Chương 16: Thanh Huyền kiếm chi uy
Chương 16: Thanh Huyền kiếm chi uy
Thanh Huyền kiếm mang theo Tiêu Minh, bay ra khỏi nguyên sinh rừng, ngay sau đó hạ xuống.
Hóc Xương Cá cảnh báo Tiêu Minh không nên phi hành trong bí cảnh, dễ bị có cánh yêu thú để mắt tới, càng thêm nguy hiểm. Hắn đã cắt đuôi được Vác thụ quy và Đại nhĩ hỏa hầu, hắn tạm thời đã an toàn.
Tiêu Minh dựa theo bản đồ, tìm lấy một nơi tương đối an toàn, bắt đầu đốt lửa lập trại. Khu vực hắn chọn cách xa nguyên sinh thành, khá gần hoàng kim tháp. Sau lần b·ị t·ruy s·át suýt c·hết, Tiêu Minh càng thêm cẩn thận, không phải lúc nào may mắn cũng đứng về phía hắn.
Thanh Huyền kiếm Ân Hồng thức để lại không ngờ lại có uy lực lớn như vậy, chính hắn cũng bị cái này kiếm làm cho sợ.
Không cần người điều khiển mà nó có thể đánh ra một kiếm làm Đại nhĩ hỏa hầu phải trọng thương. Tiêu Minh nhìn thấy v·ết t·hương đó không hề nhẹ, có thể gây ra tàn phế cho hỏa hầu.
Bắt đầu ổn định được chỗ nghỉ ngơi, thay đôi y phục, Tiêu Minh kiểm kê lại mình lần này chiến lợi phẩm. Hắn lấy ra Tứ Quy Di Tôn, chăm chú ngắm nhìn, say đắm không rời mắt. Phải ở khoảng cách gần để nhìn, Tiêu Minh mới thấy cái này chén rượu càng tinh xảo, chi tiết vô cùng đẹp mắt.
Có được cái này chén rượu, Đại Thụ Viễn Cổ mầm cây không còn là vấn đề đối với hắn. Sinh mệnh năng lượng của cái này Tứ Quy Di Tôn Tiêu Minh nghĩ có lẽ sẽ đủ cho mầm cây hút đến khi trưởng thành, còn chuyện sau này không đủ dùng thì chỉ có thể nghĩ sau.
Có được cái này Tứ Quy Di Tôn còn đồng nghĩa Tiêu Minh sẽ không cần cố gắng để đạt được nhiệm vụ Thượng Linh vườn nữa, bớt đi cực khổ.
" Cái này bí cảnh không có trời tối sao?" Tiêu Minh nhìn bầu trời, từ khi hắn vào cái này bí cảnh đã trôi qua gần hai ngày thời gian, nhưng vẫn chưa hề có ban đêm.
" Bí cảnh khi bị mở ra, trong ba ngày đầu sẽ không có ban đêm, nhằm bảo hộ cho thí luyện người trước các nguy hiểm vào ban đêm." Hóc Xương Cá.
Tiêu Minh đạt được đáp lại, không còn quá quan tâm nữa, hắn nhìn chén ngọc Tứ Quy Di Tôn trên tay mình, tiếp tục hỏi:" Tứ Quy Di Tôn thuộc cái nào phẩm chất?"
" Nó là địa phẩm bảo vật, đẳng cấp có thể được tăng lên theo thời gian dựa vào chủ nhân mà tăng lên." Hóc Xương Cá.
" Nhận chủ sao?" Tiêu Minh thắc mắc.
" Đúng thế. Bảo vật có đẳng cấp cao sẽ có linh tính, yêu cầu nhận chủ mới có thể hoàn toàn vận dụng năng lực của bảo vật đó. Cái kia vác thụ quy chưa được Tứ Quy Di Tôn nhận chủ, nên chỉ có thể dùng cách đưa Tứ Quy Di Tôn lên trên mai, dùng nguyên thủy nhất cách là thông qua hấp thụ để sử dụng." Hóc Xương Cá.
" Làm cách nào để Tứ Quy Di Tôn nhận chủ?" Tiêu Minh cầm trên tay chén ngọc, ngắm nhìn.
" Có thể truyền linh nguyên vào trong bảo vật, sau đó câu thông, nếu được tán thành sẽ tự động nhận chủ. Sau khi nhận chủ sẽ luôn cảm giác được bảo vật, như thành bản thân một bộ phận." Hóc Xương Cá.
Tiêu Minh làm theo chỉ dẫn, bắt đầu dùng linh nguyên tiếp xúc với Tứ Quy Di Tôn, lần đầu nêm thử hắn có thể cảm giác được mình chạm đến Tứ Quy Di Tôn linh tính.
Có chút kích động, Tiêu Minh càng thêm chủ động tiếp xúc, nhưng hắn nhận lại được sự kháng cự.
