị nhốt ra khỏi lồng giam, cung cấp cho một ít nước và thức ăn lấy sức. Bắt đầu di chuyển mọi người ra khỏi khu vực trang trại, hội quân với Ngô Tuấn. Đoàn người tầm khoản một trăm người bắt đầu công việc tất bật lên, nhanh chóng di tản khỏi khu vực chăn nuôi này.

Đám người vẫn còn giữ được trí khôn thần thức nhìn lại đám người bị nuôi xích như gia xúc kia, thần trí không còn, không khác gì một cái vỏ vô hồn. Con người đã đến mức lụi tàn như một loài gia súc hay sao. Đây chính là tương lai xa của nhân loại. Nếu trên dưới không quá một mười nghìn năm, viễn cảnh vẫn cứ như thế, chắc chắn loài người chỉ là một loại động vật, là thứ sinh vật chứ không còn là kẻ thống trị thế giới nữa. Khả năng cao nhất chính là tuyệt chủng, biến mất khỏi thế giới này.

Đỗ Cảnh Thạc nhìn thấy đoàn người bị xích lại như thế, không khỏi phải chạng lòng. Tâm tình căm phẫn một xúc cảm mãnh liệt mà có lẽ không thể kiềm nén được. Shuji và cha của hắn là Kohiruko được đám người Đặc Nhiệm Binh cùng với đoàn người rời khỏi nơi trang trại lồng giam địa ngục tăm tối này.

Đỗ Cảnh Thạc ra lệnh cho đồng đội đặc bom ở những khu vực yếu hại. Nhầm đánh sặp nơi này, xem như làm một việc đó được ví như một thứ giải thoát cho những linh hồn đau khổ kia thoát khỏi sự tiến hoá ngược một cách tàn khóc như vậy. Đồng thời cũng đốt lên mối hận thù không thể dập tắt được trong những người được cứu sống còn giữ lại được thần trí ngày hôm nay.