Chương 37 : Vị khách không mời mà đến
Sau c·ái c·hết của Nghệ Phương, toàn bộ tài sản bao gồm kĩ viện, tiền bạc, mọi thứ đều được mọi người chia ra. Kết quả Đằng Hải là người có công lớn nhất, liền được mọi người trong lâu đồng tình chuyển nhượng toàn bộ.
Thực ra Đằng Hải từ trước hắn không làm gì nhiều cả, tất cả về kiến thức và ý tưởng đều do chính Nghệ Phương nghĩ ra, bản thân chỉ sửa lại và củng cố thêm đôi chút.
Vậy mà mọi người vẫn đồng tình chuyển cho hắn, bởi từ góc nhìn của họ, Đằng Hải chính là tia hi vọng duy nhất có thể hồi sinh được nơi này thành tuyệt sắc kĩ viện của Ngũ Tinh Thành.
Nhưng muốn vậy, trước tiên phải có những kế sách tốt nhất để giúp tăng cường tài chính cũng như năng suất của những mặt hàng bán ra, hay là tính toán chi phí những phòng hoàng kim để vừa kiếm lợi nhuận đồng thời về danh tiếng.
Tất nhiên sẽ không giống như mấy cái lầu xanh rồi, cái dang "phục vụ" như vậy Đằng Hải hoàn toàn không để vào mắt. Hắn đây chỉ là hoàn thành ước nguyện của Nghệ Phương là cứu vớt nơi này lên chứ không phải là dìm nó xuống.
Dù cho coi trong chữ tín nhưng đôi khi hắn lại khá lười nhác, lúc đầu thì nhờ mấy vị tỷ tỷ mua mấy quyển sách dạy kinh tế tài chính gì đó, rồi họ mua cả sách toán, sách văn hay thậm chí là cả một phòng sách rồi nhốt hắn trong đấy luôn.
Thường là hắn sẽ đạp cửa lao ra rồi, nhưng đời không như mơ, mấy vị tỷ tỷ này lại ra kế sách quá thâm hiểm, mỗi khi hắn trốn ra thì sẽ khiến hắn nam phải thành nữ, rồi giữ lại chụp treo đầy phòng a.
Nhờ vậy hắn có thể im lặng trong phòng mà học thuộc toàn bộ, mà cứ mỗi ngày sẽ lại có một vị tỷ tỷ chuyên về một món trong số đó tới kiểm tra, không áp dụng được thì chỉ có nước bị ''dìm hàng'' đến c·hết lên c·hết xuống.
Nhưng đáng hận thay, mấy quyển sách này cũng chán quá, ngồi đọc được hơn dăm chục phút, hắn đã chán ngấy rồi, trong phòng không có cửa sổ, lại chỉ có một cái cửa ra vào, biết phải làm sao.
Hắn đây là chán lắm rồi, vội vàng móc ra từ trong túi một lọ mộng thảo, theo hương gió thổi qua khe cửa. Đúng như kế hoạch, mấy vị tỷ tỷ đó gục xuống sàn ngủ như c·hết, Đằng Hải vội vàng mở cửa chạy ra.
Ấy vậy mà khi vừa nhìn thấy ánh sáng hi vọng, bỗng dưng lại vụt mất trong chốc lát, trước mặt hắn lúc này là bảy vị tỷ tỷ tu vi đứng thứ nhất nhì trong viện, cao nhất phải khoảng trung kì lục sắc a.
Lúc đó mồ hôi của Đằng Hải cứ tuôn ra như suối, hình bóng một con gà con trước một đám hổ dữ vậy, một vị tỷ tỷ tu vi cao nhất nói :
-Đệ đệ nhỏ ~ đệ đã nhận chức vụ này thì phải cống hiến hết mình chứ, phải có gắng lên chứ không phải trốn chạy như vậy, để các vị tỷ tỷ đây dạy lại đệ nhé ~ !
Đằng Hải sống lưng lạnh buốt quỳ xuống bám lấy chân nữ nhân đó, thảm thiết cầu xin :
Tỷ tỷ, tỷ tha đệ lần này đi, đệ mệt lắm rồi, đệ sinh ra là để được yêu thương, không phải để h·ành h·ạ a !
Hắn không hề biết rằng người xưa lại thường có câu : Thương cho roi cho vọt ghét cho ngọn cho bùi. Từ sau lưng mấy vị tỷ tỷ lấy ra một đống dây thừng cùng nữ phục vô cùng là táo bạo, mà tiếc là lại không có đồ một mảnh.
