Sau khi từ thủ đô trở về thành phố Minh Hải, Vương Hi vẫn luôn nằm trong bệnh viện. Anh không nói với ai về việc mình đi thủ đô, chỉ tìm Hàn Thiếu Kiệt đến.
“Người anh em, sao lại thành như vậy? Tửu sắc quá độ à?”, Hàn Thiếu Kiệt vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì khiến Vương Hi phải nhập viện.
Vẻ mặt hắn ta bất lực khi nhìn thấy Vương Hi yếu ớt nằm trên giường bệnh, tưởng rằng gần đây Vương Hi mê muội tửu sắc
“Cho tôi vay ba tỷ rưỡi”, Vương Hi nói.
“Được”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Hai ngày này tôi sẽ rút 5% cổ phần trong công ty thành tiền mặt cho cậu, tôi phải đá cậu ra khỏi công ty”, Vương Hi nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Thiếu Kiệt nhận thấy có gì đó không ổn.
“Công ty vốn đầu tư Quang Phục do tôi, Phùng Uyển và Long Minh đồng sáng lập, mỗi người bọn họ đều nắm giữ 30% cổ phần, còn tôi tính cả phần của cậu cũng chỉ có 27%, trong công ty tiếng nói của tôi không có tính quyết định¸ tôi không thể tự ý sử dụng số vốn trên năm trăm triệu. Trước đây tôi dạy dỗ Vương Vị Ương, bị cô ta trả thù ở thủ đô, tôi thất bại rồi. Tôi cần ba tỷ rưỡi để trả lại cho cô ta, tôi không thể sử dụng lượng tiền vốn lớn của công ty vốn đầu tư Quang Phục được, nên chỉ có thể vay cậu”.
“Tôi đá cậu ra khỏi công ty là vì tôi không thể có bất kỳ dây dưa lợi ích nào với cậu. Chỉ cần cậu vẫn là cổ đông của công ty vốn đầu tư Quang Phục, tôi tuỳ tiện sử dụng tiền vốn của công ty để kiếm tiền cho cậu, bọn họ nhất định sẽ tìm ra tôi”, Vương Hi nói.
Hàn Thiếu Kiệt ngẩn người nhìn Vương Hi.
“Nói trắng ra, hiện tại tôi không có tiếng nói trong công ty vốn đầu tư Quang Phục, tôi đang làm thuê cho Long Minh và Phùng Uyển, không có sự cho phép của bọn họ, tôi không thể tuỳ ý sử dụng trên năm trăm triệu tiền vốn, cậu hiểu không?”, Vương Hi giải thích chi tiết cho Hàn Thiếu Kiệt nghe.
“Ừ”, Hàn Thiếu Kiệt gật đầu.
“Hiện tại trong tay tôi có ba mươi tỷ, nhưng số tiền này không phải của tôi, là tiền của Phùng Uyển và Long Minh để ở chỗ tôi, giống như trước đây chúng ta từng hợp tác, nhìn tôi có vẻ rất giàu, nhưng thật ra tôi vẫn là một người nghèo, cậu hiểu chứ? Tiền trong túi tôi không liên quan gì đến tôi, nó thuộc về Phùng Uyển và Long Minh”, Vương Hi nói.
“Tôi hiểu rồi, anh, Phùng Uyển và Long Minh là đối tác, anh đang làm việc cho họ. Hiện tại anh đang dùng tiền của họ để kinh doanh, phải để ý đến sắc mặt của họ”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tôi nợ Vương Vị Ương ba tỷ rưỡi, tôi không thể chuyển nhiều tiền như vậy ra khỏi công ty, tôi muốn vay cậu, cậu có năm tỷ tiền mặt trong tay”, Vương Hi nói.
“Đúng vậy, tôi có tiền”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Tôi không muốn phải để ý đến thái độ của họ thêm nữa, tôi muốn đá bay họ đi, tôi muốn có tiền của riêng mình. Vì vậy, tôi sẽ đuổi cậu khỏi công ty và xây dựng cho cậu một công ty riêng, dùng tiền của công ty vốn đầu tư Quang Phục kinh doanh, rửa tiền đổ vào tài khoản của cậu, cái này cậu hiểu chứ?”, Vương Hi nói.
“Việc này phải làm ổn thoả một chút, nếu bị Phùng Uyển và Long Minh phát hiện, chúng ta có thể sẽ phải ngồi tù”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Thương nhân chính là gian thương, hiện tại tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, tôi phải trả thù bọn họ”, Vương Hi nói.
