Chương 9 : Mất
Biểu Đắc hắn giật mình, ngờ nào được Khống Thiên đã lên được linh cấp hồn linh, sức mạnh đã vượt xa hắn !
Khống Thiên dang hai tay lên cao, một phát liền phẩy xuống. Từ trên trời, cả một bầu trời rực lửa bay thẳng tới, va liên tiếp vào mặt đất.
Nó là những chiếc lông vũ, được trải xuống từ cánh của hỏa long, gim thẳng vào người Biểu Đắc.
"BÙM !!!!!!"
Chiến dư chấn khổng lồ đến nỗi rung lắc cả mặt đất, đó là tiếng những chiếc lông vũ bạo phát, nổ liên hồi như pháo hoa.
Biểu Đắc hứng đòn, không kịp kêu lên đã bị nổ cho toang toác, cơ thể bị nổ thành mảnh, bị đốt cháy thành tro bụi.
Khống Thiên mới đột phá đã dùng ngay chiêu này, cơ thể liền bị phản phệ. Hắn ôm lấy bụng, nôn ra một bãi máu. Như Tuyết thấy thế chạy tới, ôm lấy hắn dìu vào trong thành.
-Hộc hộc, em bỏ anh ở đây, chạy thật nhanh để bảo vệ con chúng ta !
-Anh... anh nói vậy là sao ?
Khống Thiên hết sức, ngất đi một hồi, Như Tuyết lo lắng, đành dìu hắn dựa vào tường, bản thân chạy thẳng tới chỗ lánh nạn.
Ở phía gần bệnh viện, lão Bành Thiên cũng đã được đưa vào trong phòng, cơ thể b·ị t·hương trầm trọng.
-Phù, cuối cùng cũng kịp, may quá lão không sao.
Bành Thiên được chữa trị tạm thời, nằm trên giường mà tĩnh dưỡng, lúc ấy lão còn chút lo lắng.
"Con thắng rồi sao ? Sao ta vẫn có cảm giác bất an..."
Ở bên phía nơi trú ẩn, mọi người được nghe tin cuộc chiến kết thúc, cũng lần lượt trở về nhà.
Vân Nhiên nắm lấy tay Đằng Hải, chạy nhanh ra xem tình hình của cha mẹ, cô lo lắng đến nỗi khuôn mặt đã biểu lộ hết cả ra.
Từ phía xa, cô thấy được bóng mẹ, vui mừng đến phát khóc, bỗng có một tiếng hét ở phía sau :
"Chị tránh ra !"
Cô một cái liền bị Đằng Hải đẩy ra, trước mắt là những tia máu bắn tung tóe lên mặt của cô, một tiếng "Xoẹt" vang lên.
-Khặc !
Con ngươi của cô như giãn ra hết cỡ, miệng mếu máo, ngồi bệt dưới đất mà nhìn hãi hùng.
Đằng Hải bị một tên lạ mặt chém một cái vào lưng, máu chảy ròng ròng, Vân Nhiên nhìn thấy liền bị sốc, đơ ra mấy hồi.
Tên lạ mặt đó không ai khác lại là Biểu Đắc, hắn vẫn chưa c·hết ! Hắn vẫn còn sống và trả thù tất cả !
Một kiếm giơ lên, hắn tụ toàn bộ quang tỏa vào kiếm, nóng đến ra cả khói. Ánh sáng chói chang ấy chuẩn b·ị c·hém vào Vân Nhiên, ngay trước mặt Như Tuyết.
Tốc độ của Như Tuyết không kịp, còn cách một khoảng xa, như thế thì Vân Nhiên sẽ c·hết mất !
Từ dưới đất, Đằng Hải cắn chặt môi, hai tay cố dùng sức bật dậy, máu cứ thế càng tuôn ra nhiều hơn, ánh mắt của hắn lúc này đầy sự kiên cường.
Hắn bật một cái dậy, hai chân cố đứng vững, đứng trước Vân Nhiên mà đỡ trọn một đòn.
Sự đau đớn không thể tưởng tượng được, lưỡi kiếm chém qua người Đằng Hải, dễ như cắt giấy, một cái là cả một mảng bắp lưng hở ra, máu tuôn như suối.
Lần này hắn chắc chắn c·hết, nhưng ngờ đâu được rằng, Như Tuyết đã tới kịp, lập tức đóng băng lấy cơ thể Đằng Hải bằng tám phần thành lực.
Cơ thể Đằng Hải trong phút chốc hóa thành tảng băng, Như Tuyết liền lao lên, ánh mắt giận dữ, sát khí toả ra ngùn ngụt hướng thẳng vào Biểu Đắc.
