Chương 15: Bỏ chạy
Chương 15: Bỏ chạy
Chiến cuộc giữa Vác thụ quy và Đại nhĩ hỏa hầu đến thời điểm cần kết thúc. Vác thụ quy tuy được khôi phục về toàn thịnh thời điểm, nhưng đã mất đi khả năng khôi phục liên tục từ Tứ Quy Di Tôn. Theo chiến thuật mà Đại nhĩ hỏa hầu sử dụng, không có khả năng khôi phục Vác thụ quy thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng về phía đại nhĩ hỏa hầu cũng không hẳn là tốt hơn, mỗi con đều trúng Vác thụ quy một đòn, thương thế khá nặng, hỏa lực nhận được từ Hỏa xích quả cũng đang ở trạng thái gần tàn, bọn chúng bây giờ cần phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu, vì thể lực không còn cho phép chúng kéo dài thêm.
Ngay khi Tứ Quy Di tôn b·ị đ·ánh bay ra xa, Vác thụ quy tức giận gầm thét, đánh bay đang ở trên mai mình Đại nhĩ hỏa hầu, lao về phía Tứ Quy Di Tôn mà chạy tới. Hai con còn lại Đại nhĩ hỏa hầu thấy thế, chia nhau ra một con ngắn cản Vác thụ quy, một con tiến thắng đến Tứ Quy Di Tôn.
Bây giờ chiến đấu dựa vào phe nào đạt được Tứ Quy Di Tôn để đạt được khả năng khôi phục sẽ dành chiến thắng.
Vác thụ quy bị ngắn cản, tốc độ chậm hơn Đại nhĩ hỏa hầu, khỉ lửa sắp lấy được Tứ Quy Di Tôn trên mặt đất, nhưng chưa kịp chạm tới thì Đại nhĩ hỏa hầu bị hai cái năng lượng đường đạn đánh bay.
Tiêu Minh từ trong bụi cây lao ra, c·ướp lấy Tứ Quy Di Tôn, sau đó lập tức hướng ra ngoài Nguyên sinh rừng bỏ chạy. Hắn chớp thời cơ quá chính xác, khiến cho cả Vác thụ quy và đại nhĩ hỏa hầu trở đều tay không kịp.
Tiêu Minh vận dụng chính mình tất cả khả năng, tập trung linh nguyên vào chân, cắm đầu chạy thẳng. Hắn biết mình cân lượng không đủ cho Vác thụ quy và Đại nhĩ hỏa hầu nhét kẽ răng, mặc dù chúng đã đánh nhau sống c·hết nhưng ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bị Xuyên tâm linh chỉ của Tiêu Minh đánh trúng cái kia hỏa hầu, gầm lên giận dữ. Hai đòn kia không gây sát thương gì được cho hỏa hầu, những ngắn cản nó lấy được Tứ Quy Di Tôn. Nó thấy kẻ hớt tay trên c·ướp lấy Tứ Quy Di Tôn là một tên yếu đuối nhân loại, tức giận gầm to, đánh về phía Tiêu Minh đang chạy đi một q·uả c·ầu l·ửa, sau đó phi thân đuổi theo.
Tiêu Minh biết trước được hỏa hầu chiêu thức đánh ra q·uả c·ầu l·ửa này, hắn có đề phòng bằng một lớp linh nguyên phòng hộ, thậm chí mượn nhờ dư chấn để tăng tốc di chuyển.
Tình thế hiện tại không còn là Vác thụ quy và Đại nhĩ hỏa hầu đánh nhau nữa, mà chuyển sang cùng nhau truy đuổi Tiêu Minh.
Tiêu Minh thấy tình thế biến đuổi thành như này, s·ợ c·hết kh·iếp. Trong hắn suy nghĩ, sẽ là hai con Đại nhĩ hỏa hầu sẽ ngăn chặn lại Vác thụ quy, hắn chỉ cần đối mặt với một con này hỏa hầu mà thôi.
Tiêu Minh đã nhận định nhầm mục tiêu của Đại nhĩ hỏa hầu, mục tiêu của bọn chúng là Tứ Quy Di Tôn, chứ không phải là g·iết c·hết Vác thụ quy.
Bị bốn cái khủng bố Kiến Đan cảnh yêu thú cùng nhau truy đuổi, Tiêu Minh trong lòng chửi thầm, một chọi một hắn còn không đánh lại, đây chẳng phải địa ngục đang rộng mở sao. Tình hình nguy cấp đến mức tuyệt vọng.
