Chương 36 : Hạ màn
Đằng Hải trở về, ai nấy trong viện đều mừng rỡ, mở tiệc ăn mừng. Đằng Hải đưa họ chút linh tệ mua đồ ăn mừng rồi đi thay quần áo.
Nhiều người cũng tò mò không biết tại sao Đằng Hải hắn có thể kiếm được số linh tệ nhiều đến như vậy, lý do thì chỉ có hắn biết.
Đằng Hải thì cứ im lặng từ lúc về đến giờ, cuối cùng theo Tiểu Kì về phòng nghỉ riêng.
Căn phòng được Nghệ Phương để riêng ra cho Đằng Hải nghỉ ngơi, vậy nên nó có khả năng cách âm vô cùng tốt.
Đằng Hải ngồi lên trên giường, lúc này hắn mới tùy ý thả lỏng cơ thể, từ trong người hắn một dòng linh khí tụ lại, sưng tấy lên như muốn vỡ ra.
Đằng Hải thở dốc, cảm giác khó chịu lên đến toàn thân, như có hàng ngàn con bọ chui vào cơ thể rồi liên tục cắn vào những chỗ sưng đến rách ra.
Tiểu Kì ngồi cạnh, hai tay đặt lên lưng Đằng Hải, truyền linh khí vào.
-Ca ca lại như vậy nữa rồi, không phải muội đã nói rồi sao, huynh vì thử dược quá nhiều, kinh mạch cũng tới giới hạn rồi, sao lại phải cố tới vậy ?
Tiểu Kì thở dài một hơi, thu tay lại rồi đỡ Đằng Hải từ từ nằm xuống. Cô cắn vào ngón tay cho máu chảy xuống, lập tức cho Đằng Hải uống.
Cuối cùng hơi thở của Đằng Hải cũng trở về bình thường, các vết sưng dần tụ nhỏ lại đến hết hoàn toàn.
Lúc này Đằng Hải khuôn mặt gượng gạo nói :
-Tinh huyết của huyết linh đúng là thánh dược đại bổ a.
-Ca đừng có đánh trống lảng...
Tiểu Kì khuôn mặt tối sầm nói, cây kéo trên tay cùng ánh mắt đầy sát khí, Đằng Hải sợ quá buộc phải nói ra :
-Muội không hiểu được đâu, vụ việc này cực kì rắc rối, thậm chí nó còn tụ họp vô cùng nhiều "diễn viên quần chúng" lần này chúng ta đã thu được vụ lớn rồi.
Cách nói sâu xa của Đằng Hải, quả là không giống một thằng nhóc chút nào, giống một tên ngốc ảo tưởng hơn....
Ánh mắt của Đằng Hải lần này lại có chút kì lạ, cứ nhìn vào khoảng không một lúc rồi lại tủm tỉm cười, có lẽ "nghỉ ngơi" đến sốc rồi....
Đêm đó Đằng Hải nằm ngủ ngon trên giường, bỗng có một bóng người lẻn vào trong phòng, cầm một con dao tới như muốn đâm người.
Tên đó lại gần Đằng Hải, đâm lưỡi dao thẳng tới, ngắm chuẩn vào đầu mà không chút do dự.
"Cộc !"
Tiếng động này hoàn toàn không giống cảm giác đâm người chút nào, không có máu chảy ra, đồng thởi cái đầu này lại cứng như cục đá.
-Cuối cùng con cáo già cũng lộ diện rồi ~
Tiếng nói phát ra từ phía cửa, lập tức tên đó quay đầu lại trong sợ hãi. Ngay lập tức ăn một chặt vào cổ mà ngã uỵch ra.
Lúc đó Tiểu Kì mới bật đèn lên, trên tay là ả nữ nhân trà trộn mà Đằng Hải từ trước đã đánh dấu.
Người nằm dưới đất lúc này lại là Nghệ Phương ? Không, không phải là cô ta, đây chính là bà mẹ ruột của cô ta, người đã ăn trọn một cục gạch vào gáy.
Đồng thời không ngờ gián điệp này lại do bà ta cài vào, mà lại còn lộ liễu tới vậy chứ.
Nhờ có bức ảnh trong nhật kí của Hồng Nhan, dù có chút cũ nhưng cũng đủ để hắn nhận ra.
Nghệ Phương khuôn mặt có một cái nốt ruồi hồi nhỏ ở ngay khóe miệng, nhưng bà già này lại chấm một cái ngay trên má, cùng với một vết sẹo khó có thể che đi nằm ngay trên tay của bà ta.
