Chương 109 - Marid Đại Loạn (2)
Đám người Linh Cẩu thấy đám đột nhập kia g·iết người của mình, xong rồi lập tức bỏ chạy, khiến bỏ nó tức điên lên. Lại nói trước khi đi lại quăng xuống mấy cục đất đen tròn như tiện tay vứt phải đống rác rưởi. Đám quân Linh Cẩu nhà Batista cảm thấy như bị sỉ nhục, bị người khác đánh một cái vào mặt không khác là mấy.
Thử hỏi mà xem, đại quân chuẩn bị xuất kích đi tiêu diệt kẻ thù, chuẩn b·ị c·ướp phá thả thích một phen, ấy vậy mà chưa ra khỏi cửa, bọn lính gác cổng đã bị người ta g·iết hại ngay trước mắt, không xem mấy chục con người.. à mấy chục đầu Linh Cẩu phía sau là cái đinh gỉ gì. Như một lời thách thức, đám người Linh Cẩu này bình thường ngang tàn hóng hách, chỉ có bọn chúng đi g·iết người ta, chứ có phải bị người ta đánh g·iết đến trước cửa như thế này.
Giận quá hoá liều, tên đội trưởng ra lệnh cho đám q·uân đ·ội Linh Cẩu này dồn lên đuổi theo. Nhưng hắn không ngờ rằng, hành động xua quân truy đuổi lại mang đến một hậu quả khôn lường. Những quá bòng tròn, mà bọn Linh Cẩu này xem thường, chính là những quả lựu đạn của Đặc Nhiệm Binh để lại. Lựu đạn lại là một dạng v·ũ k·hí sát thương trong một cự li gần, trong bán kính từ bốn cho đến tám mét. Dùng để tiêu diệt một bộ phận sinh lực của địch nhân, hay những thiết bị công sự kiên cố hoặc thậm chí là cả xe tăng. Loại này khác xa so với loại tiêu diệt đám quân mật thám lúc trước, do đó là loại v·ũ k·hí cải tiến, có pha thêm một lượng nhỏ xíu hạt nổ và hạt năng lượng của đá ma thuật chưa qua tinh luyện th·ành h·ạt phản vật chất. Nhưng uy lực có thể nói là khủng kh·iếp.
Còn loại lựu đạn này đang sử dụng của Đặc Nhiệm Binh là loại thường, chỉ áp xúc sức công phá từ thuốc nổ sẽ giải phóng ra hàng loạt mảnh vỡ, nếu như một quả lựu đạn riêng lẻ thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu như đó là hàng chục hoặc thậm chí là hàng trăm quả lựu đạn nổ cùng lúc, không khác gì một quả bom chiến thuật. Lại nói bọn người Linh Cẩu không hề biết sức mạnh của lựu đạn, lại cho quân dồn qua cánh cửa hẹp chỉ chưa đến ba mét.
Cả mấy mươi tên chen chúc xông ra chẳng có một qui luật nào cả. Đỗ Cảnh Thạc chạy ra xa, thời gian p·hát n·ổ chỉ có ba đến bốn giây, cho nên vừa quăng đi mấy trái lựu đạn là cấm đầu chạy không quay đầu. Uớc tính thời gian không sai biệt lắm, lúc này bốn giây cũng đã trôi qua, đám người Đỗ Cảnh Thạc cũng đã chạy xa đến một cái ngã re cách một đoạn bốn đến năm mươi mét.
Phía sau là t·iếng n·ổ Đùng Đoàng vang lên, đám người Linh Cẩu chen chúc qua cánh cổng bắt đầu hét thảm. Vì ở một không gian nhỏ, lại đông nghìn nghịt người, cho nên uy lực của lựu đạn phát huy đến mức tối đa. Sáu quả lựu đạn cùng lúc p·hát n·ổ, gần ba mươi đầu Linh Cẩu lập tức vong mạng, thân thể b·ị đ·âm vỡ thành cái sàn, chỉ trong một tích tắc, huyết vụ ám ảnh cả một khung cảnh.
Mười mấy tên khác b·ị t·hương xay xát không đáng kể, bởi mặc dù uy lực của lựu đạn phát huy trong không gian hẹp, nhưng số lượng người chen chúc nhau vô tình tạo thành những cái khiên bị thịt. Chỉ có những tên trong bán kính v·ụ n·ổ mới bị ảnh hưởng trực tiếp mà thôi, số còn lại do có đồng bạn che chắn phía trước, cho nên không đáng ngại.
Nhưng mà, t·iếng n·ổ lớn lại kết hợp với sức mạnh khủng kh·iếp. Khiến những tên còn đứng phía sau cũng chao đão một hồi do lực xung kích và uy chấn của v·ụ n·ổ mang lại. Những tên b·ị t·hương không biết tại làm sao, chúng chờ đợi đến lượt mình qua cửa mà lại nằm lăn ra đất, thân thể tay chân đầy mảnh vỡ. May mắn không vào đầu hay những phần yếu hại mới còn sống sót.
Vô hình chung làm cho đám Linh Cẩu này hoang mang trong thấy, không biết nên làm gì tiếp theo, lại nói v·ụ n·ổ vừa rồi đánh mạnh vào chúng một đòn tâm lý. Liệu có còn khả năng một cái v·ụ n·ổ như vậy nữa hay không. Đám Linh Cẩu bị c·hết, b·ị t·hương rên rỉ phía trước chính là một dạng như vậy. Nổi sợ bao trùm, hình ảnh la liệt xác c·hết máu thịt ám ảnh bọn chúng. Ngay cả tên chỉ huy bọn này cũng b·ị t·hương, máu chảy ròng ròng khiến hắn đau đớn không thôi, ý chí chiến đấu hay khả năng chỉ huy chẳng còn lại bao nhiêu. Mặc cho đám thuộc hạ phía dưới ra sức sơ cứu và băng bó.
