Chương 8 : Kim Tơ Quang Thiểm
Mặt chạm mặt, Khống Thiên đứng trước Biểu Đắc không một bóng người theo. Hai đôi cánh rực lửa phía sau lưng khiến Biểu Đắc một phen cười lớn.
-Hahaha ! Khống Thiên ngươi đúng là b·ị đ·ánh đến ngu người thật rồi ! Lại muốn đến đây để diệt ta ư ? Ngươi đang nằm mơ đấy à !?
Khống Thiên rút lấy thanh kiếm giắt hông, chĩa thằng vào mặt Biểu Đắc mà nói :
-Ngươi lại lấy viên tinh thạch đó kết hợp với hồn linh, ngươi chính là muốn cả Long Gia diệt vong ! May mắn thay ta không điều động người g·iết ngươi ngay, nếu không đã bị ngươi ăn sạch !
Biểu Đắc hắn ngồi trên một tảng đá, xé rách chiếc áo trên người hắn ra, viên tinh thạch lộ ra đã đâm sâu vào tim, đến mức mọi thứ bên trong tìm đều thấy rõ.
-Ngươi có thấy không, đây là món quà mà ta tích trữ bấy lâu nay tặng ngươi, vì đã cho ta sự nhục nhã đó ! Cái c·hết đau đớn đó ! Sự sỉ nhục bấy lâu nay đều vì ngươi mà ra ! Vinh quang của ta cũng vì ngươi mà biến mất !
Không nhiều lời thêm, Biểu Đắc lao thẳng vào, hai tay biến chất, hóa thành ánh hoàng kim mà đâm tới.
Một đạp vỡ đá, hắn bay thẳng tới chỗ Khống Thiên. Trong chốc lát tay của hắn cách mặt Khống Thiên chỉ còn một đoạn.
"Cái tốc độ này !?"
Khống Thiên vừa mới nhìn thấy Biểu Đắc trên đá hiện đã xuất hiện trước mặt hắn, liền vội vàng né ra.
Không kịp, một kích của hắn khiến mặt của Khống Thiên xuất hiện một vết xẹo lớn, máu rỉ ra ngày càng nhiều.
Biểu Đắc không dừng lại, móc chân đá ngược về phía trước. Hắn lơ lửng trên không trung mà lộn ngược một vòng, giáng một cước thẳng xuống Khống Thiên.
Không kịp né tránh, Khống Thiên đành đỡ lấy, lực đạo này quá kinh khủng đến nỗi tay của hắn khi lãnh đòn liền như gãy ra.
-Ặc !
Khống Thiên bật nhanh về phía sau, nhưng mới chạm đất thì Biểu Đắc đã vòng ra, đánh một chưởng vào lưng hắn.
"Uỳnh ! Uỳnh ! UỲnh !!!!"
Khống Thiên b·ị đ·ánh đến nỗi xương cốt vỡ nát, hất ra liền gãy mấy cái cây, máu trào ra như nước.
Biểu Đắc đứng trước hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét, mắng :
-Tên phế vật nhà ngươi ! Cái phong thái ấy đâu rồi ! Cái sự tự tin mù quáng đâu rồi ! Nào nói đi tên phế vật kia ! Sức mạnh kia đâu !
Hắn liên tục dẫm đạp lên người Khống Thiên, máu cứ trào ra bắn hết vào chân, mùi máu tanh lan ra khắp rừng.
-Haha, ngươi nghĩ ta tới đây để đ·ánh c·hết ngươi ư ? Vậy thì xin lỗi ngươi nghĩ sai rồi.
Khống Thiên từ trong cổ tay trồi ra một lưỡi kiếm, đâm thẳng vào tinh thạch của Biểu Đắc.
Bởi đang phẫn nộ bỗng ăn một kích bất ngờ, Biểu Đắc không phản ứng kịp mà bị Khống Thiên đâm tới, vỡ tinh thạch.
Hắn lúc ấy mới bất ngờ, giữ lấy mấy mảnh tinh thạch, máu từ tim bắt đầu trào ra.
-Ngươi...ngươi...
Khống Thiên đứng cười, móc một cái quyển trục trong áo ra, nói :
-Ngươi cái gì mà ngươi, ta biết đây chỉ là thế thân của ngươi thôi, tròi lên đi !
Lúc ấy, Biểu Đắc cười thầm, lại đứng lên lại. Cơ thể hắn từ trong tảng đá mới chui ra, vỗ tay liên hồi.
-Không ngờ là gia chủ tương lai, đến kĩ xảo này cũng bắt bài được, ta đúng là nể phục ngươi đấy.
Không nói nhiều, Khống Thiên nhỏ máu vào quyển trục, kích hoạt nó lên. Quyển trục bắt đầu phát sáng, hiện lên quanh người Khống Thiên.