Vết sẹo này trong ảnh cũng có, và điều không thể sai được là khi hắn trở về, cái khuôn mặt rạng rỡ cùng tu vi lẹt tẹt của bà ta đã khiến tất cả lộ ra.
Nếu như hắn nhớ, lúc hắn đi Nghệ Phương đã gầy guộc vô cùng, với lại khi đi hắn còn dặt chỉ cho Nghệ Phương ăn những món rau củ hoặc ít thịt, không thể nào trong vài ngày lại có khuôn mặt đầy đặn như thế kia được.
Chưa nói đến đống hào quang kinh khủng đến từ bà ta, tu vi chỉ còn trung cấp lục sắc, có lẽ chính là tác dụng phụ của việc ăn thịt trẻ con để tái thọ chăng ?
Một lão bà đã hơn trăm tuổi, vậy mà tử khí lại còn nồng nặc đến hấp dẫn cả Tiểu Kì, chỉ có thể là dùng biện pháp ăn sống trẻ con.
Đằng Hải cũng không rõ có loại tà thuật này không, nhưng với cái lão hóa phi thực tế này thì hắn cũng khó mà chắc chắn.
Đằng Hải cho người mang bà ta vào một căn phòng tối tra hỏi, còn Tiểu Kì thì dìu hắn đi theo.
Căn phòng này còn cách âm tốt hơn cả phòng nghỉ của hắn, tiếng kêu gào cũng không tài nào lọt qua được.
Đằng Hải thấy căn phòng tốt như vậy, trong đầu nghĩ :
"Biết thế trước khi ta tới Hồng Phấn Khô Lâu thì phải bảo bọn họ làm cái phòng tốt như này chứ nhỉ ?"
Không lằng nhằng, Đằng Hải cho người tạt nước vào mặt bà ta, khiến cho bà ta tỉnh lại.
Nước lạnh buốt như tát vào mặt bà ta, khiến bà ta bừng tỉnh, lộ ra khuôn mặt nhăn nhó sợ hãi.
Đằng Hải thấy khuôn mặt bà ta như vậy, ngược lại thấy vô cùng thích thú, hỏi :
-Nói, họ tên danh tính.
Bà ta trước mặt một đứa trẻ, vẫn cố giả điên, nói :
-Nhóc không nhận ra ta sao ? Là ta đây ! Nghệ Phương đây !
Mặt bà ta tái nhợt, cố biện hộ dù cho đã lộ hết tất cả, có trách thì trách sạn trong não bà ta màu đen chứ không phải màu xám a.
-Bà còn định diễn đến bao giờ ? Nếu bà có thoát được khỏi đây liệu có thoát khỏi trăm người cao cấp hồn linh ngoài kia ?
Đằng Hải khuôn mặt nghiêm trọng nói, khiến bà ta ngây ra, hoàn toàn không còn chút tư tưởng chạy trốn.
Thực tế phũ phàng, cao cấp hồn linh không có lấy một người, nhưng bốc phét lại thành một đám, thế mà bà ta lại tin ?
Bà ta vội nói ra hết tất cả mọi thứ đầu đuôi câu chuyện ra, sự việc thật sự rất rắc rối.
Từ khi nhỏ, cha của Nghệ Phương và Hồng Nhan là một tên tra nam háo sắc, chuyên dụ dỗ phụ nữ.
Sau khi cưới họ về liền bỏ mẹ con họ vào lầu xanh rồi, đi theo một nữ nhân khác, sinh ra một đứa con riêng tên là Thiên Long.
Bởi tính ích kỉ, không muốn sự nghiệp rơi vào tay bất cứ ai, nên đã cho Thiên Long cưới Nghệ Phương.
Mà khi đó Thiên Long cặn bã không khác gì cha hắn, vừa muốn Nghệ Phương vừa muốn Hồng Nhan, lại tham tới gia sản mà cả hai người đã mất công dựng lên.
Bà ta Hạ Thanh Phương, vì thấy con gái có thể có được tình yêu, trong buồn bã đã tìm thấy một quyển sách cấm.
Nó viết rằng ăn thịt trẻ con dưới 10 tuổi có thể giúp trẻ hóa, nhưng bắt buộc phải dùng vài biện pháp cực tà đạo như vẽ ra một pháp ấn lên đứa trẻ như trong sách ghi để hấp thu hoàn toàn được tinh túy trong máu thịt của chúng.
Nhờ vậy bà ta đã trẻ đẹp hơn rất nhiều, nhưng chính bởi điều đó, bà ta đã bị chồng của con gái mình c·ưỡng h·iếp.
Trước tình hình đó, Hồng Nhan nghe lời bà lập ra một cái lầu xanh thật sự, để con thú vật đó hưởng sung sướng đến cạn khô, còn bản thân sẽ ở lại cùng Nghệ Phương.
