Chương 39 : Thử thách !
Sau cái vụ đó xong, Đằng Hải cũng rã rời chân tay, hắn phải đi thuyết khách, kí tên, thậm chí phải phô diễn tài năng trên sân khấu.
Mà đắng cay thay, hắn có tài năng gì đâu, tất cả đều là một công nhồi nhét vô dung thứ từ phía những tỷ tỷ đầy tài năng và da mặt.
Học chính trị đối thuyết cũng nhiều đi, giờ còn học khâu vá chuyên nghiệp, đánh đàn chuyên nghiệp, đến rửa bát cũng chuyên nghiệp ?
Hắn đây là học đủ thứ thủ công mĩ nghệ, sắp trở thành nữ nhân thực thụ rồi, rốt cục là mấy vị tỷ tỷ muốn làm gì nữa đây.
Nhìn mấy vị tỷ tỷ này không có ý đồ tốt, đương nhiên hắn sẽ phải đi trốn, nhưng mà trốn đi đâu khi mà cái sát khí nồng nặc đang bao trùm như này chứ.
Có một vài người cũng nhận ra, lại đứng chụm lại chỗ hắn, thịt thiếc đè lên cũng có thể khiến hắn c·hết ngạt mất.
-Một đứa trẻ 8 tuổi mà có thể làm được nhiều thứ tuyệt vời như vậy, ta quả thật ngưỡng mộ !
Tiếng một người đàn ông trung niên vang lên trong phía những khách mời quan trọng của lần này, Thiên Bình Khởi.
Người này thân hình có chút lực lưỡng, nhưng lại có một khuôn mặt khá thân thiện, trông không có lấy chút ác ý. Nhưng mà tính cách của hắn lại vô cùng cổ quái, nếu không đạt tiêu chuẩn, lập tức sẽ b·ị đ·ánh rớt trên bảng xếp hạng, nơi này sẽ vô cùng thê thảm.
Bình Khởi cầm một tờ danh th·iếp đưa tới, một nhà phê bình nổi tiếng của giới thượng lưu, có một cái nhìn vô cùng khắt khe đối với những nhà làm ăn lớn trong Ngũ Tinh Thành.
Hắn sau đó cất tờ danh th·iếp vào túi, ra hiệu lệnh gì đó mà trông có vẻ bí mật. Từ bên ngoài bỗng xuất hiện một đám người bê một chiếc bàn tính lớn như cái đàn lại, trên bàn tính lại có những nốt tính, chuẩn đây chính là một chiếc dương cầm !
Ánh mắt của Đằng Hải lúc này bỡ ngỡ, mồ hôi chảy ra như lo sợ điều đáng tiếc nhất xảy ra, người đàn ông này chính là muốn toàn diệt nơi này !
Từ trong áo hắn mang ra một tờ đề toán, bắt tính đủ thứ trên trời với đủ mọi sự vặn vẹo trong lối suy nghĩ chính trị, trên đó còn ghi : Hãy tính ra đáp án trên chiếc bàn tính và tạo ra một dòng nhạc đủ nghe trong vòng 1 phút rưỡi.
-Nếu bắt đầu được 5 giây mà không bắt đầu tính, sẽ coi như là bị loại.
Hắn nói câu này là muốn g·iết người đi, nếu sử dụng bàn tính để tính đống số liệu này thì không thể tạo ra một bản nhạc, còn chưa nói đến chỉ có 1 phút, gọi đại não lớn nhất của Nghệ Phương Lâu ra đây cũng không thể làm được.
Đằng Hải lo sợ ngước lên ánh mắt của Bình Khởi, hắn sợ là còn chưa biết được đáp án !
Bỗng dưng Bình Khởi vỗ tay một cái, ra hiệu :
-Bắt đầu.
Đằng Hải ngay lập tức bắt tay vào tính, một loạt lời giải hiện lên trong đầu hắn, không cách nào giải được, để không thất bại ngay, hắn buộc phải đánh bừa tiếng dù cho không kết quả để duy trì thời gian có thể.
Đã 15 giây trôi qua, hắn đã tìm được phương pháp giải, nhưng nhìn kĩ đề, nó lại hỏi theo hướng có người đầu tư ? Nếu là có người đầu tư thì chẳng phải là chuyện tốt sao, nhưng đọc kĩ nó lại không như vậy.
Mỗi năm kẻ đầu tư lại chỉ có 10% bỏ ra, lại có thể thu tới 20% từ chỗ của ta, vậy là ta sẽ lỗ, nhưng số lỗ lại được bù vào qua phương pháp đắp đê, hắn lại lấy số tiền đó đưa tới những 15% cho nơi cung cấp ta nguyên liệu.
