Long Minh và Phùng Uyển đều là những người thông minh, biết Vương Hi đã làm những gì. Long Minh đặc biệt giỏi việc quan sát sắc mặt người khác, hắn ta nhìn thấy ánh mắt Vương Hi có thay đổi. Nhãn cầu đen láy đảo liên tục, hắn phát ra một tiếng cười lạnh: “Tìm một đám kế toán đến giúp anh làm sổ sách mệt lắm đúng không?”
“Đúng là rất mệt, mệt đến đổ mồ hôi”, Vương Hi cười nói.
“Anh thừa nhận rồi?”, Phùng Uyển quay người lại nhìn anh.
“Tôi thừa nhận cái gì?”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Lạm dụng công quỹ”, Phùng Uyển nói.
“Tôi nói với hai người về một dự án mới nhé, tôi đã giải quyết xong việc bên công ty Tuyết Bảo rồi, bây giờ tôi sẽ tiếp tục mở rộng W-1. Tôi dự định mua một trong những nền tảng livestream thể thao lớn nhất trong nước, mô hình chính sẽ là kinh doanh quảng cáo, lập lên hệ thống thành viên và khen thưởng, ngoài ra các cá nhân có thể tự làm video tải lên”, Vương Hi nói.
“Dự án này ít nhất phải bảy tám tỷ mới làm được”, Long Minh cười lạnh nói.
“Bảy tám tỷ sao có thể đủ, phải tầm mười hai tỷ”, Vương Hi nói.
“Nếu anh thu lại được số tiền mười hai tỷ này, tôi sẽ ăn kênh livestream này cho anh xem”, Long Minh nói.
“Phải lên sàn chứng khoán chứ, công ty sẽ tiếp tục huy động vốn sau khi lên sàn. Chúng ta mua nền tảng này, chính là lấy vốn để tạo danh tiếng. Hơn nữa làm về thể thao sẽ không bị lỗ, chúng ta không chỉ có quyền anh, còn có NBA, giải bóng đá hạng nhất, quần vợt và đánh golf đều có thể làm. Chỉ cần các thành viên của kênh bắt đầu hoạt động, tuỳ tiện làm một quảng cáo cũng có tiền, dự kiến hoàn vốn trong hai năm, năm thứ ba doanh thu sẽ rất lớn”, Vương Hi nói.
“Nếu anh làm tốt dự án nền tảng video này, giá trị thị trường của công ty vốn đầu tư Quang Phục sẽ tăng mạnh sau khi lên sàn chứng khoán. Chúng tôi chia nhỏ cổ phần trong tay mình, thì có thể phân chia lợi nhuận với anh”, Phùng Uyển đã biết ý định của Vương Hi.
“Chính là ý đó, mọi người tin tưởng tôi như vậy, nhất định tôi phải giúp mọi người kiếm chút tiền chứ”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Nhưng tôi không tin anh, tôi muốn đặt một người của mình bên cạnh anh”, Long Minh nói.
“Không thành vấn đề”, Vương Hi nói.
“Đồng Thiến, tôi muốn cô ấy làm phó giám đốc bộ phần tài vụ của công ty anh”, Long Minh nói.
Một người đẹp chân dài đeo kính bên cạnh Long Minh bước ra, cô ta tên là Đồng Thiến, một trong những thành viên cốt cán trong tập đoàn của Long Minh và là một kế toán có tiếng của Hoa Hạ.
“Tôi sẽ để Khương Nam ở bên anh với tư cách là trợ lý của chủ tịch”, Phùng Uyển nói.
Một thanh niên trẻ nhìn Vương Hi với vẻ mặt không biểu cảm.
Khương Nam, một thành viên cốt lõi trong đội ngũ ưu tú của Phùng Uyển, thiên tài trong quỹ đầu tư mạo hiểm của Hoa Hạ.
“Được”, Vương Hi nói.
“Giám đốc Vương, nghe nói anh cũng là một cao thủ quyền anh? Có cơ hội tôi muốn so tài với anh”, một thanh niên tuấn tú bước ra nói.
Anh ta tên là Tô Mộ Vũ, là quyền thủ mạnh nhất dưới trướng Long Minh, anh ta vừa giành được đai vàng thế giới thứ tư cho Hoa Hạ cách đây không lâu, là nhà vô địch quyền anh năm sao, xếp hạng anh ta trong W-1 có lẽ là cấp 3S.
“Được”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Đừng có mà giở trò, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”, Long Minh cố ý nhắc nhở Vương Hi, sau đó dẫn các thành viên ưu tú của mình rời đi.
“Anh tự mình giải quyết ổn thoả đi”, Phùng Uyển khẽ thở dài, cũng dẫn người của mình rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Vương Hi, Đồng Thiến và Khương Nam, có hai người này ở bên cạnh để ý đến Vương Hi, sau này anh sẽ không thể giở trò được nữa.