-C·hết tiệt, may là ta có phương án dự phòng.
-Cái gì !?
Lúc này ở chỗ cửa thành, Khống Thiên miễn cưỡng tự tỉnh dậy, đầu óc liền choáng váng, cảm nhận được mọi người, bỗng hắn cảm nhận được Đằng Hải sự sống đang hấp hối.
Biết rằng có gì đó không ổn, hắn điên cuồng chạy tới, mặc cho nội thương trở nặng, hắn cũng phải cứu tất cả !
-Chặn nó lại !
Từ phía xa, một thứ sức mạnh khủng bố tiến tới, là một con dã trư khổng lồ, lao tới mặc sự cản trở của người dân và quân ta.
Nó điên cuồng tàn phá mọi vật cản đường, lao thẳng tới chỗ Vân Nhiên và Đằng Hải.
Như Tuyết một kích đ·âm c·hết Biểu Đắc, nhưng hắn liền vui mừng vì kế hoạch thành công, hắn cười to :
-Hahaha, các ngươi chuẩn bị nếm trải sự đau thương cùng cực đi !
Tưởng rằng sẽ b·ị đ·âm c·hết, Vân Nhiên nhắm chặt mắt lại, cơ thể co rúm lại một chỗ.
Một hồi lâu, không có bất cứ cái gì xảy ra cả, cô mới mở mắt ra, nhìn về phía trước.
-Anh !
Như Tuyết thốt lên, trước mặt Vân Nhiên là cha của cô, Khống Thiên. Hắn đỡ trọn lấy một tông mạnh mẽ, xương cốt đều vỡ vụn, tiếng tim đập chậm dần.
Như Tuyết lao tới, một tất kích sát liền con dã trư đó c·hết tươi, cô ôm lấy Khống Thiên vào trong lòng bàn tay, nước mắt trào ra liên tục, miệng liên tục gọi tên hắn :
-Khống Thiên, Khống Thiên, anh tỉnh lại đi !...tỉnh lại đi mà...! Hức hức...
Vân Nhiên trước mắt, cũng ròng rã khóc không thành lời, nhìn sang phía Đằng Hải, máu vẫn còn tươi, cô ôm lấy thân xác đã đông đá của hắn, khóc nức nở.
-Chị xin lỗi...chỉ vì chị...cha đã ra đi...hức hức...
Cơn mưa từ đâu bỗng đổ xuống, làm cô ướt nhẹp từ đầu đến chân, người dân xung quang cũng vô cùng nuối tiếc, tự trách bản thân không thể ngăn cản con dã trư.
Nhưng mà con dã trư này lại kì lạ, lại có sức mạnh cường đại đến vậy, nếu không phải do bức tường kiên cố, có lẽ đến Khống Thiên cũng không ngăn cản được.
Tiếng khóc dần thu lại, Như Tuyết quyết định một lòng, cô đặt tay lên ngực, thề trước Khống Thiên :
"Em, thề sẽ chăm sóc hai đứa nó thành tài, sẽ giúp chúng được sự ngưỡng mộ của mọi người, sẽ giúp con trai chúng ta...chữa khỏi căn bệnh quái ác đó !"
Một lời đã định, cô nhờ mọi người đưa xác của Khống Thiên đi, vài ngưòi mang Đằng Hải tới bệnh viện.
Mình Vân Nhiên, trở về phòng nghỉ, trong tâm hỗn loạn vô cùng, cứ khóc nức nở mãi không thôi.
Cái cảm giác này liệu có ái hiểu được, bản thân yếu đuối để người khác phải bảo vệ, đến em trai cũng không giúp được.
Cô cứ nghĩ đi nghĩ lại bản thân liệu có phải là phế vật ? Cô là một đứa nhát gan, yếu đuối ?
Nghĩ tới cảnh mẹ cô cũng mất, em trai cũng mất, cả Long Gia trở về cát bụi, tâm trí cô càng không kìm nổi xúc động mà khóc thét.
-Hức hức, cha ơi, con phải làm thế nào hức hức, rốt cục con phải làm gì ?
Cô lúc ấy, bản thân tự nhủ, phải mạnh hơn, phải khắt khe hơn với bản thân để trở thành cường giả, chỉ có thế cô mới bảo vệ được tất cả.
Cô lấy tay lau đi nước mắt, bản thân chạy thẳng tới chỗ hồn kĩ các, tìm mọi cách vào được.
Trưởng lão các thấy vậy, liền ngăn cản cô.
-Cháu đang làm gì vậy ? Hồn linh của cháu mới thức tỉnh vài ngày, không thể vào học được.
