Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 185: Hành động nguy hiểm




"Đại ca, Phùng Uyển và Long Minh đi xe từ sân bay đến rồi!" Lâm Hổ nói với Hàn Thiếu Kiệt.

"Anh đoán quả thật không sai, bọn họ thật sự đến rồi này." Hàn Thiếu Kiệt nói với Vương Hi.

"Nên phải hành động nhanh, chỉ cần chúng ta bị bọn họ tra được khoản nợ trên sổ sách, có thể bọn họ sẽ ngay lập tức lấy tội danh tham ô công quỹ để cho chúng ta vào tù. Dù là Long Minh hay Phùng Uyển thì bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Vương Hi châm một điếu thuốc, nói.

"Nhanh lên, mẹ kiếp, động tác nhanh lên, đại ca của chúng ta sắp phải ngồi tù rồi!" Hàn Thiếu Kiệt rống to.

Lúc này công ty của Hàn Thiếu Kiệt vô cùng hỗn loạn.

Đây là công ty vỏ bọc hắn tạm thời lập ra, công ty nhỏ chỉ có hơn một trăm mét vuông nhưng chen chúc hơn ba mươi người, tất cả đều là thân tín dưới trướng của Hàn Thiếu Kiệt.

"Đại ca, bên ngân hàng hết giờ làm rồi, sau năm giờ không chuyển tiền số lượng lớn cho chúng ta, nói sẽ xét duyệt vào ngày mai." Một cấp dưới của Hàn Thiếu Kiệt đầu đầy mồ hôi, nói.

"Ngân hàng trong nước tan ca rồi thì mau chuyển qua ngân hàng nước ngoài đi." Mẹ kiếp, mấy công ty cho vay nhỏ và vừa, công ty đánh bạc qua mạng, không phải thứ trong tay bọn họ có nhiều nhất là tiền sao? Giờ lại không thể lấy tiền từ bọn họ." Hàn Thiếu Kiệt cũng không phải một tên ăn hại, hắn có thể phối hợp với công việc của Vương Hi.

"Đại ca, anh yên tâm, chuyện này chúng em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."

"Mẹ nó chứ, chỉ còn thời gian mười mấy phút nữa, mau xử lý đi!"

Phàm Gian vẫn ngồi trong công ty với khuôn mặt vô cảm xúc, mắt nhìn mọi người gấp rút như kiến trên chảo nóng, cậu ta lấy một quả táo từ trong túi ra, vừa ăn vừa đi ra ngoài công ty.

"Anh Phàm, anh đi đâu vậy?" Lâm Hổ hỏi.

"Tôi đem người đi cản trở bọn họ, tranh thủ chút thời gian cho mọi người." Phàm Gian nói.

"Mẹ kiếp, người thông minh nhất cái hội này vẫn là Phàm Gian." Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc nhìn Phàm Gian.

Bây giờ rắc rối họ vướng phải là: Vương Hi tự ý tham ô vốn đầu tư của Quang Phục, dùng tài khoản của Hàn Thiếu Kiệt kiếm tiền riêng ở bên ngoài.

Giờ Hàn Thiếu Kiệt đã không còn là nhà đầu tư của Quang Phục nữa. Tiền Vương Hi dùng tài khoản của Hàn Thiếu Kiệt kiếm được không dùng để chia cho Phùng Uyển và Long Minh.

Vương Hi dùng tiền của nhà đầu tư để kiếm tiền cho bản thân, đây là một hành động cực kỳ trơ trẽn và bỉ ổi. Hơn nữa, hợp đồng họ ký có giá trị pháp luật, mỗi điều khoản bên trong đều ước định Vương Hi không được phép làm cái gì.

Người nào có thể vét được hai mươi tỷ từ thị trường quỹ trong thời gian ngắn là một chuyện rất nghiêm trọng. Phùng Uyển và Long Minh có thể sẽ bị kinh động.

Số người trong nước có thể moi được hai mươi tỷ từ thị trường quỹ trong thời gian ngắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, Vương Hi lại còn dùng tài khoản phương Bắc, bên Phùng Uyển và Long Minh dùng đầu ngón tay cũng có thể đoán ra được là Vương Hi làm.

Vương Hi muốn kiếm được nhiều lớn thì phải đầu tư số tiền lớn, vậy thì số tiền này của anh từ đâu ra, chắc chắn là tiền của bọn họ rồi.

Cho dù là Long Minh hay là Phùng Uyển, bây giờ họ đều đang rất tức giận, Phùng Uyển trên đường đi nghĩ cách trừng trị Vương Hi như thế nào, Long Minh thì muốn nhân cơ hội này ném Vương Hi vào tù.

Trong lúc xe của bọn họ cấp tốc đến công ty của Vương Hi, thành phố Thanh Hải bị tắc đường.

Là Phàm Gian, lúc này hắn đang lái một chiếc xe vận tải lớn, cố ý dừng xe tại ngã tư đường. Cho dù xe đằng sau bíp còi inh ỏi, hắn cũng làm như không nghe thấy.

Thành phố Minh Hải vốn là chốn đô thị phồn hoa, buối tối giờ tan tầm rất dễ bị tắc đường, hắn chặn đường thế này làm cả hệ thống giao thông con đường từ sân bay đến trung tâm thành phố tê liệt.

"Mẹ nó, mau lái xe đi, bị điên hả?" Các tài xế đằng sau gấp không thể chịu được, không ngừng ấn còi.