Nhưng không sao cả, anh đã huy động thành công hai mươi tỷ tiền vốn.
Có được hai mươi tỷ này, anh có thể làm được rất nhiều việc.
Một tháng sau đó, Vương Hi đã làm được bốn việc lớn. Anh xây dựng thành công công ty Tuyết Bảo thành cửa hàng bán đồ bà bầu và trẻ sơ sinh, chủ yếu làm về thực phẩm bà bầu, trong nhà hàng bày rất nhiều đồ của phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh. Vấn đề an toàn thực phẩm trong nhà hàng do Doãn Tâm phụ trách, anh ta là đầu bếp hạng nhất trong nước, bản thân cũng đã có con. Không ít những người nổi tiếng và ông chủ lớn biết đến danh tiếng của Doãn Tâm, mặc dù không đặc biệt mời họ đến giúp quảng cáo, nhưng bọn họ vẫn vô cùng quan tâm đến việc kinh doanh của Vương Hi.
Những người này thường bị đám phóng viên chụp trộm, giúp Vương Hi gây được ảnh hưởng lớn cho công ty Tuyết Bảo.
Siêu sao hàng đầu Hoa Hạ Trương Phi Nhi, bà mẹ bỉm sữa thời thượng Tô Lợi, bà mẹ mẫu mực Dương Đoá Đoá và những ngôi sao nổi tiếng khác đều là người phát ngôn của công ty Tuyết Bảo.
Việc lớn thứ hai là Vương Hi đã mua lại kênh thể thao hàng đầu trong nước với giá mười hai tỷ, có nền tảng thể thao này làm tuyên truyền cho cuộc thi W-1, anh dễ dàng mở rộng tầm ảnh hưởng của cuộc thi W-1 ra toàn quốc, giải đấu này đã trở thành một trong những cuộc thi quyền anh số một trong nước.
Lúc này anh đang có tứ đại thiên vương là Diệp Hằng, Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng, còn thu nạp thêm hàng loạt hiện tượng mạng như Kim Phong, quyền vương cấp S Vân Tiếu, Tần Thư Hào cũng giúp anh lôi kéo được một trong bảy nhà vô địch quyền anh của Hoa Hạ là Đinh Hân, quyền quán của anh nhanh chóng vượt qua nhiều quyền quán nổi tiếng khác, chỉ đứng sau Long Minh, người đang sở hữu Tô Mộ Vũ.
Việc lớn thứ ba là công ty vốn đầu tư Quang Phục của Vương Hi chính thức niêm yết trên sàn chứng khoán, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, giá trị thị trường đã đạt đến một trăm năm mươi tỷ.
Phùng Uyển và Long Minh nhanh chóng bán ra số cổ phiếu trong tay, tận dụng cơ hội này để kiếm một khoản tiền lớn, lần lượt nắm giữ 19% và 17% cổ phần, Vương Hi vẫn vững vàng nắm trong tay 27% cổ phần, chính thức ngồi vững vị trí chủ tịch của công ty vốn đầu tư Quang Phục.
Tài sản ròng của Phùng Uyển, Long Minh và Vương Hi lần lượt là 160 tỷ, 220 tỷ và 80 tỷ, đứng thứ sáu, thứ ba và thứ mười trong danh sách các cá nhân giàu có của Hoa Hạ. Lúc này kinh tế Hoa Hạ đang trong thời kỳ bùng nổ, tình hình kinh tế chung của Hoa Hạ cực kỳ tốt.
Việc lớn thứ tư là Vương Hi bảo Hàn Thiếu Kiệt chính thức thành lập công ty dược phẩm Hàn Thị, anh và Hàn Thiếu Kiệt cùng bắt tay đầu tư hai mươi tỷ để làm toàn bộ thị trường dược phẩm tại miền Bắc.
Anh còn nhớ Hàn Lâm Nhi đã nói những gì, mục tiêu tiếp theo của Hàn Lâm Nhi và Long Minh là sản xuất dược phẩm, Vương Hi từng nói anh sẽ báo thù Long Minh, một ngày nào đó anh sẽ làm cho Vương Vị Ương phải khóc cầu xin anh, anh không quên lời hứa của mình.
Một tháng rưỡi sau, nhà họ Vương ở thành phố Minh Hải.
Lúc này Vương Hi đã chính thức trở thành một doanh nhân thành đạt, tài sản cá nhân của anh đứng thứ mười tại Hoa Hạ, trong tay anh có hai tập đoàn lớn là công ty vốn đầu tư Quang Phục và dược phẩm Hàn Thị.