Chưa đợi đám ô hợp tự cho mình là tinh nhuệ này hoàn hồn. Tiếng nổ lớn vừa rồi cũng đánh động cho những tiểu đội Đặc Nhiệm Binh làm nhiệm vụ gần đó tiếp cận hổ trợ. Trong vòng chưa đầy ba phút, Đặc Nhiệm Binh các tiểu đội tập hợp lại cũng thành một trung đội lớn, gần đến với bốn mươi người. Đỗ Cảnh Thạc có quân hàm cao nhất, nói chứ sau Ngô Tuấn, thì ở Đặc Nhiệm Binh, Đỗ Cảnh Thạc là cao nhất. Cho nên hành động của Thạc không cần phải thông qua bất kỳ chỉ huy nào ngoại trừ Cục Trưởng mà thôi.
Lợi thế quân ta là làm tan rã ý chí chiến đấu của địch nhân. Tiếng nổ vừa rồi khiến cho quân Linh Cẩu tan rã, không còn sức để truy đuổi, như vậy tạo cho Đỗ Cảnh Thạc một thời gian kha khá để tập hợp quân lực. Do tác chiến trong lòng địch, lại phải nhẹ nhàng nhanh chóng, không đánh động kẻ thù cho nên chỉ có những loại v·ũ k·hí lạnh sát thương nhẹ. Súng K98 cũng có mang theo nhưng hiện tại Đại Việt chưa có sản xuất được nòng giảm thanh, cho nên chỉ trong tình huống khó khăn mới được sử dụng. Còn lại mỗi người được trang bị thêm mấy quả lựu đạn nhằm dự phòng trong trường hợp rút lui chiến thuật.
Đỗ Cảnh Thạc ở một ngã rẽ trong một cái ngã ba duy trì quân số, sao đó bắt đầu ra lệnh cho Đặc Nhiệm Binh rút ra kiếm Damascus, t·ấn c·ông vào đám ô hợp phía trước. Hơn bốn mươi thân ảnh trang phục đen huyền như những bóng tối chung quanh, đầu đội chiếc mặt nạ phòng độc tích hợp một chiếc kính có thể nhìn trong đêm. Tay cầm kiếm hình vân màu bạc trắng, nhưng lại không phản chiếu ánh sáng bóng, mà chỉ toát lên vẻ khí thế mà thôi. Đám người Linh Cẩu từ trong căn cứ nhìn ra ngoài, lúc đầu chỉ có một người từ phía cuối đường đi ra, rồi lại có hai người, ba người rồi hàng chục người lâm lâm bước đến như hung thần chi vong đến đòi mạng.
Không biết là ai, trong khung cảnh đó bắt đầu la hét thúc dục đồng bạn.:
- Mau, mau đóng cửa.
Tên nào đó bực bội, lại nói lớn lên.:
- Chó c·hết, cái cửa nổ sập mẹ nó rồi con đâu.?
Lúc này tên chỉ huy thanh tĩnh được một chút, biết là không thể nào trốn tránh, cho nên ra lệnh cho đám thuộc hạ chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng mà mệnh lệnh như vậy có thể làm được sao, tất nhiên là không. Bởi đặc tính của đám quân Linh Cẩu này đó chính c·ướp b·óc, g·iết phá, một đội quân như một đám c·ướp núi thì làm gì có chuyện tinh thần chiến đấu của một đội quân chính quy tinh nhuệ. Thế dễ dàng thì chúng hăng say, tổn thương quá một chút là đám này tan ra ngay.
Vì vậy giữa một đội quân tinh nhuệ và một đội quân c·ướp b·óc là hoàn toàn khác nhau. Đám quân Linh Cẩu sợ đến mức vỡ mật, gương mặt chuẩn bị chiến đấu mà giống như kẻ đ·ã c·hết, gượng gạo chấp nhận quân lệnh chẳng khác nào gò ép. Nhưng xui thay căn cứ chỉ có một đường ra duy nhất, đó chính là cái cửa chỉnh. Đường phía còn lại chỉ có duy nhất dành cho lãnh chúa mà thôi, đám quân lính tầm thường làm sao mà biết được. Nhưng đám chỉ huy cấp cao thì biết. Tiếng nổ vừa rồi, bọn chúng đã leo lên nấp hầm vỏ trốn sạch, chỉ còn lại những con pháo hôi phía dưới cản chân mà thôi.
Đặc Nhiệm Binh chẳng mấy chốc mà tiếp cận được đám quân ô hợp. Mà trần cảnh đồ sát duy nhất nghiên về một bên, bởi đám quân này đâu còn duy trì được sự bình tĩnh, một chút chống cự theo kiểu buông xuôi, một số ít tên thì như hoá ngu hoá dại, điên cuồng t·ấn c·ông hòng tìm kiếm một con đường sống, nhưng tất cả chỉ vô ích. Áp đảo về số lượng quân số, vượt trội về mặt sĩ khí, tinh thần.
Trận chiến này Đặc Nhiệm Binh giống như hổ lạc vào bầy dê, điên cuồng, la hét, rên rỉ đủ loại mọi loại tạp chất âm thanh vang lên từ một phía. Đặc Nhiệm Binh chỉ im lặng, kết liễu kẻ địch, những tên khó khăn thì ba bốn người vào chế trụ, chẳng mấy chốc tay chân tứ chi chặt mất mấy đoạn rồi c·hết trong đau đớn. Chiến sự diễn ra nhanh chóng chưa đầy một phút, Đặc Nhiệm Binh hoàn toàn làm chủ căn cứ ngầm nhà Batista.