Tiêu Minh nếm thử mấy lần, đều không thể đạt được Tứ Quy Di Tôn tiếp nhận. Thậm chí đến lần cuối cùng, Tiêu Minh còn bị Tứ Quy Di Tôn chấn đẩy ra xa, chiếc chén rơi trên mặt đất.
Tiêu Minh tay cầm Tứ Quy Di Tôn b·ị t·hương, máu từ từ nhỏ xuống, cái này chén kháng cự Tiêu Minh.
Có lẽ nó coi thường Tiêu Minh cảnh giới, không chịu nhận chủ. Tiêu Minh cũng đành hết cách, người ta chê mình quá nghèo, không chịu đi theo thì biết sao giờ.
Tiêu Minh thấy cái này Tứ Quy Di Tôn coi thường hắn là chính xác, chính hắn còn thấy mình quá yêu, đánh không lại ai cả.
Nếu bảo vật có thể dễ dàng nhận hắn làm chủ, thì hắn cũng quá coi thường nó linh tinh ngu ngốc cùng nó năng lực đi.
Làm sao một cái Địa phẩm bảo vật, lại chấp nhận đi theo một tên luyện khí, ít nhất cũng phải theo một tên Sơn Hải Cảnh mới là đúng phối hợp.
Dụng tốc thì bất đạt, Tiêu Minh hiểu cái này đạo lý. Đồ tốt cần phối với cái xứng đáng người. Hắn không nghĩ mình kém cỏi, mà là hiện tại hắn quá yếu, chưa thể tiếp nhận được quá cao đồ vật.
Tiêu Minh đang định từ bỏ việc nhận chủ, có lẽ việc này từ từ sẽ tới, hắn tu luyện đến Sơn Hải cảnh xong khiến Tứ Quy Di Ấn nhận chủ cũng không muộn.
Lúc này, trở vào trong nhẫn trữ vật Thanh Huyền Kiếm bay trở ra, hương về Tứ Quy Di Tôn.
Tiêu Minh không thể nào điều khiển cái này thanh kiếm, vì Ân thúc trao cho hắn thanh kiếm này linh tính quá cao, hắn nghĩ không phải đơn giản là huyền phẩm.
Thông qua đòn kia Thanh Huyền kiếm tự đánh ra, huyền phẩm kiếm không thể nào đạt tới mức đó.
" Có lẽ ta thật sự là luyện linh thiếu gia, cái gì vật phẩm cũng là cao cấp. Hahaha!" Tiêu Minh tự đắc, hắn nghĩ đến cảnh mình tay cầm Thanh Huyền kiếm, chiến cả thiên hạ, không người địch lại.
Thanh Huyền kiếm đến gần Tứ Quy Di Tôn, thân kiếm gõ trên thân Tứ Quy Di Tôn ba cái, phát ra coong tiếng kêu.
Nhìn thấy Thanh Huyền kiếm kì lạ thao tác, Tiêu Minh thấy hài hước, Thanh Huyền kiếm giống như phụ thân đang dạy dỗ hài tử mình vì tội ngang ngược, không nghe lời.
Tứ Quy Di Tôn sau khi bị Thanh Huyền kiếm gõ 3 lần, rung lên giống như đang run sợ.
Hai cái này một kiếm một chén, giống như đang giao lưu gì đó. Tứ Quy Di Tôn cảm xúc như biến chuyển, từ sợ hãi, đến kháng cự, lại sợ hãi, cuối cùng là chịu đựng.
Thanh Huyền kiếm sau một loạt giao lưu, bay trở về Tiêu Minh tay trái, nằm im không còn động tác.
Theo sau Thanh Huyền kiếm, Tứ Quy Di Tôn cũng bay về phía Tiêu Minh, Tiêu Minh đưa ra tay phải, đỡ lấy nó. Sinh mệnh năng lượng từ Tứ Quy Di Tôn tràn ra, chữa lành Tiêu Minh v·ết t·hương.
Lúc này Tiêu Minh cảm giác thấy Tứ Quy Di Tôn chủ động tiếp xúc hắn, không còn kháng cự mà thay vào đó là cung kính.
Tiêu Minh thấy qua ư là vô lí đi, cái này chén rượu mới đây còn kháng cự mạnh mẽ, bây giờ lại cung kính khúm núm.
Hắn biết đây là Thanh Huyền kiếm công lao, nhưng một thanh huyền phẩm kiếm uy lực lớn thế sao, có thể uy h·iếp cả địa phẩm chén rượu.
Từ mạch này suy nghĩ ra, có lẽ Ân Hồng thúc cũng rất mạnh. Tiêu Minh cảm thấy quá mức kinh khủng đi, hắn luôn bị chính mình suy nghĩ doạ sợ.
" Nếu Ân Hồng thúc cành mạnh thì ta chỗ dựa càng lớn, có gì phải sợ chứ. Đúng là ta toàn tự mình doạ mình."