Chỗ này tưởng chừng không có gì cả, chỉ cần tính số lợi nhuận ta nhận vào rồi chia đều cho từng phần nguyên liệu, nhưng như thế là lỗ ? Không phải, câu hỏi đặt ra là ta một năm kiếm được hơn mấy người kia là bao nhiêu.
Mà khoan, số tiền mua nguyên liệu lại rẻ hơn 10% cả số tiền mà vốn dĩ cần đúng 20% việc cung cấp tiền cho nguyên liệu lại khiến nơi đó bán rẻ hơn.
Có nghĩa là ta không hề thiệt hại ? hay là phải mua lại cổ phần của bên nguyên liệu để kiếm lãi chăng ? Nhưng cái này lại không có trong đề bài, hoàn toàn là sự logic của chính hắn nghĩ ra.
Nhưng mà sao cứ phải tính theo đề bài, chẳng phải tên của nó là đề án chính trị sao ? Vậy phải giải quyết nó theo hướng của chính mình chứ !
Đã 35 giây trôi qua, thời gian không còn nhiều, hắn chỉ còn cách đâm lao thì phải theo lao thôi.
Một loạt công thức được đánh ra, trong vội vàng suy nghĩ, Đằng Hải hắn mới nhận ra bản thân chưa đánh thành một bản nhạc, tiếc đàn này lại không êm tai a.
Sắc mặt của Bình Khởi không được tốt cho lắm, bởi vì bản nhạc này hoàn toàn loạn xì ngầu cả lên, không có chút tiết tấu.
Lúc này Đằng Hải hắn mới chợt nhận ra, ngắt ngay nhịp trong khoảng3 giây lại đánh lại một bản khác.
Bình Khởi hắn mới ngạc nhiên, Đằng Hải đây là đang làm thật ? Đánh lại một bản mới ư ? Thời gian không còn nhiều mới nghĩ ra một bản mới thì có lẽ quá muộn màng.
Nhưng hắn phải công nhận, bản nhạc này nghe rất thuận tai, dường như được một dương cầm đại nhân vật đánh vậy, lại khồn hề loạn như hồi nãy.
"Nhưng kết quả vẫn là kết quả, thời gian cũng đã hết, bản nhạc vẫn chưa dừng, có lẽ..."
Bình Khởi nghĩ vậy, định cho dừng lại, bỗng dưng tiếng đàn lại chùn xuống, kết thúc một bản nhạc chỉ vỏn vẹn phút !
Lúc này hắn ngạc nhiên, thật sự trên đời này có người hoàn thành được cái loại âm nhạc này ?
Bình Khởi lại gần Đằng Hải, khuôn mặt bồn chồn muốn biết đáp án như nào, lại gần hỏi :
-Ngươi liệu đã ra kết quả ?
Đằng Hải khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, ướt đẫm bộ nữ phục, ngẩng đầu lên đáp :
-Kết quả, cả hai đều thiệt như nhau !
Bình Khởi lúc này mới ngạc nhiên, kết quả theo như logic ai cũng sẽ khiến cho bản thân lãi hơn đối phương, đây Đằng Hải lại tính ra thiệt ? Hắn chẳng nhẽ não có vẫn đề ?
Đây Đằng Hải liền nói kết quả :
-Cả hai nếu đầu tư như vậy, tên đầu tư kia sẽ lỗ khi đầu tư vào khu nguyên liệu, ta nhận lãi. Nhưng lãi của ta lại chia cho bên đầu tư, như vậy là cả hai đều không lãi, mà lại không thể duy trì lâu dài bởi tính khó phát triển không có lãi trong nhiều năm, cuối cùng bên nguyên liệu mới có thể suy trì mãi.
-Nhưng như vậy bên nguyện liệu cũng không thể có lãi suất mới phải ?
Bình Khởi lập tức thắc mắc, liền đã nhận được cây trả lời :
-Trong cuộc duy trì khồn lợi nhuận này, thì nguồn nguyên liệu chính là n·gười t·hứ 3·, mà người thứ ba này không hề nói là mỗi năm kiếm được bao nhiêu, hoàn lại lợi nhuận cho bên thứ 2 không, chỉ biết bán đi bao nhiêu, như vậy há có lỗ ?
Bình Khởi lúc này mới ngạc nhiên trước câu trả lời, nước đi này hắn chưa đi tới, đây có lẽ là một lỗi lớn, bởi chính ta sẽ không bao giờ qua được n·gười t·hứ 3· không rõ danh tính, như vậy họ có thể hơn ta bấy cứ khi nào.