Cô lập tức triệu hồi hồn linh ra, bảo với lão :
-Cháu đã hoàn toàn làm chủ nó, ông hãy cho cháu vào đi.
Lão cũng không biết làm cách nào, đành đưa con bé lên tầng hai, nói :
-Trong tòa tháp này có tổng cộng 6 tầng chia ra mỗi màu bạch, ngân, lục, lam, tử và kim sắc, cháu hiện tại hồn linh ngân sắc là tầng 2.
Bước vào trong phòng, một đám các hồn giả đều đã ở đây để lĩnh ngộ hồn kĩ, trưởng lão đưa Vân Nhiên vào một chỗ ngồi trống, nói :
-Cháu ngồi ở nơi này, cùng hồn linh tìm hiểu lẫn nhau, tự tạo ra hồn kĩ của bản thân đi.
Thực ra hồn kĩ cũng không phải là khó học, hay đơn giản là sự chau chuốt kĩ năng bởi hồn giả với hồn linh của họ, ở hồn kĩ các thì tốc độ tạo ra hồn kĩ mạnh mẽ sẽ cao hơn.
Trưởng lão cùng mọi người chăm chú nhìn Vân Nhiên, cô mới nhập tâm liền đã như quen thuộc với hồn linh.
Chỉ trong một lúc, hồn linh của Tiểu Kì tự động xuất hiện sau lưng cô, một luồng khí nóng lạnh tỏa ra, đó là hồn kĩ bị động !
Tất cả đều bị trầm trồ trước thiên phú của cô, hồn kĩ bị động muốn học được phải có sự thấu hiểu cao giữ hồn và nhân.
Một luồng khí tỏa ra không ngừng này đủ áp đảo những người yếu thế hơn, trong phút chốc tăng hàng ta sức mạnh.
Vân Nhiên dần mở mắt ra, trừng một cái trên chán xuất hiện dấu ấn lạ. Khiến cho tất cả đều phải mở mắt to ra xem.
-Con...con bé đã đạt tới trình độ thượng thừa, trở thành hồn nhân hợp nhất !
Hồn nhân hợp nhất khác với cả sự hợp thể giữa người và hồn linh, hồn nhân hợp nhất là sự thấu hiểu, sự thành thục của hồn giả với hồn linh.
Hồn nhân hợp nhất chia làm 5 bậc :
Hợp Nhân - Ý Nhân - Tâm Nhân - Toàn Nhân - Quy Nhất
Hiện tại Vân Nhiên đã và đang là cảnh giới Hợp Nhân, hồn linh đang làm quen dần tới chủ thể.
Cô đứng dậy, chợt nhớ mai chính là ngày dỗ của cha, sức mạnh tỏa ra càng mãnh liệt.
-Con sẽ cho cha thấy, con đã đủ điều kiện để bảo vệ mọi người...
Vân Nhiên liền tới luyện đan các, tàng thư các, luyện khí các,.... Không một nơi nào là cô bỏ qua, trong một ngày mà sức mạnh tăng lên ầm ầm.
Tu vi cô từ trung cấp sơ kì, bùm cái đã sắp lên trung kì, một điều chắc chắn là phải lên được đỉnh phong.
Cô đang luyện tập, bỗng bản thân cảm thấy cô đơn, không còn thấy bóng dáng Đằng Hải ngày nào cũng bám lấy cô nữa.
Đằng Hải hiện đang b·ất t·ỉnh dài ngày trong bệnh viện, v·ết t·hương quá nặng nếu đen đủi hắn sẽ trở thành một người thực vật.
Sống như thế thì khác gì c·hết, người đời nhìn vào nghĩ thế nào, Vân Nhiên cô không quan tâm, thứ cô muốn là em trai cô Đằng Hải có thể được sống, chính tay cô sẽ chăm sóc nó.
Đấm mạnh vào tường một cái, cái tường liền sập, sức mạnh của cô giờ khó mà đo lường, khiến cho bao người cũng phải hãi hùng.
Bạn bè của cô lúc trước cũng dần cách xa cô, đơn giản vì họ không đủ tư cách, họ quá yếu, họ không chịu luyện tập, và họ mãi không thể bắt kịp cô.
-Em trai...
Lúc này cô đứng trước lồng ấp, Đằng Hải nằm bên trong cơ thể vẫn bị rách toạc chưa liền, cảnh tượng hãi hùng biết bao. Lúc này nước mắt cô lại tự tuôn ra, ôm lấy cái buồng mà khóc.
Lúc này Bành Thiên ngồi xe lắn đi ngang qua, chứng kiến được cũng không nói gì, bỏ đi trong ngậm ngùi.
-Ta xin lỗi cháu...