“Chỉ cần anh nói cho tôi biết phải làm gì, tôi sẽ hoàn toàn nghe theo anh”, Hàn Thiếu Kiệt biết Vương Hi sắp làm việc lớn, hắn ta không đùa giỡn với anh nữa.
“Khinh Tuyết, anh bổ nhiệm em làm trưởng phòng nhân sự kiêm chủ quản bộ phận tài vụ của công ty vốn đầu tư Quang Phục, từ bây giờ em sẽ lập tức tiếp nhận việc sắp xếp nhân sự và điều động tài vụ. Ngoài anh ra, cho dù có là quan chức nhà nước đến, em cũng không được cho họ xem sổ sách, em có thể làm được không?”, Vương Hi nói.
“Em làm được”, Diệp Khinh Tuyết trả lời.
“Rất tốt, bây giờ em dẫn Hàn Thiếu Kiệt đi làm thủ tục rút cổ phần, ba ngày sau, chúng ta chính thức kiếm tiền từ trên người Hàn Thiếu Kiệt”, Vương Hi nói.
Ba ngày sau đó, Vương Hi vẫn nằm lại ở bệnh viện. Anh bị thủng dạ dày sau khi uống rượu ở thủ đô, đêm nào dạ dày cũng đau dữ dội, nằm trong bệnh viện mà không thể ngủ được.
Đến ngày thứ tư thì Vương Hi được xuất viện, anh dạy cho Diệp Khinh Tuyết tất cả kinh nghiệm kinh doanh của mình.
“Trước đây vì việc của công ty Tuyết Bảo mà anh đến thủ đô để xin lỗi Vương Vị Ương, cô ta bắt anh uống mười chai rượu, anh không dám cãi lời, đây chính là quan hệ xã hội, em cũng nhìn thấy rồi”, vẻ mặt Vương Hi tái xanh nói.
“Vâng”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Bây giờ anh chính thức dạy em cách đầu tư, em chú ý một chút”, Vương Hi nhanh chóng đánh chữ trên máy tính: “Có rất nhiều loại đầu tư, em nói với anh có cổ phiếu tốt, anh bỏ tiền ra mua, cái này gọi là đầu tư, em nói với anh có một quỹ tiền tệ tốt, anh bỏ tiền ra mua, đó cũng gọi là đầu tư”.
“Em bảo anh mở cửa hàng kiếm tiền, anh bỏ tiền ra mở cửa hàng, đây cũng gọi là đầu tư”.
“Công ty vốn đầu tư Quang Phục của chúng ta chủ yếu làm về đầu tư mạo hiểm, tức là đầu tư rủi ro cao. Mức độ rủi ro càng lớn thì lợi nhuận càng cao. Hiện tại trong tài khoản của công ty có hơn ba mươi tỷ, anh đem số tiền này gửi vào ngân hàng, có thể nhận được một trăm triệu tiền lãi một năm. Phương pháp này rất an toàn, nhưng tiền lãi quá chậm, muốn trở thành người giàu có thì phải mạo hiểm chấp nhận rủi ro cao để làm ăn lớn”.
“Kinh doanh chứng khoán, quỹ tiền tệ và kỳ hạn giao hàng là cách nhanh nhất để kiếm tiền, nhưng không thể đầu tư một cách mù quáng. Kinh doanh cũng giống như đánh bạc, mười cược thì chín thua, trừ khi anh là một người có tài nghệ cao siêu”.
“Bây giờ anh sẽ đóng vai là một người lão luyện có kinh nghiệm, đầu tư mà anh muốn làm là quỹ tiền tệ”, Vương Hi gõ nhanh vào bàn phím máy tính.
“Em nhìn thấy quỹ tiền tệ này không, đây là biểu đồ xu hướng của quỹ này trong một tháng gần đây. Nửa tháng trước rất ổn định, bắt đầu từ giữa tháng nó đột ngột tăng lên, tuy mức tăng không lớn, nhưng vẫn luôn đi lên”.
“Bây giờ chúng ta tìm kiếm những thông tin liên quan đến quỹ tiền tệ này”.
Vương Hi gõ vào bàn phím máy tính, ngay sau đó các tin tức về quỹ này xuất hiện, tất cả đều là những tin từ nửa tháng trước.
“Đây chỉ là những tin tức bề mặt, chúng ta phải tiếp tục tìm hiểu sâu hơn”, Vương Hi tiếp tục tìm kiếm những tin tức liên quan đến quỹ trên mạng.
Rất nhanh, Vương Hi đã tìm thấy một tin tức quan trọng.
“Công ty đầu tư Phong Dịch gia nhập quỹ tiền tệ Tân Viễn”.