Tiêu Minh dùng mình tất cả khả năng, cùng với Hóc Xương cá chỉ dẫn, mà liều mạng bỏ chạy. Lúc này hắn hiểu tại sao trên đường đi tới đây, hắn không bị yêu thú nào cản trở, vì tất cả yêu thú đều đã bị Vác thụ quy và Đại nhĩ hỏa hầu chiến đấu dọa sợ mà trốn đi.
Có lẽ chỉ có hắn cái này liều mạng nhân loại, dám ở xa quan sát chiến cuộc, thậm chí dám c·ướp đi chiến lợi phẩm.
Bất kì cơ duyên nào cũng đi kèm với nguy hiểm, chỉ cần lấy được cái này Tứ Quy Di Tôn, Đại Thụ Viễn Cổ mầm cây trong người hắn gần như không đáng lo, cái này Tứ Quy Di Tôn còn có siêu cường năng lực khôi phục, giúp ích hắn rất nhiều trong tu luyện.
Tình hình của của Tiêu Minh bây giờ hết sức nguy cấp, nếu không thể cắt đuôi được bốn con yêu thú, thì có lẽ mạng hắn cũng không giữ được để sử dụng bảo vật.
Từ phía sau Tiêu Minh liên túc bay đến hỏa cầu cùng các cành cây, tảng đá. Hắn đã né tránh nhiều đòn t·ấn c·ông, nhưng cứ thế này không phải là cách. Trong rừng là Đại nhĩ hỏa hầu lợi thế, chúng đu cành cây càng đuổi càng gần với Tiêu Minh.
Vác thụ quy cũng tốc độ cũng không hề chậm, to lớn hình thể cùng lực lượng khiến nó có thể đâm thẳng về phía trước, đại thụ trên đường không thể ngăn cản nó đường đi, toàn bộ đều bị Vác thụ quy húc bay, tốc độ đuổi theo cũng không kém hơn hỏa hầu.
Lúc nãy còn đánh thừa sống thiếu c·hết hai phe, bây giờ lại có thể cùng nhau truy đuổi Tiêu Minh, Tiêu Minh cảm thấy quá sức vô lí đi.
Một cái to lớn hòn đá do Vác thụ quy ném ra, bay thẳng đến Tiêu Minh, chặn lấy hắn đường đi, hắn đã bị cản lại, sau đó là hàng loại q·uả c·ầu l·ửa bay về Tiêu Minh. Bất đắc dĩ, Tiêu Minh chỉ còn lựa chọn là trốn sau cái kia hòn đá để né tránh mà thôi.
Tiêu Minh dừng lại một nhịp, ngay lập tức hắn đã bị bao vây, đường thoát hoàn toàn bị chặn lại, cửu tử nhất sinh, tính mạng treo trên tay bầy yêu thú.
Tiêu Minh thấy tuyệt vọng, c·ái c·hết đến rất gần hắn rồi.
Cả bốn yêu thú không để hắn có cơ hội suy nghĩ, tăng tốc tiến về phía Tiêu Minh, ý đồ đoạt lại Tứ Quy Di Ấn.
Lúc này bất ngờ lại xảy ra, hai con Đại nhĩ hoả hầu lại chia ra ngăn cản Vác thụ quy, đối thủ của Tiêu Minh chỉ còn là một cái hoả hầu mà thôi.
Đúng là trong cái rủi có cái may, muốn đạt được mục đích thì tất cả mọi thứ đều là kẻ thù.
Nhưng cho dù là một con Đại nhĩ hoả hầu, Tiêu Minh cũng không địch nổi.
Nắm đấm kèm theo cực nóng hoả lực, đánh Tiêu Minh bay ra đập vào trong một gốc cây.
Tiêu Minh phun ra một ngụm máu, hắn cảm tưởng như người mình xương cốt toàn bộ gãy nát, da thịt Tiêu Minh thì bị lửa đốt cháy đen, áo trên thân bị thiêu cháy.
Trong tay hắn Tứ Quy Di Tôn lúc này mới phát huy thần kì công hiệu, Tiêu Minh cảm giác một nguồn sảng khoái năng lượng chảy từ cánh tay cầm chén vào người.