Đằng Hải khi đang bị mấy nữ nhân đó bu tới treo lên "đoánh đuýt" bỗng ở ngoài cửa có tiếng la mắng, cãi cọ.
-Các ngươi tránh ra để ta gặp cô ta, Nghệ Phương, cô ra đây !
-Này, cô không thể la hét ở trước cửa viện chúng tôi như vậy được !
Mấy vị tỷ tỷ kia cũng hiểu được tình hình, đành phải cởi trói cho Đằng Hải ra giải quyết vấn đề bỏi họ ở nơi này không đủ tư cách nói chuyện với một người địa vị cao hơn được.
Đằng Hải xuống tới nơi, thì người đó cũng đã mắng mỏ xong rồi. Là Hồng Nhan của Hồng Phấn Khô Lâu, cô ta chắc chắn đã nghi ngờ tới việc trong viện có nội gián, liền đã tới đây để làm loạn rồi.
Tất nhiên khi nhìn thấy Đằng Hải, Hồng Nhan mới ngạc nhiên, cô không ngờ hắn lại có vẻ giống Thiên Nguyệt cái tiểu tiện nhân a.
Cô ta chỉ tay vào mặt Đằng Hải, nói lời mỉa mai :
Nhóc con như ngươi ra đây làm gì, gọi bà chủ của ngươi ra đây, gọi Nghệ Phương ra đây !
Mấy vị tỷ tỷ đằng sau liền bước tới, nói với Hồng Nhan với một thái độ coi thường :
-Thưa quý nhân, đây chính là người thừa kế tiếp theo của Nghệ Phương Lâu, Đằng Hải.
-Cái gì !?
Hồng Nhan lúc này càng ngạc nhiên hơn, một đứa trẻ lại có thể thừa kế được nơi này, rốt cuộc là bởi cái gì chứ, thiên tài ? con riêng ?
Đằng Hải thấy cô ta mặt mày biến sắc, cũng hiểu được, tay vừa mời vào trong, hỏi :
-Vậy liệu vị khách quý này gọi tôi ra đây có chuyện gì ? Nếu không phải là chuyện cần thiết thì cô biết hậu quả rồi đấy.
Hồng Nhan lúc này mới lấy lại bình tĩnh, bước vào bên trong viện, chọn lấy một cái ghế ngồi lên, nói :
-Các ngươi đã cử người á·m s·át chồng ta ? Cho người tra trộn vào trong viện ta ? Các ngươi muốn nói thế nào ?
Vừa dứt lời, hai tên đàn ông từ bên ngoài theo ra hiệu của Hồng Nhan mang một nữ nhân lạ mặt vào, tự bảo là người của Nghệ Phương Lâu.
Nữ nhân đó lại diễn với trình độ thượng thừa, quay một vòng bám chuần lấy chân của Đằng Hải, khóc lóc van xin :
-Chủ nhân ! Tiểu nữ sợ lắm, cứu tiểu nữ với, sao ngài bảo rằng ngài sẽ lo tất cả cơ mà, em không làm gì sai cả, những việc em làm đều vì lợi ích của chúng ta mà.
Sự thảm thiết đó, lại khiến cho vài gương mặt vàng trong làng diễn xuất nhú ra, nào là một nam tử hán gầy guộc phu với câu cửa miệng : Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện bị ổi hại đời người phụ nữ như vậy hả, ngươi có còn là nam nhân không ?
Từ đâu, lại xuất hiện một nhóm bà tám hàng xóm lươn lẹo đủ đường xuất hiện, cùng những câu chửi rủa đặc trưng : Thằng nhóc này mới bé tí tuổi đầu mà đã biết lừa lọc rồi, cái loại này gia đình không cho ăn cho học hay sao mà lại ra ngoài đường làm những chuyện thất đức như vậy.
Lại cùng với một đám thô thiển nào đó như chui ra từ thế giới khác vậy, đều là câu nói độc mồm như : Đi c·hết đi, loại này không đáng sống, lũ cặn bã này phải bị tẩy chay !
Ấy vậy là đủ loại người chui ra, liên tục dèm pha nhân cách người khác, một lũ người thiểu năng như vậy thì đúng là không còn gì để nói.
Nhưng mà không cần phải ra tay độc đoán, bởi đó chỉ là một đám người được thuê bởi Hồng Nhan tới để làm loạn mà thôi, chỉ cần vài lời chặn họng là được.
Đằng Hải lấy một ngón tay che lại khóe miệng đang khẽ cười, nói :
-Haha, cặn bã ? Mấy tên thiểu năng trí tuệ như các người cũng có quyền nói sao ?
