Chương 10 : Chia rẽ
Ngay trong phòng ngủ, Tiểu Nhiên không ngừng luyện tập, nhớ lại lúc ấy cô vẫn còn chút sợ hãi.
Quay sang chỗ mẹ cô, Như Tuyết hai mắt thâm bầm, rõ là đã khóc rất nhiều, hai gò má cũng hiện rõ vết nước mắt chảy xuống.
"Trời cũng đã tối rồi, đi ngủ thôi"
Vân Nhiên nằm xuống, định ngủ thì bỗng có tiếng động lạ. Mẹ cô, Như Tuyết từ trong túi lấy ra một lọ thuốc để trên giường cùng một mảnh giấy.
Sau đó cô đi ra ngoài, khiến cho Vân Nhiên tò mò hết mức. Vân Nhiên quay sang nhìn, mẹ cô đã đi mất, lọ thuốc lại có chữ linh in trên.
Vân Nhiên hiếu kì, cầm lấy mảnh giấy lên đọc, nội du·ng t·hư lại khiến nước mắt cô trào ra không ngừng.
"Vân Nhiên con gái ta, có lẽ ta đã để con chịu nhiều tổn thương rồi phải không, nay ta để lại cho con bình linh dược này, mong con đừng lo lắng cho ta và em trai con.
Ta sẽ đưa em trai con cho cậu để cậu nuôi dưỡng, ta sẽ phải đi làm nhiệm vụ tìm tin tức của Thiên Sát sẽ rất lâu mới trở về.
Khoảng chừng chỉ ba năm nữa em con sẽ trở về một lần, mong con chăm sóc nó, mẹ con ta sẽ còn gặp lại, con yêu."
Vân Nhiên vội vã chạy ra ngoài, bên ngoài vắng tanh không một bóng người. Vân Nhiên nắm chặt tờ giấy, dựa vào tường mà khóc.
Cô chợt nhớ ra Đằng Hải, một mạch chạy thẳng đến bệnh viện. Nhưng cái gì muộn thì cũng đã muộn, Đằng Hải đã được đưa đi.
Cô lại gần buồng hồi phục, bên trong trống rỗng, buồn bã cũng chỉ ngồi bệt xuống mà khóc òa lên.
Ở phía xa của Long Gia, Như Tuyết đã đứng trên một ngọn đồi nhỏ, tay bế lấy Đằng Hải, quay lại nhìn về Long Gia lần cuối.
Tối ngày hôm trước....
-Như Tuyết, con định đi thật sao....?
Bình Thiên nằm trên giường, hai tay băng bó kín mít, hỏi Như Tuyết.
Như Tuyết ngồi trên ghế, khuôn mặt sầm xuống, nói :
-Vâng, nay con bé Vân Nhiên nhờ cha quản lý, con phải đưa Đằng Hải cho cậu nó nuôi nhờ, bản thân sẽ đi tìm tung tích của Thiên Sát ạ.
-Con...con lại để con bé ở như vậy sao !? Con có còn là một người mẹ nữa không !
Bành Thiên cố gằn giọng nói, Như Tuyết giờ cũng hết cách, liền kể hết ra :
-Đằng Hải, thằng bé sinh ra đã có đan điền ẩn, nếu ở với con bé, nó sẽ bị bạn bè chế diễu, có khi lại bị tổn thương nặng nề hơn nhiều...
Bành Thiên cũng không ngờ, cuối cùng đành nói :
-Được rồi, bảo với thằng nhóc La Vân (cậu) đó là sau ba năm phải đưa thằng bé về đây, ta quyết không bao giờ để nó sống với tên bỏ gia tộc ấy.
-Vâng...
Như Tuyết bỏ đi, trong lòng cắn rứt, Bành Thiên nằm trên giường suy tư một hồi, nghĩ :
"Liệu Long Gia ta còn có thể tồn tại không ? Liệu có nhân tài nào sẽ được sinh ra ? Hay là diệt tộc ?"
Lão nhắm mắt lại, nhớ về đứa con trai, trong lòng đau xót.
Trở về hiện tại, Vân Nhiên lên phòng của Bành Thiên, lẳng lặng mở cửa đi vào.
-Vân Nhiên, là cháu đấy ư ?
Bành Thiên nằm trên giường chưa ngủ, biết Vân Nhiên đi vào liền hỏi. Vân Nhiên lại gần, mang cái ghế ra ngồi, trước mặt Bành Thiên, cô hỏi :
-Ông đã biết trước mẹ con sẽ bỏ đi ư ?
Bành Thiên nhìn biểu hiện nhăn nhó trên khuôn mặt của Vân Nhiên, cũng hiểu được phần nào, đáp :
-Ừ, con có ghét mẹ con không ?