Trận tuyết nhẹ đầu tiên của phía Bắc, dinh thự của anh được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
“Ăn lẩu nào, đến đây, chúng ta ăn lẩu. Trong thời tiết như thế này, ăn lẩu là thích hợp nhất, hâm một chút rượu Nhị Oa Đầu. Hương vị đó đúng là tuyệt vời”, Tôn Uy Phong nhiệt tình gọi mời mọi người ăn lẩu.
Những người ăn lẩu gồm có Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết, Diệp Dục Hàn, Hàn Thiếu Kiệt, Phàm Gian, Lâm Hổ, Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh và người vừa mới trở về sau khi đi thi đấu quyền anh ở tỉnh ngoài - Diệp Hằng.
Bọn họ giờ đây giống như một gia đình, mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau làm việc trong nhiều lĩnh vực.
“Đừng có lúc nào cũng làm việc, rảnh rỗi thì đến hãy đến quyền quán tập luyện, cho dù không làm vận động viên, thì đánh quyền anh cũng rất tốt cho sức khoẻ. Con xem năm nay thầy cũng đã ngoài bảy mươi tuổi rồi nhưng nhìn chỉ giống như chưa đến sáu mươi. Người trẻ đánh quyền anh, dưỡng khí chất”, Tôn Uy Phong cằn nhằn với Vương Hi.
“Vâng thưa sư phụ, hai ngày vừa rồi con có đến quyền quán, kênh thể thao của con đang thiếu một trận đấu đặc sắc, vết thương của con đã lành, cũng đến lúc tìm một quyền thủ tử tế để so tài rồi”, Vương Hi nói.
“Thằng nhóc Vân Tiếu đó rất được, nhưng nó quá hung hăng, dễ nóng nảy, không được điềm tĩnh bằng con và Phàm Gian, nó có thể trở thành quyền vương cấp SS, nhưng không thể lên đến 3S, có thể để nó luyện tập với con, giúp con nâng cao trình độ chiến đấu thực tế”, Tôn Uy Phong nói.
“Tôi cũng không thể trở thành quyền vương cấp 3S, mắt tôi bị cận thị. Đánh Vương Hi còn được, gặp phải một cao thủ như Tô Mộ Vũ thì chính là yếu điểm chết người”, Phàm Gian mặt không biểu cảm nói.
“Tôi kém hơn so với Tô Mộ Vũ sao?”, Vương Hi không vui hỏi.
“Bây giờ thực lực vẫn còn khoảng cách khá xa”, Phàm Gian nói.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Vương Hi đánh quyền anh, không biết anh ấy đánh thế nào”, Diệp Khinh Tuyết cười nói.
“Anh ấy đánh rất kém, giống như trước đây mà chị nhìn thấy, để cho ông lão hơn bảy mươi tuổi đánh ngã”, Hàn Thiếu Kiệt gắp một miếng rau, nhồm nhoàm nhét vào miệng.
“Anh đang đùa tôi sao”, Diệp Khinh Tuyết nhìn Hàn Thiếu Kiệt với vẻ không vui.
Thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, Hàn Thiếu Kiệt đã béo hơn rất nhiều so với trước đây. Hiện tại hắn ta đã tích luỹ được hơn hai mươi tỷ khi kinh doanh với Vương Hi, trở thành người giàu nhất tỉnh.
Khí chất nhà giàu mới nổi của hắn vẫn không thay đổi, từ sau lần gặp Long Minh, hắn vẫn luôn mặc những bộ đồ tây lấp lánh với năm chiếc nhẫn đá quý trên tay.
Cộng thêm cảm giác hơi âm trầm trên người, hắn ta trông giống như một tên xã hội đen.
“Tôi hơi khó chịu, không ăn nữa”, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên bỏ đũa xuống, đi vào nhà vệ sinh nôn khan.
Nhà vệ sinh của tầng một cách phòng ăn không xa, cho dù Diệp Khinh Tuyết có đóng cửa, Hàn Thiếu Kiệt vẫn có thể nghe thấy một chút âm thanh.
Trong lòng hắn ta vẫn luôn thích Diệp Khinh Tuyết, nghe thấy âm thanh mà Diệp Khinh Tuyết phát ra, hắn ta cố ý nói to để trêu chọc cô: “Sao lại nôn to tiếng vậy? Chị ghê tởm tôi đến nỗi không ăn được cơm nữa à!”
“Đừng nói là bị ốm nhé”, Tôn Tinh Tinh sắc mặt thay đổi, đứng dậy vào xem Diệp Khinh Tuyết.
“Là bệnh tốt”, Tôn Uy Phong cười ha ha nói.
“Bệnh gì tốt vậy? Còn có bệnh tốt nữa à?”, Hàn Thiếu Kiệt cong khoé miệng hỏi.
“Có tin vui rồi, tôi có thể nhìn ra”, Tôn Uy Phong cười nói.
Rầm một tiếng, Vương Hi căng thẳng đứng bật dậy.