Phàm Gian mặt vô cảm xúc ngồi trong xe ăn táo.

Hắn cùng lắm chỉ có thể duy trì mười phút.

"Long đại thiếu gia, thành phố Minh Hải tắc đường rồi." Một gã trung niên tóc húi cua ngồi trong chiếc xe Audi nói với Long Minh.

"Chúng ta đi tàu điện ngầm." Long Minh quyết đoán dẫn theo thuộc hạ xuống xe.

Khi hắn và đám thuộc hạ bước ra khỏi chiếc Audi A8, một chiếc Mercedes chạy vụt qua, hắn trông thấy cách đó không xa, Phùng Uyển cũng dẫn theo một đám thanh niên mặc com lê thẳng tắp bước xuống xe.

"Lần này Vương Hi chết chắc rồi!" Long Minh cười khẩy một tiếng.

Sau đó đi cùng Phùng Uyển, hai đoàn lớn tiến vào ga tàu ngầm gần nhất. Long Minh và Phùng Uyển dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng vào ngồi tàu, xuống ở ga tàu gần công ty Vương Hi nhất.

Lúc đến công ty của Vương Hi, hắn nhìn thấy trước cửa vào chính móc một chùm khóa to đùng.

"Fuck!" Long Minh tức điên rống to một tiếng, dùng sức đá hai chân vào cửa kính.

Bây giờ giá trị thị phần của công ty Vương Hi là năm mươi tỷ. Đủ lọt vào top 20 doanh nghiệp lớn của Hoa Hạ rồi. Công ty của anh lớn như vậy, bên trong phải có ít nhất năm trăm nhân viên, cho dù buổi tối tan ca rồi cũng không thể ngay cả một bảo vệ gác cửa cũng không có.

Vương Hi càng che giấu, Long Minh và Phùng Uyển càng tin công ty của anh có vấn đề, Long Minh dứt khoát gọi điện cho Vương Hi.

"Fuck!" Long Minh nghe thấy tiếng nhắc nhở lạnh lẽo đối phương đã tắt máy ở đầu dây bên kia, hắn tức đến nỗi đập thẳng điện thoại xuống đất.

"Đập vỡ cái cửa này ra cho tôi!"

Tiếng vỡ vụn vang lên, hai nhóm người Long Minh và Phùng Uyển đi thang máy lên văn phòng của Vương Hi.

Long Minh nhẹ nhàng mở cửa văn phòng Vương Hi, cánh cửa ngay lập tức bị hắn đẩy ra.

Hắn thấy cảnh trong phòng liền giận tím mặt.

Vương Hi mặc một chiếc quần âu, áo sơ mi khoác ngoài áo may ô và đang đứng trong văn phòng đánh golf.

"Anh làm cái quái gì vậy? Mới năm rưỡi khóa cửa công ty làm gì? Có phải anh lấy tiền của chúng tôi đi đầu tư không? Tiền của chúng tôi đâu rồi!?" Long Minh độ ập xuống đầu anh hàng loạt chất vấn.

"Long đại thiếu gia, cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu." Vương Hi mặt mù mờ đáp, nhẹ nhàng đẩy quả cầu golf phía trước vào trong lỗ.

"Anh làm như vậy thì chúng ta không thể hợp tác được nữa." Phùng Uyển không vui nói.

"Thật sự không hiểu các người đang nói cái gì, đang làm trò gì kỳ vậy?" Vương Hi cười nói.

"Rất tốt, vậy thì bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra sổ sách của công ty anh, chắc không vấn đề gì chứ?" Long Minh hỏi.

"Tài vụ tan ca rồi, ngày mai hẵng nói." Vương Hi đáp.

"..." Long Minh và Phùng Uyển lúc này tức đến đỏ mặt,

"Sao vậy? Hôm nay mấy người tốt với tôi thế, ngàn dặm xa xôi từ thành phố Minh Châu đến thăm tôi? Có bạn từ phương xa tới sao mà không vui cho được. Tôi mời hai người ăn cơm, trời lạnh rồi, chúng ta cùng đi ăn quán lẩu ngon nhất thành phố Minh Hải nhé." Vương Hi cười, bước tới chỗ hai người kia, tay ôm lấy thân hình cao lớn của Long Minh và thân hình nhỏ nhắn của Phùng Uyển.

"Kiểm tra ngay đi." Phùng Uyển liếc mắt ra hiệu với đám thủ hạ.

"Mấy người cũng đi kiểm tra thật kỹ cho tôi!" Long Minh nói.

"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì vậy?" Vương Hi hỏi.

"Anh dùng tiền của chúng tôi để đầu tư kiếm tiền cho bản thân, anh nói xem chúng tôi muốn làm gì? Vương Hi, tốt nhất đừng để chúng tôi tìm được thứ gì, nếu không anh rửa sạch mông đợi ngồi tù đi." Long Minh không khách khí với Vương Hi một chút nào nữa, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế của Vương Hi.

Phùng Uyển đi tới trước cửa sổ với khuôn mặt băng giá, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Xem ra giữa chúng ta bị thiếu sự tín nhiệm, mấy người không tin tôi như vậy, hay thôi giải tán đầu tư Quang Phục đi." Vương Hi khẽ thở dài một hơi, tiếp tục đánh golf tự giải trí.

Khoảng nửa tiếng sau, đám thuộc hạ của Long Minh và Phùng Uyển bước tới: "Ông chủ, sổ sách không có vấn đề gì."

Vương Hi thở phào nhẹ nhõm.