-Muốn chạy ? Không dễ !
Biểu Đắc cấp tốc lao vào, nhưng đã quá chậm, Khống Thiên hắn đã trốn thoát thành công.
Buồn thay, quyển trục không dịch chuyển được bao xa, mà hắn vẫn còn ở trong rừng, khó mà sống sót rời khỏi đây.
-Ngươi nghĩ có thể dùng quyển trục sơ cấp đó để qua mặt ta ư ? Đừng quên ta đã từng là trưởng lão trận pháp các đó.
Biểu Đắc đứng im ở chỗ Khống Thiên hồi nãy, nhìn xuống vũng máu, hắn lập tức liền gọi một con thú khuyển tới.
Nó bị Biểu Đắc bắt ngửi, tìm cho ra Khống Thiên, bản thân thì lại chạy tới chỗ cuộc chiến.
Lúc ấy thì Khống Thiên còn đang ôm lấy từng cây để bước đi, về cơ bản thể trạng đã xuống nguy hiểm rồi.
-Ta đã quá chủ quan rồi !
Từ trên cao, Như Tuyết đi ngang qua, liền cảm nhận được Khống Thiên, vội vàng chạy với, Bành Thiên theo sau cũng nhận ra, đuổi theo cô.
Đáp xuống đất, cuối xùng vợ chồng lại sum họp, Như Tuyết xúc động đến phát khóc.
-Khống Thiên !
Cả hai ôm nhau thắm thiết, bỏ lại lão già Bành Thiên đứng nhìn, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán nản.
-Các ngươi đây là mới không gặp nhau đã như vậy rồi, vậy nếu lâu hơn không biết sẽ như nào...
Bọn họ mới nhận ra, liền bỏ tay, khuôn mặt như đang hối lỗi. Bành Thiên cũng không nói gì.
Bỗng từ phía sau, lão cảm nhận có cái gì đó đang đuổi tới, tay để sẵn thế. Từ trong bụi cây, một con cẩu lao tới, hàm lộ ra như muốn cắn người.
-Con súc sinh này đi c·hết đi ! Mộc Long !
Một cái đầu rồng từ dưới đất chui lên, kết từ trăm cái rễ cây kết thành, một cắn liền khiến cho con cẩu đó xương cốt vỡ vụn, máu thịt tan nát.
-Hừ, chúng ta đi mau !
-Khống thế được, chuyện con với Biểu Đắc còn chưa xong !
Nghe câu này, Bành Thiên như nổi giận lôi đình, liền mắng :
-Ngu ngốc, cơ thể ngươi đã tàn phế nay còn nặng hơn, ngươi muốn đi c·hết à !
Khống Thiên im lặng không nói gì, để mặc cho Như Tuyết cõng về. Khống Thiên đi sau, biết là đã xảy ra chuyện liền rẽ sang hướng cuộc chiến.
Ở giữa cuộc chiến, các v·a c·hạm to nhỏ bởi hồn kĩ xuất hiện thành hố trên mặt đất, nhìn từ trên cao chẳng khác gì cái ổ rồng cả.
Từ hai phía đánh tới, quân Long Gia có chút chịu thiệt, cũng không chịu đầu hàng.
Biểu Đắc hắn liền xuất hiện phía trên cao cuộc chiến, tạo ra một loại âm thanh khó chịu khiến ai cũng phải nhức đầu.
Âm thanh này là tạp âm giữa tiếng của nhiều loài thú mà Biểu Đắc đã ăn tươi nuốt sống mà học được, chính bởi thiên phú của con hồn thú lúc trước.
Biểu Đắc khiến tất cả đều phải chú ý, trong một khắc liền sử dụng hồn kĩ cực đại.
-Các ngươi đi c·hết hết đi ! Kim Tơ Quang Thiểm !
Một luồng ánh sáng lướt qua như mạ vàng, đi qua bất cứ cái gì là cắt đứt cái ấy, kể cả đồng minh hắn cũng cắt vụn.
-Biểu Đắc, ngươi điên rồi !
Tất cả đều chạy tán loạn, đa phần thiệt hại quân của hắn nhận về nhiều hơn Long Gia.
Bất ngờ một con mộc long từ dưới đất ngoi lên, cắn lấy Biểu Đắc. Khó khăn thay hắn lại dễ dàng né được, một nháy liền cắt con mộc long thành vụn.
-Hừ tên khó nhằn này !
Lão Bành Thiên đứng ở phía xa, hai tay kết đại ấn, muốn dùng hết công lực chấm dứt hắn.
-Nhận lấy đi ! BÀN LONG THIÊN TRẢM MỘC !!!
Từ mọi hướng dưới đất, lũ lượt cả một đám long mộc chui ra, nhiều không đếm xiết, bao phủ nguyên cả một khu đất lớn.