Mới dứt lời, liền đã có một tên cắn câu, hắn mắng lớn :
-Thằng ranh con mày nói ai thiểu năng trí tuệ ? Để xem tao có đ·ánh c·hết mày....
Chưa nói xong, hai người bảo vệ của viện đã đứng trước mặt tên đó, khuôn mặt đầy sát khí khiến hắn ngã nhào về phía sau.
Đằng Hải vỗ tay một cái, ra hiệu họ lui về rồi nói :
-Được rồi, không ai ở đây thiểu năng cả, chỉ có những tên địa vị thấp kém hò hét bảo vệ cái liêm sỉ không còn nổi một nhúm mà thôi.
-Ngươi...
Một tên gần đó định mắng, nhưng bị Hồng Nhan giơ tay ra hiệu, cũng như chó cụp đuôi chạy đi.
Hồng Nhan cảm giác được rằng Đằng Hải hắn lại vô cùng khó hiểu, dù cho một đứa trẻ nhưng lại nói những câu độc mồm độc miệng, lại có thể ỷ vào đống gia sản mà Nghệ Phương để lại mà lên giọng đe dọa.
Cô ta cũng biết bản thân đang trong phạm vi câu chửi của hắn, liền thu khí thế lại, nói :
-Đừng dài dòng, mau trả lời ta, các ngươi đã cài cô ta vào đúng không !
Đằng Hải lấy từ sau lưng một cái quạt ? Không rõ hắn định làm cái gì, nhưng mới phẩy một cái, không khí xung quanh bỗng khiến tất cả có cảm giác sảng khoái, ý thức lại có chút mơ hồ.
Đằng Hải khuôn mặt nham hiểm nhìn mặt đối mặt với nữ nhân đang ôm chân hắn, hỏi :
-Ngươi quen Hồng Nhan phải không.
-Ngươi cứ hỏi thừa...ta là người của Hồng Phấn Khô Lâu...đương nhi...
Cô ta cứ thế mơ hồ nói, chưa dứt câu liền bị Hồng Nhan vội cho một sút vào cổ, cho người lôi về rồi nói :
-Nhóc con, may cho ngươi cô ta dạo này tinh thần không ổn định, lần sau nhất định cô ta tỉnh táo mang tới đây hỏi tội ngươi.
Bao người bên ngoài nhìn, dù chưa nghe hết nhưng cũng nghe được lời rằng cô ta người của Hồng gì gì đó, một số người thì nghe được liền trở về.
Đám đông sau đó cũng di tản đi, còn lại Nghệ Phương Lâu trong không khí náo nhiệt nơi kĩ viện a.
Các vị khách quen của viện lại không mảy may đến những lời bàn tán kia lắm, bởi họ vô cùng biết nơi này làm ăn trong sạch, cứ thong thả ngồi thưởng thức kĩ nghệ vừa nhấp rượu.
Sau đó Đằng Hải cũng gấp quạt trở về, phong thái của hắn khiến bao vị tỷ tỷ có mặt lúc ấy say như điếu đổ.
Phong thái không sợ trời không sợ đất, trước một người dày dặn kinh nghiệm sỉ nhục người khác, ấy vậy mà vẫn hiên ngang, lại có chút áp đảo.
Trong lòng mấy vị tỷ tỷ đó nghĩ hắn càng bá đạo bao nhiêu, trong tâm hắn lại trái ngược bấy nhiêu, sau khi trở về phòng sách, hắn mới thở bình thường lại.
-Phù !
Không khí dưới kia quá căng thẳng, đến thở cũng khó, lúc đó tim hắn đập nhanh như lúc bị hồn thú đuổi vậy, toang vô cùng.
May thay mấy câu chửi rủa hắn vô tình học được ở đây lại có ích như vậy, kết hợp vào ấy thế mà lại khiến cho mấy người kia đều tịt họng không cãi lại được.
Lúc đó sau lưng hắn, Tiểu Kì lại xuất hiện, ôm chầm lấy hắn khiến hắn giật thót, như bản năng hắn ngã nhào xuống, khiến cô bị ngã theo.
-Ca ca làm gì vậy ? Muội chỉ là muốn hỏi một vài thứ thôi mà...
Tiểu Kì tay đè lên lưng Đằng Hải, khiến hắn đau nhói, vội nói :
-Muội từ từ đã, ca phải dậy...ặc !?
Tay Tiểu Kì ấn mạnh quá, liền khiến xương cột sống Đằng Hải gãy một cái, nằm dưới đất b·ất t·ỉnh nhân sự a !