Chương 38 : Quá tải !
Nằm trong phòng ngủ, cuối cùng Đằng Hải đã tỉnh dậy, hắn đây là đã ngủ 10 ngày, là 10 ngày đó !
Tại sao một cái gãy xương lại có thể ngất xỉu đến 10 ngày, lại là điều mà không ai hay biết, ngồi bên cạnh hắn Tiểu Kì suốt 10 ngày cũng không tìm ra lý do.
Cho đến ngày thứ 11, hắn dần tỉnh lại....
-Hử...mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi ?
Đằng Hải khuôn mặt đờ đẫn ngồi dậy, ở bên cạnh Tiểu Kì đã nằm đó từ bao giờ, bên ngoài cũng ồn ào không kém.
Đằng Hải lo lắng định đi ra xem, bỗng cơ thể như vỡ vụn ra, đau nhức liên hồi mà nằm uỵch xuống.
Tiểu Kì nằn bên giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy được Đằng Hải đã tỉnh dậy, vui vẻ ôm chặt lấy hắn.
-Aaaa !
Đằng Hải sau khi bị Tiểu Kì ôm chặt lấy, la lên một hơi, cơ thể của hắn lúc này dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Tiểu Kì chợt nghe tiếng la, vội thả lỏng tay ra, khiến Đằng Hải vô lực nằm xuống đệm.
-Ca ca ?
Cô lo lắng cho hắn, chỉ dám ngồi nhìn hắn đang vật vã trong đau đớn, Đằng Hải thấy thế liền nói :
-Ca không sao, muội ra ngoài kia xem có chuyện gì đi, ca ở đây nghỉ một chút.
-Ca...
Tiểu Kì lo sợ khi đi, Đằng Hải bỗng sẽ bị cái gì, cô sẽ không thể yên lòng. Đằng Hải thấy vậy liền xoa nhẹ đầu cô, để cô an tâm mà đi, bản thân nằm trên giường có lẽ sẽ hồi phục sớm.
Cơ thể Đằng Hải sau khi Nghệ Phương mất, rõ ràng đã hồi phục đến hơn một nửa, vậy mà sao sau cái lần gặp Hồng Nhan, cơ thể như có cái gì vô hình đè nặng lên, khiến cho xương cốt hắn dần tổn thương, cơ thể tới giới hạn căng cùng một lúc.
Mà thêm với tác động của Tiểu Kì, nhẹ cái mà khiến cho sương sống vỡ một ít, may là chưa gãy ra.
Đối mặt với Hồng Nhan quả thực nguy hiểm, dù cô ta mới chỉ phát ra uy áp đã khiến hắn tổn thương cỡ này, may là Thái Cường Thảo vẫn còn tác dụng, không thì hắn đ·ã c·hết lâu rồi.
Thái Cường Thảo là một loại thảo dược phổ biến ở Bắc Thành. Đặt theo tên người tìm ra nó, loại thảo dược này như một c·hất k·ích t·hích tăng cường sức mạnh, có thể khiến một người tu vi sơ cấp như hắn đập c·hết một lão già hay một tên mập nào đó là biết.
Nhưng đấy là hắn phải ăn cực nhiều thảo dược, qua cực nhiều lần thanh lọc để vừa duy trì sức mạnh lâu dài, vừa chống thời gian phát tác.
Nhưng nếu Đằng Hải bị kích động, ngược lại thứ này có thể g·iết c·hết hắn, bây giờ chính là thời điểm yếu ớt nhất, ngay cả một tên không có tu vi cũng không thể g·iết được.
Loại thảo dược này hắn ăn rất lâu dài rồi, sơ sơ cũng hơn tháng đi, tổn thương cũng đã đến mức cao nhất khiến tu vi giờ cũng chỉ còn hạ cấp.
Đằng Hải bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào Tiểu Kì mà tiếp tục cuộc chiến thâu tóm quyền lực này, nhưng tới giờ vẫn chưa phải lúc, nếu Hồng Nhan cô ta có thể dịu dàng được như lúc hắn giả nữ, có lẽ sẽ dễ hơn một chút.
Mà giờ sự tin tưởng của cô ta về những thứ đó đều vỡ vụn cả rồi, chắc chắn trong thâm tâm cô ta suy nghĩ rằng ai cũng muốn lật đổ cô ta dù cô ta đối tốt như nào.
Mà đoán thế cũng đủ hiểu cái thế giới này khắc nghiệt thế nào rồi, đến Đằng Hải loại khắc nghiệt này hắn cũng chưa từng trải qua a.
Ở phía của Hồng Nhan, cô ta đang khóc lóc ở trong phòng, tức giận trước mọi mặt của cuộc sống.