Tiêu Minh tiếp nhận Tứ Quy Di Tôn tiếp xúc, chén rượu ngay lập tức nhận hắn là chủ.
" Đây cũng quá nhanh đi." Tiêu Minh cảm giác não mình sắp không đủ dùng, chỉ sau ba lần gõ Thanh Huyền kiếm khiến cho Tứ Quy Di Tôn ngoan ngoãn nhận hắn làm chủ.
" Thanh Huyền kiếm chi uy,
Tam gõ phục Tứ Quy."
Tiêu Minh bản thân lúc này có thể dễ dàng điều khiển Tứ Quy Di Tôn, chén rượu như biến thành một hắn bộ phận.
Thậm chí Tiêu Minh nhìn thấy sâu trong Tứ Quy Di Tôn khổng lồ năng lượng sinh mệnh.
Bước đầu nhận chủ đã thành công, Tiêu Minh muốn tiếp tục, giải quyết luôn Đại Thụ Viễn Cổ mầm cây vấn đề, hắn không mong muốn trong người mình gắn theo một quả bom hẹn giờ. Ăn ngủ cũng không yên tâm, nói gì đến tu luyện.
" Làm cách nào để hấp thu sinh mệnh năng lượng cho Đại Thụ Viễn Cổ mầm cây?" Tiêu Minh giao lưu cùng Hóc Xương Cá.
" Có thể vận chuyển tâm pháp để hấp thụ, chỉ cần hấp thụ vào người, mầm cây sẽ tự lấy được sinh mệnh năng lượng."
Nghe được cái này chỉ dẫn, Tiêu Minh lập tức ngồi xuống, Thanh Huyền kiếm thu lại vào trong, theo tư thế chuẩn bị tu luyện.
Tứ Quy Di Tôn được Tiêu Minh thả lơ lửng trước mặt, sau đó hắn sử dụng Lưỡng Nghi tâm pháp, bắt đầu hấp thu năng lượng sinh mệnh.
Bởi vì đã được Tứ Quy Di Tôn nhận chủ, việc hấp thu năng lượng sinh mệnh trở lên dễ dàng, không có cản trở.
Tiêu Minh trở thành một cái bụng không đáy, sinh mệnh năng lượng truyền vào liên tục không nghỉ cũng không đủ lấp đầy.
Tiêu Minh lúc này ẩn ẩn nhìn thấy trong cơ thể minh, xuất hiện một cái mầm cây chỉ có hai chiếc lá mầm, đang điên cuồng hấp thu sinh mệnh năng lượng.
Cái này mầm cây dần dần lớn lên, theo sinh mệnh năng lượng được hút mà lớn lên, cây như đang cao lên, mọc ra thêm một số chiếc lá, chuyển từ cây mầm thành một cây con.
Tiêu Minh hiểu đây chính là Đại Thụ Viễn Cổ trong người mình, mặc dù bây giờ nó chưa lớn cũng chưa được cổ giống như tên.
Cây mầm phát triển thành cây con, lúc này mới ngừng hút sinh mệnh năng lượng, quá trình này kéo dài hết một canh giờ, Tiêu Minh vân chuyển Lưỡng Nghi tâm pháp đến cực hạn mới có thể đáp ứng Đại Mộc Cổ Thụ mầm cây nhu cầu.
Tứ Quy Di Tôn bị hút gần như cạn kiệt, linh tính yếu đi, trực tiếp rơi trên đất, giống như vào chế độ ngủ đông.
Tiêu Minh lúc này sau khi nuôi dưỡng Đại Mộc Cổ Thụ mầm cây, cảm giác mình sắp đột phá cảnh giới.
Luyện khí cảnh dường như đã được chồng đầy, Tiêu Minh ngay lập tức đột phá tầng bốn, rồi tầng năm, tầng sau, tận đến Tiêu Minh đột phá luyện khí tầng chín mới dừng lại.
Tiêu Minh kinh ngạc mình tốc độ tu luyện, đây chẳng phải là một hơi vượt sau tầng hay sao, mặc dù chỉ là luyện khí cảnh nhưng cũng rất kinh khủng.
Nếu hắn đột phá như này ở ngoài bí cảnh, để người khác nhìn thấy, có lẽ sẽ bị mổ ra nguyên cứu mất.
Dù sao Đại Thụ Viễn Cổ cũng quá đặc biệt.
Cảnh giới đột phá quá nhanh, Tiêu Minh thấy mình lúc này hoàn toàn có thể địch lại cả Đại nhĩ hoả hầu và Vác thụ quy.
Hắn cần một đối thủ để kiếm chứng mình sức mạnh hiện tại.
Tiêu Minh nhặt lại Tứ Quy Di Tôn, cầm ở tay phải, tay trái cầm ra Thanh Huyền kiếm.
" Một kiếm một chén, tửu kiếm pháp danh chấn thiên hạ haha."