Vân Nhiên ghì chặt vào cái chăn trên giường, nước mắt cứ tuôn trào ra, nói giọng ấm ức :
-Ghét...ghét lắm...nhưng con lại không thể ghét mẹ được...ông ơi...con phải làm thế nào...hức...hức...
Bành Thiên cố gắng nâng tay lên, đặt lên trên tay của Vân Nhiên, cố an ủi cô :
-Không sao, mẹ con đã hứa rồi mà, nếu có cơ hội liền sẽ trở về, con đừng lo lắng quá mà sinh bệnh đó.
Tối hôm đó, có vẻ như Bành Thiên sẽ không được ngủ để dỗ đứa cháu mít ướt này rồi...
Tại nhà của La Vân, hắn đang ngồi miệt mài vẽ một bức họa, mãi mà không thành hình, ngồi vò đầu một hồi.
Mái tóc đen nhuộm ánh trăng xanh chảy mượt, xõa xuống lưng, ánh mắt u sầu nhìn vào bức tranh trong vô định.
-Từ bé chưa tiếp xúc với con nít, không biết khắc họa thế nào đây !
Vừa nói xong bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn lẳng lặng đi ra. Bên ngoài cửa chính là Như Tuyết, trên tay đang bế Đằng Hải.
-Chị dâu ? Chị làm gì ở đây vậy ? Anh hai không tới sao ?
Từ bên ngoài đi vào, Như Tuyết nhẹ nhàng đặt Đằng Hải xuống đất, nói :
-Anh ấy mất rồi...
-Cái gì !? Là ai làm !
Cô bĩu môi, nắm chặt áo tay, nói :
-Là Biểu Đắc...
-Biểu Đắc !? Rốt cuộc em không ở Long Gia đã xảy ra chuyện gì ?
Như Tuyết ngồi xuống, kể hết tất cả cho La Vân nghe. Nghe xong, hắn mới lấy làm tức giận.
-Đáng c·hết ! Nếu em ở đấy thì anh hai đã không c·hết rồi !
Hắn tay đập mạnh một cái xuống bàn, lập tức cái bàn gãy làm đôi, lún sâu xuống sàn nhà.
Đằng Hải nằm ở dưới đất, có chút tỉnh giấc, mắt không mở được. Như Tuyết nhanh chóng đứng dậy ra về, trước đó còn nói :
-Thằng bé nhờ em chăm sóc, chị phải đi xa, vạn sự trông cậy vào em, sau ba năm hãy đưa nó về Long Gia...
Chưa nói hết câu, cô đã biến mất, để lại chiếc dây chuyền đính chu thạch, lấp lánh dưới đất.
Đằng Hải sau một lúc liền mở được mắt, nhìn thấy La Vân đang cầm sợi dây chuyền, nhìn về phía hắn.
-Là...là ai !
La Vân lại gần, đưa cho hắn chiếc dây chuyền rồi nói :
-Ngủ đi, ngày mai ta sẽ nói chuyện tiếp...
Đằng Hải trong phút chốc cảm thấy sát khí tỏa ra, không biết là gì nhưng cơ thể lại nằm im thin thít, bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm.
Sáng hôm sau, Đằng Hải mới tỉnh giấc, trước mặt là La Vân đang ở ngoài sân, cầm bút đảo đi đảo lại.
Đằng Hải đứng dậy, v·ết t·hương chưa hồi phục hoàn toàn, đau đớn đến từng thớ thịt. Chân hắn run run cố đứng dậy, nhìn lên thì đã thấy La Vân đứng trước mặt.
La Vân tiện tay ném cho hắn bình thuốc, uống vào liền phục hồi hoàn toàn, vết sẹo như biến mất.
Hắn thấy Đằng Hải hồi phục xong, liền bước ra ngoài sân.
-Theo ta.
Đằng Hải vội vàng chạy sau lưng La Vân, ra tới một rừng trúc nhỏ trên núi.
-Ngồi đi.
La Vân ngồi xuống ghế trúc ở đó, Đằng Hải cũng ngồi theo.
-Đầu tiên, ta là La Vân, cậu của nhóc, người sẽ chăm sóc nhóc trong ba năm này...
-Ể, cậu ?
La Vân tay đập xuống bàn đến nỗi in cả vết, nói :
-Khi ta đang nói, không được chen ngang.
Đằng Hải sợ hãi trước lực đạo của hắn, miệng không chút hé ra.
-Thứ hai, mẹ của ngươi và cũng là chị của ta, một là đi sẽ trở lại, hai là sẽ không bao giờ về.
Đằng Hải lúc này mặt sầm xuống, cố tập trung mà nghe tiếp.
-Thứ ba, ở đây mọi thứ đều ta làm chủ, nhóc chỉ cần nghe theo thôi, ta sẽ huấn luyện nhóc.