Nhìn từ phía xa cái con mộc long này ít nhất cũng phải to gấp tám cái cột đình, mỗi con lại có hàng ngàn gai như cây xương rồng, mỗi cái gai sắc như lưỡi kiếm lại mang độc tính vô cùng đa dạng.
Nó bao phủ hoàn toàn bầu trời, giam cầm Biểu Đắc lại, dù hắn có cắt tới đâu thì con mộc long vẫn phục hồi được, khiến hắn như mãi bị nhốt ở trong.
Bỗng dưng cả đám mộc long dần xiết chặt, cuốn lấy nhau như hình mũi khoan, dần dần thu bên trong lại.
Biểu Đắc tình hình không ổn, dùng một phát bảy thành công lực, biến những sợi tơ vàng được đun nóng bởi ánh quang này thành một trùm lưới, quét một cái đứt sạch hết gai độc.
Lão Bành Thiên ở ngoài, bị một phát như vậy đã b·ị t·hương, nếu hắn cố tàn phá nát cái đống cây này, khoảng cách trọng thương cũng không còn bao xa.
-Nhanh hơn nữa !
Lão cố gồng lên, tăng tốc độ xiết chặt nhanh hơn nữa, gai cũng cấp tốc mọc lại. Biểu Đắc phía trong, không phá được nên tức giận, liền bùng nổ sức mạnh ở trong viên tinh thạch.
"Uỳnh !!!!!!!!!"
Một chiêu, chỉ đúng một chiêu, toàn bộ cây của Bành Thiên đều bị phá sạch !
Cây của lão bị cắt như cắt chuối, một cái liền biến thành một nhúm rau khổng lồ rơi xuống đất, đè lên mọi thứ.
Lão ngay lập tức nội thương mà ói ra máu, thần trí choáng váng. Các trưởng lão thấy đều cấp tốc đưa lão chạy đi, nhưng có vẻ là không kịp.
Biểu Đắc lên cơn cuồng nộ thoắt cái đã xuất hiện đằng sau, tung chiêu quyết định.
-Ngươi c·hết chắc rồi !
Ánh sáng tập tung vào cánh tay hoàng kim, nóng như lửa thiêu đâm tới, gió vì quyền đó mà thổi ngược, quân đằng sau hắn như bị hút tới.
"Oang !"
Một tiếng kim loại v·a c·hạm, đó là trưởng lão của luyện khí các, lĩnh trọn đòn này khải giáp trên người lão vỡ vụn, để lại trên bụng một lỗ hổng lớn.
-Chạy...đi
Lập tức máu ào ra, lão c·hết ngay lập tức, xác lão nằm trên đất không chút động đậy khiến tên Biểu Đắc như muốn ăn để hấp thụ.
Ai ngờ chưa kịp ăn, cái xác đã hóa băng lạnh mà vỡ ra, khiến tên Biểu Đắc mừng hụt, nhìn về phía tung đòn.
-Con ả tiện nhân này, lại là ngươi....
Như Tuyết đứng nhìn chằm chằm vào Biểu Đắc, sức mạnh chênh lệch quá lớn buộc cô phải chạy đi.
Trong chốc lát chỗ Biểu Đắc đứng sụt xuống, in rõ vết chân, hắn biến mất trong hư ảo, để rồi xuất hiện ngay trước mặt Như Tuyết.
Biết trước được hành động của hắn, cô cho nổ một nhúm hàn liên trước mặt, đâm thẳng vào cơ thể của Biểu Đắc.
-Đỡ lấy !!
Suýt đâm vỡ được tinh thạch, tên Biểu Đắc tức giận một phẩy tay liền phá vỡ. Đứng trước mặt Như Tuyết, hắn giơ cao tay, một tát khiến cô bay ra, đáp ngay xuống đất.
-Hự !
Má cô ăn một tát, liền tím bầm, xương quai hàm cũng có chút nứt. Chứng kiến cảnh tượng đó lại khiến Biểu Đắc vui sướng trong người, lao lên định thêm một phát.
Mới định bật, một cái gì đó nóng nóng giữ lấy chân hắn, một cái đầu rồng nhô lên, lại còn rực lửa. Nóng đến nỗi chân của hắn cháy đen thành than, lìa khỏi thân.
-Hự ! Aaaaaaaaaa !!!
Hắn ôm lấy chân mình, may mắn thay tốc độ hồi phục cực nhanh, không thì hắn cũng phải là hét cả buổi.
-Hộc...hộc...ngươi đây là đột phá cảnh giới ư ?
Từ trên cao, Khống Thiên cùng đôi hỏa vũ rực sáng đáp xuống, ánh mắt chứa đầy sự tức giận, nói :
-Tát vợ ta, c·hết một triệu lần đi !