-Cuộc đời thật bất công...ta đã hi sinh niềm tin, vậy mà lại có thể phản bội ta....ta hi sinh hạnh phúc, vậy mà không ai hiểu ta....kể cả tư chất một tên nhóc cũng có thể lên giọng với ta....rốt cuộc ta đã làm sai gì mà cuộc sống đối xử với ta như vậy !!!!
Cô ta gào lên một tiếng, căn phòng lại cách âm hoàn toàn, dường như chả ai bên ngoài biết cô nói cái gì ngoại trừ nữ nô của cô ta.
Vị nữ nô đó dù chỉ là rót nước bưng trà, nhưng lại là người cô ta tin tưởng nhất, hoàn toàn không có gì để nghi ngờ cả.
Lần đầu thấy Hồng Nhan uất ức vậy, nữ nô đó liền lại gần an ủi vài lời :
-Ngài đã làm rất tốt rồi, cuộc sống không thiên vị ai cả, thằng nhóc đó ắt rằng đang có một cuộc sống khổ cực mà thôi.
-Ắt xì !.....Ặc !
Đằng Hải trong phòng hắn xì một cái, gãy một miếng xương.
-Ngươi không hiểu được đâu, mẹ ta bỏ ta, chị ta hiểu nhầm ta, giờ đến thế gian khinh bỉ ta, liệu trên đời con ai quan tâm ta ?
Nữ nô đó nghe được, lại gần Hồng Nhan, ôm lấy cô một cái rồi nói :
-Dù thế gian có ruồng bỏ ngài, nữ nô vẫn sẽ trung thành với mình ngài, chỉ ngài mà thôi....
Cả hai bọn họ đều an ủi nhau như vậy, thiệt khiến cho mấy tên háo sắc suy diễn lung tung, giữa một bà cô 29 xuân và một nữ nô 23 xuân, ai nghĩ được họ sẽ làm gì chứ !
Cuối cùng Hồng Nhan lại nghe lời của nữ nô đó đi ngủ, còn bản thân nữ nô đó ra ngoài trong âm thầm rồi gõ ngón tay vào cửa bốn lần.
Lập tức có một tên xuất hiện trước mặt cô ta, lại là một nam nhân già giặn trong bộ quần áo sát thủ, quỳ xuống nói :
-Thưa ! Bà chủ có gì căn dặn !
Cô ta giơ lòng bàn tay cạnh cổ, nhanh cắt ngang đằng trước một cái ra hiệu, nói :
-Tên thừa kế hiện tại của Nghệ Phương Lâu.
Tên sát thủ hiểu ý, lập tức biến mất trong hư vô. Nữ nô đó tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi nói :
-Ai muốn làm hại chủ nhân, ắt sẽ c·hết không nhắm mắt !
Ý định của cô ta một cái táo bạo, nhưng chẳng ai ngờ rằng tên sát thủ đó còn chả đủ nhét kẽ răng cho Tiểu Kì, chỉ là một cái cao cấp lục sắc, đánh với cô ? Mơ đi !
Bây giờ trừ phi có hồn linh khắc chế, không thì đến cao cấp lam sắc cũng khó mà đối phó.
Tiểu Kì muốn đối phó với một tên cao cấp như vậy, cùng lắm chắc cần khoảng một bịch máu của Đằng Hải là đủ rồi, có lẽ không quá nhiều đâu.
Đằng Hải trong phòng không hay biết gì, đang cố gắng tĩnh dưỡng, lo lắng cho tu vi của cả hắn lẫn Tiểu Kì rằng nếu cứ như vậy cả hai sẽ vẫn có thể b·ị đ·ánh bại.
Nhưng nhắc đi cũng phải nhắc lại, tu vi của cả hai đều không tăng lên lấy một chút trong tháng qua.
"Hình như Tiểu Kì đang là hạ cấp lục sắc hồn linh ?"
Lúc này hắn mới thấy hồn linh cô cũng không phải là dạng vừa.....
Đến hồn linh của hắn cũng phải e dè, có lẽ cô có tư chất đạt đến chí tôn hồn giả, vươn tới Cổ Đại cấp độ liền săn g·iết vượt cấp a.
Lúc này Đằng Hải mới nhớ tới cây linh sâm hắn nhặt được, liền mang ra ăn ngấu nghiến.
Lúc đầu hắn tưởng cây linh sâm sẽ giúp hắn lấy lại tu vi, nhưng không thứ hắn nhận lại là cơ thể hồi phục gần như hoàn toàn, đến máu của hắn cũng dồi dào hơn, khiến cơ thể mau hồi phục hơn.