Hắn quả thán phục trước Thiên Nguyệt, một cô nhóc 8 tuổi lại có thể tính vượt xa người thường, lại còn có tài nghệ căng đét như vậy, tương lai ắt sẽ thành công.
Thán phục thế, người ngoài nhìn vào cũng khó hiểu hết được, chỉ biết giương mắt nhìn những tên không phải người thường nói chuyện với nhau.
Mà Đằng Hải hắn là yêu nghiệt chăng, trong 1 phút rưỡi vừa đánh nhạc vừa tính nhẩm, đến tên tác phế vật còn chả biết đang ghi cái củ lạc gì thêm.
Kết thúc buổi gặp mặt, Đằng Hải mới được một lần nghỉ thoải mái đầu óc, được ngâm trong nước nóng, được các tỷ tỷ đem nước thức ăn tới tận miệng a.
Đêm hôm đó quả thật là thiên đường sau khi nếm trải địa ngục, lúc ấy cũng có vài vị tỷ tỷ tò mò lại hỏi :
-Tại sao đệ lại làm được vậy ? Trời sinh thiên phú này quá nghịch thiên rồi, một cô nhóc....
Đằng Hải bịt mồm cô lại, nói phương pháp một cách đơn giản nhất :
-Ý trời.
Một loạt lạc đà chạy qua, dịch nghĩa tiếng hán thì vui biết bao, các vị tỷ tỷ như muốn xông tới cho hắn trở thành "người lớn" để cho hắn biết mùi vị cuộc sống khắc nghiệt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, là 8 tuổi, lạy chúa cái suy nghĩ đen tối này phải hủy bỏ, các tỷ tỷ chỉ biết xấu hổ trở về phòng trong sự ngây ngô của Đằng Hải.
"Nghĩ ra nơi này chỉ có đúng mình là đàn ông nhỉ, mấy bác canh cổng thì có tính là đàn ông không nhỉ, lại đánh son phấn với mặc đồ nữ nhân..."
Đằng Hải hắn lúc này mới nghi vấn về giới tính của bản thân....
Bỗng sát khí lúc còn ở buổi gặp mặt xuất hiện, liền có mấy tỷ tỷ nhảy bổ tới chỗ Đằng Hải, hô to :
-Có địch !
Một không gian tĩnh lặng, mấy tỷ tỷ ấy lại như kẻ đần, chỉ còn biết trở về ngồi xó phòng tự nghĩ cách xây lại danh dự trong mắt Đằng Hải thôi....
Sát khí này thoắt ẩn thoắt hiện, khó quá hắn đành phải về phòng hắn khi mà Tiểu Kì vẫn còn đang ngủ.
Bởi vì Tiểu Kì năng lực bá đạo, kết hợp với khả năng cảm nhận nguy hiểm của Huyết Linh, có lẽ đêm nay hắn sẽ được ngủ ngon.
Vừa mới vào phòng thì Tiểu Kì đã tỉnh sẵn, khuôn mặt có vẻ cảnh giác sau khi cảm nhận được sát khí.
-Ca ca lại gây chuyện với người ta để giờ sát thủ tới tận nơi ?
Tiểu Kì khuôn mặt ngờ vực nói, Đằng Hải cũng không biết trả lời thế nào, đành đáp :
-Ca lương thiện hiền lành, có khịa ai bao giờ đâu....
-Nếu ca nói vậy thì đêm nay muội sẽ bảo vệ ca.
-....
Cuối cùng vẫn là bị Tiểu Kì ngoạm một cái vì tội nói dối, thế là hắn một lần nữa bị vắt khô, nhưng phần nào yên tâm cái mạng nhỏ này.
Kẻ thù đã tới, một sát thủ lẫy lừng trong làng đâm lén, một tay sai đắc lực của nữ nô tóc đen huyền búy, một lão già....
Nhưng dù thế tu vi lão hoàn toàn là ở cao cấp lam sắc, sức mạnh này đúng là áp đảo Tiểu Kì khi ở trạng thái bình thường.
Nhưng lần này Tiểu Kì no bụng máu, sức mạnh còn vượt xa lão này, có lẽ tác sẽ phải gãy tay để miêu tả trận đấu này mất thôi.
Một trận chiến nảy lửa hay là một kiếm diệt tộc ? Tất cả đều có trong Tiểu Kì vơ sớt Lão Già Sát Thủ chiếu vào buổi đêm, mong là có người rảnh xem hết....