Tất cả thương thế trên người hắn lập tức được chữa lành, vết bỏng ở da cũng hoàn toàn biến mất.
Tiêu Minh nhận thấy được kinh khủng lực hồi phục, khó trách Đại nhĩ hoả hầu liều mạng đánh nhau với Vác thụ quy để tranh đoạt cái này Tứ Quy Di Tôn.
Tốc độ khôi phục cùng năng lực khôi phục thế này cũng quá mạnh đi. Nếu không thể dùng một đòn mà kết liễu, dây dưa chiến đấu thì người nắm giữ cái này Tứ Quy Di Tôn đã ở thế bất bại.
Nhưng kinh khủng sức khôi phục cũng không thể cứu Tiêu Minh qua được ải này, hắn nhận biết được mình cùng hoả hầu chênh lệch quá lớn.
Tứ Quy Di Tôn hoàn toàn không thể thu vào nhẫn trữ vật được, mà nếu có thu vào thì hắn cũng sẽ mất đi khả năng khôi phục.
Theo chiều hướng chiến đấu như này, chỉ cần thêm vài chiêu, Tiêu Minh hoàn toàn sẽ b·ị đ·ánh bại, Tứ Quy Di Tôn cũng không giữ được.
Bây giờ còn một cách khác, đó là Tiêu Minh ném đi Tứ Quy Di Tôn, sau đó bỏ chạy.
Nhưng đây cũng không phải cách tốt, vì Tiêu Minh cũng không chắc chắn mình có thể chạy thoát, với lại bảo vật đến tay, không có chuyện nhả ra.
Thấy hoả hầu đang băng băng lao đến, khí thế to lớn, Tiêu Minh cắn răng, lấy ra viên ngọc nhỏ được Ân Hồng thúc cho.
Tiêu Minh nhớ kĩ Ân thúc dặn dò, khi nguy hiểm tính mạng, bóp vỡ sẽ có người ứng cứu, hắn tin tưởng vị này thúc thúc sẽ không lừa mình.
Đây chính là hắn cuối cùng ngọn cỏ cứu mạng, chỉ có thể bám víu vào cái này ngọc.
Hoả hầu lúc này đã xuất hiện tại Tiêu Minh mặt, Tiêu Minh không còn thời gian suy nghĩ, quyết định bóp ngọc cầu cứu.
Nhưng bất ngờ, hắn không thể nào bóp vỡ viên này ngọc, nó qua cứng đi.
" Ân Hồng thúc chẳng lẽ lừa ta, cái này không thể nào bóp nát..."
Nắm đấm của Đại nhĩ hoả hầu gần tới Tiêu Minh mặt, từ trong nhẫn trữ vật của Tiêu Minh, Thanh Huyền kiếm bay thẳng ra, chặn lại hoả hầu một đòn này. Tiêu Minh cũng bị màn này làm cho bất ngờ, chẳng lẽ Ân Hồng thúc nói có người ứng cứu, lại là cái này thanh kiếm.
Sau khi chặn lại Đại nhĩ hoả hầu một đòn, Thanh Huyền kiếm trở lại Tiêu Minh tay trái, trong người Tiêu Minh Tạo thủy khí tức tràn ra, bị Thanh Huyền kiếm hấp thụ toàn bộ, thân kiếm rung lên có vẻ sung sướng.
Không để Tiêu Minh kịp phản ứng, Thanh Huyền kiếm lập tức kéo hắn bay lên trời, hướng về phía hoàng kim tháp bay đi, tốc độ cực nhanh. Tiêu Minh không dám buông tay, nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Đại nhĩ hoả hầu hoàn toàn b·ị đ·ánh cho trở tay không kịp, Thanh Huyền kiếm sát thương quá lớn, trên hoả hầu bàn tay vẫn còn lưu lại Tạo thủy khí tức, đang ăn mòn nó cánh tay.
Nó chỉ có thể nhìn theo Thanh Huyền kiếm kéo theo Tiêu Minh bay đi, đấm ra hỏa cầu ngắn cản nhưng hoàn toàn không đánh trúng.
Thanh Huyền kiếm mang theo Tiêu Minh chạy đi, bỏ lại chiến trường cho Đại nhĩ hoả hầu cùng Vác thụ quy. Tiêu Minh hiện tại không phải là ngự kiếm phi hành, mà là cầm kiếm phi hành.