-Huân...luyện ?
La Vân nghe Đằng Hải mới nói, trong lòng có chút không vui.
-Đến nói cũng không xong, nhưng ý chí kiên cường, rất tốt.
Hắn dù thất vọng, nhưng cũng có chút hài lòng, trong tay hắn đang mang một tiểu hài có tư chất, nhìn v·ết t·hương lúc trước cũng đủ hiểu.
Đằng Hải sinh ra ý chí đã hơn người, đây chính là điều khiến hắn thích thú.
Cầm lấy cành cây trên đất, La Vân bắt Đằng Hải xiên từng cái lá trúc rơi xuống, được bao nhiêu thì trưa được ăn nhiều bấy nhiêu.
Đằng Hải trong tay cành cây, không thể nào có thể xiên qua lá trúc được, huống hồ hắn mới chỉ ba tuổi a.
La Vân nhìn hắn múa may quay cuồng, cũng lấy bút ra khắc họa hắn.
Từng nét bút của hắn hư hư ảo ảo, lướt trên mặt giấy như rồng bay phượng múa. Trong phút chốc đã vẽ thành bức phẩm tuyệt mĩ.
-Thằng nhóc này lại có tư chất làm mẫu vật cho ta, chị gái à, số cũng hưởng phết đấy...
Hắn cầm cây bút, bỗng nhớ tới Khống Thiên, trong vô thức tay hắn đã bắt đầu vẽ, khi hắn nhận ra thì đã vẽ xong.
-Hả ? Ta vẽ đây ư ?
Trong bức tranh, Đằng Hải như đang được Khống Thiên uốn nắn từng nhịp, từng độn tác một.
Sống động đến mức hắn cũng không tin đây là hắn vẽ, liền đóng bức tranh lại.
Từ xa, Đằng Hải chạy tới chỗ hắn, đang chạy thì vấp đá mà té ngã.
La Vân bước tới, đỡ hắn dậy, Đằng Hải liền giơ cành cây ra khoe, bản thân đây là đã đâm được một chiếc lá.
"Cái gì !? Thằng nhóc này là thiên tài ư !?"
Hắn nghĩ trong đầu, tay xách lấy Đằng Hải vào sâu trong rừng trúc. Âm thầm truyền linh khí vào trong người Đằng Hải.
"Thằng nhóc này cư nhiên lại có hai cái đan điền, thảo nào chị dâu đưa tới chỗ ta, sợ là đã biết ta có cách chữa"
Sâu trong rừng trúc có một con bạch hổ ở đấy, đang say giấc ngủ. La Vân tiến lại gần, gõ đầu nó một cái khiến nó tỉnh giấc.
Đằng Hải thấy thế dãy dụa như điên, nghĩ rằng La Vân thấy bản thân hắn quá kém cỏi nên mang hắn cho hổ ăn chăng ?
Con bạch hổ dần thức dậy, ngáp dài một cái, liền nói tiếng người :
-Ngươi tới đây làm gì...lại có đồ ăn ngon ư ?
Đằng Hải ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, mồm mấp máy nói :
-Nó...nó biệt nói...
La Vân giơ Đằng Hải trước mặt con bạch hổ ấy, nói :
-Thằng nhóc này, ngươi chữa cho nó.
Bạch hổ con mắt ghim chặt vào cơ thể Đằng Hải, nói :
-Thằng nhóc này...ra là như vậy...miễn nó chịu được đau đớn.
-Đơn giản.
La Vân quay sang Đằng Hải, hỏi hắn :
-Ngươi có muốn trị bệnh trong người không ?
-Bệnh ? Cháu có bệnh ư...?
Con bạch hổ ngáp ngắn ngáp dài, hỏi :
-Rốt cuộc là có muốn chữa hay không ?
Đằng Hải tâm kiên định, quyết nói :
-Chữa !
La Vân thấy bản mặt kiên định của hắn, không nhịn được cười, lấy tay che miệng.
Hắn tem tém lại, đặt Đằng Hải lên trên lưng con bạch hổ, cùng nó đi vào trong một cái hang dưới chân núi.
Nơi này từ đầu vốn là nhà của con bạch hổ nhưng từ khi La Vân tới đây, lập tức biến thành nhà kho chung.
Ở bên trong là vô số tủ thuốc, v·ũ k·hí, thức ăn khô,... đều là do hai tên này trấn được của những người đi qua đây.
Từ trong đống đấy, con bạch hổ dùng miệng kéo cái tủ lớn nằm sâu trong ô đất ra, lấy vuốt mở tủ.
Bên trong là một cây thảo dược trông hình thù kì lạ, uốn uốn éo éo, lại nồng nặc linh khí.
-Đây rồi...