“Em nhìn thấy không? Có người đang vận hành quỹ tiền tệ này và thu tiền từ quỹ. Bây giờ anh là một người có kinh nghiệm, anh phải giúp bọn họ”, Vương Hi nhanh chóng dùng chuột kích vào máy tính, anh không ngừng chuyển tiền từ tài khoản của công ty vốn đầu tư Quang Phục vào quỹ, cho đến khi hết tiền của công ty.
Tất cả được đầu tư vào quỹ tiền tệ Tân Viễn.
“Anh đã chuyển hết tất cả tiền của công ty vốn đầu tư Quang Phục đi rồi?”, Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nói.
“Anh đã chuyển toàn bộ số tiền này vào tài khoản của Hàn Thiếu Kiệt, dùng tiền của Hàn Thiếu Kiệt để đầu tư vào quỹ tiền tệ này. Chỉ cần kiếm được tiền, thì số tiền này đều là của Hàn Thiếu Kiệt. Có điều hắn ta là người mình, hắn sẽ trả lại số tiền này cho anh”, Vương Hi nói.
“Bây giờ anh đang làm…”, Diệp Khinh Tuyết cảm thấy cách làm của Vương Hi có chút không ổn.
“Đúng vậy”, Vương Hi gật đầu.
“Nếu Phùng Uyển và Long Minh biết chuyện, anh sẽ gặp rắc rối mất”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Bọn họ chắc chắn sẽ biết, nhưng không chắc anh sẽ xảy ra chuyện. Rất mạo hiểm, nhưng anh không muốn chơi với họ nữa”, Vương Hi nói.
Anh châm một điếu thuốc ở trong văn phòng, Vương Hi dùng thuốc lá để quên đi cơn đau dạ dày.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, Vương Hi khẽ thở dài nói: “Bây giờ em đi tìm Diệp Dục Hàn, tìm cách mua chuộc một số phương tiện truyền thông tư nhân có thực lực, bảo bọn họ giúp anh tạo thanh thế cho quỹ tiền tệ anh đã mua này”.
“Được”, Diệp Khinh Tuyết nói.
Ba ngày sau, giá trị quỹ tiền tệ Tân Viễn mà Vương Hi đã mua tăng lên nhanh chóng.
Vương Hi rất mạo hiểm khi mua quỹ tiền tệ, anh kiếm tiền từ quỹ, những người khác cũng vậy, anh không phải là người duy nhất giỏi về đầu tư mạo hiểm.
Nhận thấy tốc độ tăng trưởng của quỹ tiền tệ Tân Viễn tăng nhanh một cách rõ rệt, càng ngày càng có nhiều người rót vốn đầu tư vào quỹ. Hoa Hạ khác với nước ngoài, khi các quan chức thấy được sự tăng trưởng bất thường của quỹ tiền tệ nào đó, họ sẽ nhanh chóng tiến hành kìm chế. Bọn họ làm như vậy là để ngăn cản những người lão luyện như Vương Hi kiếm tiền, cũng là để ngăn những nhà đầu tư nhỏ lẻ không biết sự thật ném tiền vào để rồi bị thua lỗ.
Vương Hi cả ngày không làm gì cả, nhìn chằm chằm vào máy tính, thậm chí còn không dám uống nước.
Đầu tư tiền tệ là phải nhanh tay nhanh mắt, nhận thấy quỹ tăng đến mức hài lòng rồi, anh nhanh chóng bán hết quỹ có trong tay đi.
Hai mươi giây sau, quỹ tiền tệ bên kia nhanh chóng đóng cửa, tất cả những người đầu tư theo anh đều bị mắc kẹt tiền trong đó.
Lần này Vương Hi đã thành công kiếm được hai mươi tỷ từ công ty vốn đầu tư Quang Phục.
“Chúng ta đều bị chơi rồi”, ở thành phố Minh Hải, một người thanh niên mặt không biểu cảm nói.
Anh ta chậm hơn Vương Hi mười giây, chỉ bán được một nửa số quỹ trong tay, số còn lại đều bị kẹt ở bên trong.
“Là ai?”, Phùng Uyển hỏi.
“Tôi hỏi qua người của bên kia rồi, tài khoản của miền bắc, có lẽ là Vương Hi”, người thanh niên kia nói.
Phương thức của Vương Hi không thể giấu được Phùng Uyển và Long Minh, buổi tối hôm đó, Phùng Uyển và Long Minh đều dẫn người của họ đến thành phố Minh Châu.
Bọn họ muốn kiện Vương Hi tội rửa tiền.