Cuối cùng cả hai lại bị lão bà này dắt mũi, sự thật chia cắt để bà ta không lo bị ai phát hiện, rồi để Nghệ Phương đi bắt lũ trẻ về.
Nghệ Phương không thể phản kháng bởi mạng của Hồng Nhan trong tay của Thiên Long, mà tên đó khi c·ưỡng h·iếp bà ta, đã bị cái pháp ấn của bà ta truyền lại.
Khi đứa trẻ sinh ra nhờ hắn, lập tức sẽ trở thành một cái xác chứa tất cả linh hồn của những đứa trẻ bà ăn.
Thứ ngu ngốc ở đây là chính tay bà ta khi biết tin lão chồng cùng ả tiện nhân khác sinh thêm đứa nữa, đã tự g·iết bọn họ rồi ăn sống đứa trẻ còn chưa thành hình, amen.
Cùng với việc Nghệ Phương cứ giữ khư khư lấy cái khó một mình, khiến cho tình chị em rạn nứt, mà cũng vì Hồng Nhan mà hi sinh nhiều đứa trẻ đến vậy, nhận ra cũng đã muộn.
Mà cáu hơn là Thiên Long hắn bị vô sinh ! Không sợ Hồng Nhan mang thai mà là sợ sự thiếu hiểu biết của Nghệ Phương a !!!!
Tại sao hai bọn họ cưới nhau hơn mấy tháng mà lại không mang thai ? Cuối cùng những người lớn lại ngu ngốc đến vậy ? Do tên tác quên thêm não cho nhân vật phụ ư !?
Nói chung cuối cùng vụ án đã khép lại rồi, trên báo cũng đã đăng đầy tin nóng hổi và vụ Thiên Long c·hết, bây giờ quan tâm là Nghệ Phương cô ta đã đi đâu.
Ngay lúc đó có người chạy vào báo cáo, mặt hốt hoảng nói :
-Bà...bà chủ t·ự s·át rồi !!!
-Cái gì !?
Đằng Hải ngạc nhiên, vội chạy lên trên phòng của Nghệ Phương, tiếc là cái xác lạnh ngắt đã treo lủng lẳng trên dây thừng buộc ở cổ.
Trên bàn để lại tờ giấy, ghi rõ sự hối hận của cô :
"Mẹ à, nếu mẹ đọc được tờ giấy này thì thân xác con cũng đã lạnh, con muốn kết thúc cái số kiếp đầy nghiệp chướng này ở đây, bởi nhiều sinh mạng đã hi sinh chỉ và con ngu dốt, cho tới khi con nhận ra lỗi lầm, con sinh lỗi vì được sinh ra"
Những dòng chữ này quả là đau thương thật đấy, nhưng Đằng Hải không có chút xúc động, bởi xúc động cũng không giải quyết được gì.
Hắn chỉ cầm tờ giấy, tay run run khiến cho mọi người xung quanh đều nghĩ hắn đang vô cùng xúc động như cố kìm nén, chỉ riêng Tiểu Kì hiểu rõ hắn nhất, trong đầu cô nghĩ :
"Ca ca đúng là một con người máu lạnh, người ta c·hết không thương, lại tiếc cái lời hứa dạy cảm nhận hơi thở tới mức cao nhất thôi, đến muội cũng không hiểu được ca nghĩ gì"
Sau đó Đằng Hải nhanh chóng ra ngoài, cho người mang Nghệ Hương đi an táng, còn riêng Thanh Phương bà ta vẫn còn tác dụng, hắn chưa muốn g·iết vội.
Sau đó hắn trở về phòng, nằm bịch xuống giường thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Kì ngồi kế bên hỏi hắn :
-Ca ca, ca rốt cuộc đã trải qua thứ gì mà tính cách lại cổ quái như vậy, muội cũng dần bị ảnh hưởng rồi đấy.
Đằng Hải im lặng một lúc rồi nói :
-Không cần phải trải qua nỗi đau mới biết nỗi đau, thứ quan trọng là ta phải hiểu nó theo cái cách mà một kẻ từng trải hiểu, chúng ta sống phải biết chấp nhận, phải biết cho đi và thu về tất cả những gì đã mất, phải cho những kẻ khinh thường ta thành con tốt trải đường sự nghiệp.
Tiểu Kì nghe xong rùng mình một cái, không ngờ ca ca của cô lại có thể nói ra những lời như vậy.
Thật sự khác xa lúc đầu cô gặp hắn, cái sự cách biệt như sông với biển, sự nông cạn và vực thẳm a.