Chương 35 : Nhật kí
Vào tới phòng của Thiên Long, Đằng Hải cũng bị choáng ngợp bởi sự xa hoa trong kết cấu căn phòng, lại có mùi hương vô cùng dễ chịu.
Hắn ngồi xuống giường, bỗng cơ thể có hơi mệt, lại nóng bừng lên như lửa đốt, khó chịu toàn thân.
Cùng lúc đó Thiên Long cũng nhân cơ hội, ngồi cạnh Đằng Hải, tay vòng qua người giữ lấy, mặt sát lại gần.
Hắn cứ chúi mũi vào cổ Đằng Hải rồi ngửi ngửi, dù khó chịu nhưng Đằng Hải cơ thể như không có sức chống cự, chỉ có thể để hắn tùy ý làm bậy.
Thiên Long lúc ấy đẩy Đằng Hải nằm xuống giường, khuôn mặt lộ rõ 3 phần biến thái thì 7 phần là dâm tặc.
Tay của hắn sờ lấy đùi Đằng Hải, sờ lên đến tận eo, khiến hắn cảm giác phấn khích tột độ, thở phì phò vào mặt Đằng Hải.
-Thiên Nguyệt à...tội cho em rồi...đêm nay chúng ta phải "nghỉ ngơi" một chút...phải...khà khà.
Thiên Long mỗi lần nói dãi diếc đều chảy xuống, tay còn lại của hắn giữ chặt hai cẳng tay Đằng Hải trên giường.
Đằng Hải không thể phản kháng, đầu óc như trống rỗng, chỉ có thể mặc cho Thiên Long hắn làm gì thì làm.
Nếu như bình thường, Đằng Hải có thể dùng bạch cầu để đẩy hết độc tố trong người, nhưng đó là khi nó đã được bọc một lớp linh khí xung quanh mới có thể chuyển từ phần độc tố đó dẫn theo linh khí mới có thể đẩy ra.
Ngay lúc đó, Hồng Nhan đẩy cửa xông vào, bắt được cảnh Thiên Long đang giữ chặt lấy Đằng Hải, khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lúc ấy Hồng Nhan vẫn giữ được bình tĩnh, bởi từ đầu ả đã biết Thiên Long là một tên dâm tặc từ trước.
Ả cũng ngửi thấy mùi thuốc phất phảng trong phòng, liền bịt lấy mũi mà xông vào kéo người ra.
Thiên Long trong lúc đó đang hứng lên đến tột độ, không thể kiềm chế nữa rồi liền tóm lấy Hồng Nhan liếm láp không ngưng.
Hồng Nhan cũng hết cách, dù gì cũng trên danh nghĩa vợ chồng, ả đành phải ở lại giúp Thiên Long.
Còn về phần Đằng Hải, hắn được Hồng Nhan cho người đưa về phòng ả, trong khi bản thân còn mơ hồ không rõ sự tình.
Lúc ấy vẫn không ai phát hiện cục thịt bên dưới của hắn, bởi vì trước khi vào trong phòng đó, Đằng Hải đã uống giải tửu thảo, có thể giảm kích thích "bản năng" nhưng lại không thể chống lại sự mệt mỏi khi hít quá nhiều cái thuốc kích dục kia.
"Nghỉ ngơi ư ? Thật là đáng sợ..."
Đằng Hải đã dậy từ lúc nằm trên giường khoảng dăm chục phút, b·ị đ·ánh thức bởi tiếng hai con người "hoang dại".
Hắn mở từ từ đôi mắt còn đang nặng trĩu, nghe thấy ngán tiếng rên rỉ từ phòng bên, ít nhất cũng đã hai canh giờ !
Đằng Hải thức dậy ngay trên giường, vội kiểm tra lại cơ thể, may là không bị phát hiện, hay là bị "nghỉ ngơi".
Trong lúc vui mừng, hắn mới chợt nhận ra người phòng bên đang rên rỉ lại là Hồng Nhan, còn Thiên Long thì cứ lẩm bẩm :
-Thiên Nguyện...nàng tuyệt quá....!