Ai ngờ Tiểu Kì từ ngoài bước vào, khóa chặt lấy cửa khiến Đằng Hải giật mình, ôi đôi mắt đầy sự ham muốn và thèm khát đang tia liên tục trên cơ thể phàm tục đẫy đà của Đằng Hải.
Máu của Đằng Hải lúc này dồi dào, trước mắt Tiểu Kì chính là cao lương mĩ vị không thể chối từ.
Cô ánh mắt như có hình "trái tim !?" à nhầm hình bóng của Đằng Hải, khuôn mặt lộ rõ vẻ ham muốn, mái tóc dần chuyển sang ánh bạch kim.
Trong chớp mắt, cô đã nằm trên người Đằng Hải, nắm lấy vai hắn kéo nhẹ áo xuống, xoẹt một cái rách toạc ra.
Đằng Hải sợ hãi cơ thể như cứng đơ, hỏi :
-Muội muội, muội đùa ta thôi đúng không ?
Đùa cái đầu ngươi ấy, khuôn mặt rạng rỡ thế kia còn có thể coi là đùa ? Có khi hắn phải tự cầu phúc cho bản thân vượt qua kiếp nạn này cũng nên.
Tiểu Kì nhẹ nhàng thở vào cổ hắn một cái, liếmmmmmm nhẹ một cái thôi.
"Phập !"
Nanh của Tiểu Kì lúc này cắm chặt vào cổ Đằng Hải, húp sùm sụp như "húp sò" à nhầm húp nước lọc.
Trong phút chốc Đằng Hải như bị rút cạn, nhìn trông yếu ớt hơn cả khi nãy, còn Tiểu Kì thì căng tràn hạnh phúc, nằm xuống dưới giường.
Đằng Hải may mắn cơ thể chỉ suy nhược, không hẳn là hết sức, đặt Tiểu Kì nằm lên giường mà đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa bỗng có một tỷ tỷ chạy tới, mồ hôi nhễ nhại hỏi :
-Đằng Hải, Tiểu Kì đâu ?
Hắn lúc này ngạc nhiên không biết trả lời thế nào, vội đáp :
-Muội ấy mệt nên ngủ rồi, tỷ tìm có chuyện gì ?
Lúc này đang tình thế gấp rút, vị tỷ tỷ ấy gọi từ đâu mấy vị tỷ tỷ nữa, vội mang hắn đi vào phòng.
Căn phòng ngăn nắp không đụng hàng, bột phấn đã đủ chế hàng bán ra, Đằng Hải vừa mới nhận ra, vèo vèo một cái đã xong cả rồi.
Trước cửa là bao nhiêu nhà báo, nh·iếp ảnh gia, thậm chí là cả đài truyền hình cấp ngũ tinh thành cùng tới, đều chỉ vì một cái "Nghe danh".
Kể rằng ở Bắc Thành nơi Nghệ Phương Lâu, có một tiểu mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần, tài nghệ hơn người, thậm chí đến ánh mắt cũng hút hồn.
Và tất nhiên rồi, tất cả những câu nói hoa mị đó đều là đánh lừa tri giác, đều là tin bịp do mấy vị tỷ tỷ ở đây lập ra để câu kéo khách hàng a.
Ai ngờ sự việc lại tiến triển đến mức này, họ cũng không ngờ được cái kết quả đi vào lòng đất như này.
Giờ chỉ còn Đằng Hải còn đủ tư chất để tiếp quản thôi, Tiểu Kì thì đã ngủ ngon lành rồi.
Cánh cửa mở ra, một tiểu thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên chiếc xe lăn, được một tỷ tỷ đẩy ra ngoài, trước ánh nhìn của toàn bộ công chúng.
Thiếu nữ ấy giản dị, mái tóc xõa xuống như che đi bờ lưng đầy quyến rũ, hở ra qua phần lưng chiếc váy. Một lớp trang điểm trên mặt đã hoàn toàn khiến người khác như bị mê hoặc, lại thêm với hương nước hoa tao nhã khiến cho không còn ai đủ tập trung mà chụp ảnh nữa.
Tất cả đều ngơ ra trước vẻ đẹp ấy, dù cho sự thật thiếu nữ đó là một chuẩn nam nhân của thế kỉ, hoàn toàn không tì vết.
Đằng Hải cơ thể không đủ để đứng lâu dài nên quyết định ngồi xe lăn, tiện thể để cho hình tượng Thiên Nguyệt này nổi lên, kiểu gì nữ nhân Hồng Nhan kia cũng tới gây chuyện, lúc ấy mọi chuyện nếu có thể thì sẽ được phơi bày.