Đằng Hải chỉ nghe được vậy, tuyệt đối không dám chạy qua nhìn. Ngay lúc đó ở ngoài có một nữ nhân bước vào, khiến cho Đằng Hải giật mình vội quay lưng đi, giả vờ ngủ.
Thấy Đằng Hải vẫn đang nằm trên giường, mấy nữ nhân ấy cũng ngồi xuống bàn pha thuốc.
Thuốc này có mùi đắng đắng, mà lại có chút dễ chịu khi ngửi vào, đây có lẽ là thuốc dùng bồi bổ cho Hồng Nhan sau cuộc "đại chiến" kia.
Lúc đó, bỗng có một nữ nhân giọng trong trẻo nhưng lại cực độc, nói :
-Tại sao bà chủ lại cứu con bé quê mùa này nhỉ, chẳng phải chỉ là một con nhóc mà lại thay nó để bị tên dê xồm Thiên Long kia h·ành h·ạ.
Nghe vậy, một nữ nhân ngồi bên liền nói :
-Cái gì mà c·ướp chồng chứ, rõ ràng là ả Nghệ Phương được bà chủ chúng ta cứu khỏi tên Thiên Long đó mới phải !
Cùng lúc đó, tiếng rên rỉ đã ngưng lại, mấy nữ nhân kia cũng không nói gì mà lặng bước ra ngoài.
Từ phòng bên đi sang, Hồng Nhan quần áo xộc xệch, khuôn mặt mệt mỏi bước về phòng.
Ả cầm cái chén thuốc pha sẵn trên bàn, tu một hơi liền hết sạch, gục xuống ghế ngủ mất.
Đằng Hải nhân cơ hội đứng dậy, ý định hạ sát ả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại sao ả lại nhận một đứa trẻ hoang ở ngoài, lại dám giành Thiên Long dù biết hắn như vậy ?
Điều này càng rấy lên trong tâm của Đằng Hải, nếu g·iết thì có sao không, còn khi nãy sao ả lại cứu hắn mới được.
Đẳng Hải kệ ả ở đấy, chạy quanh phòng lục lọi hết cả lên, cuối cùng lại tìm thấy một quyển nhật kí.
Mà ở bên ngoài quyển nhật kí lại có khuôn mặt của cả Nghệ Phương và Hồng Nhan còn nhỏ, người phụ nữ đứng sau lại không thấy bởi phần đầu ảnh bị rách mất.
"Ngày... tôi cùng chị gái đi chơi. Ngày... cả cha mẹ mắc bệnh lạ, bán hai chị em tôi tới lầu xanh. Ngày... chị gái lại thay tôi đi tiếp khách. Ngày... chị gái bị một tên sắc lang nhìn trúng. Ngày... tôi muốn giúp chị, cưới tên sắc lang Thiên Long đó, liền bị hắn lập ấn nô lệ. Ngày... hai chị em chia rẽ."
Rõ đây là cuộc sống của ả từ bé đến giờ, lại chỉ là đau thương, há ra là khi nhìn thấy hoàn cảnh của Đằng Hải lúc đó, ả cũng đồng cảm một phần.
Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ đâu dễ dàng ? Làm người tốt sẽ bị xã hội chà đạp, làm người xấu sẽ bị xã hội coi khinh.
Đằng Hải hắn bỏ qua, tạm thời sẽ không g·iết vội, nếu ả có động thái nào lạ rồi sẽ ra tay một thể.
Kẹp bên trong quyển sổ là tờ giấy mà hắn đã kí, mà tại sao một tờ giấy như vậy lại dùng làm giấy cam kết ? Đằng Hải vội kiểm tra tờ giấy kĩ càng.
Hóa ra bên trong tờ giấy sẽ lưu lại hồn lực của người kí, chỉ cần xé tờ đơn, hồn lực sẽ cùng pháp ấn trên giấy, truy đuổi đến tận cùng.
Đằng Hải rút hồn lực ra, cẩn thận đến từng chi tiết làm sao cho pháp ấn không bị tác động.
Cuối cùng lại tìm ra một lỗ hổng, từ chỗ sau giấy không có pháp ấn, hồn lực hoàn toàn dễ dàng bị rút ra.
Đằng Hải lại quay qua vơ vét hết của cải, bỗng tính khí cổ quái của hắn lại nổi lên, hì hục chép lại pháp ấn lên giấy, dự sau này sẽ dùng.
Sau đó hắn chạy ra chỗ tên Thiên Long mới thác loạn xong, tô vết son môi lên người hắn, nhanh chóng lưu lại toàn bộ ảnh.
Đằng Hải lúc ấy bỗng thấy được tên Thiên Long này quá nguy hiểm, phải diệt hắn trừ hậu họa.
Tức thay cái ấn nô lệ chó mực mèo mun kia, ngăn hắn g·iết Thiên Long nếu không Hồng Nhan sẽ c·hết.
Hồng Nhan lại là con cờ tốt bởi cô ta đã từng qua lại với Thiên Sát, có cái đầu đầy chất xám, và lại quan hệ rộng, thu được cô ta thì Đằng Hải chẳng khác gì gà hóa phượng, có chỗ dựa ko ai bằng.
"Nhưng nếu cô ta tạo phản, g·iết ta thì sao ? Như vậy g·iết cô ta là đúng đắn ?"
Đằng Hải phân vân giữa hai lựa chọn khó khăn, cuối cùng lại nghĩ ra ý tưởng khá độc đáo, đó là dùng người thử khả năng chỉnh sửa ấn chú.
Hắn lập tức thay đổi kết cấu pháp ấn ở trên tay của Thiên Long, lại làm thêm cả tá pháp ấn chép trên giấy mới nãy đè lên.
Làm pháp ấn cực khó bởi nó cần sự tỉ mỉ không được sai dù một đường nhỏ, đồng thời linh lực phải khống chế sao cho khi làm mực không quá khô hay quá ướt nhằm đảm bảo khả năng dẫn linh khí qua lại.
Sau đó phải tạo một lớp hồn khí phủ ngoài để chống hỏng khi chờ nó hoàn toàn in vào da, rồi sợi tinh thần lực liên kết nếu là pháp ấn đôi.
Đối với Đằng Hải cái thao tác này quá dài dòng, mà nếu cắt đi sợi tinh thần lực liên kết, thì cả hai cùng c·hết, mà có cắt dược thì sợi liên kết này quá mạnh, hoàn toàn không cắt được a.
Mất khoảng hơn chục phút vẽ vời, tạm thời hắn đã sửa xong, chỉ không biết khi g·iết Thiên Long, Hồng Nhan có c·hết hay không.
Đằng Hải hắn cũng lười quan tâm, cứ thế xọc thẳng một cái qua cổ Thiên Long, khiến máu trào ra như thách nước, cả phòng nhuốm đầy máu hắn.
Đằng Hải vội qua phòng của Hồng Nhan, cô ta vẫn sống ! Vậy là Đằng Hải đã thành công, nhưng sắc mặt của Hồng Nhan không được tốt lắm, bởi có lẽ pháp ấn chưa hoàn thành được mấy phần đã bị hủy, ảnh hưởng đến cô.
"Ấn nô lệ à..."
Đằng Hải trong đầu nghĩ thầm, nếu bản thân hắn có thể phân tích và biến cái ấn nô lệ này lên một tầm cao mới, vậy thế lực to lớn sẽ cực khó để sụp đổ, đều phải trung thành ?
Nhưng hắn hoàn toàn không có chút tài lẻ nào, đến phá mỗi cái ấn cấp thấp kia đã ngốn hơn chín thành sức rồi, Đằng Hải cũng phải nhanh chóng trở về.
Hắn trốn qua cửa sổ rồi bay thẳng ra ngoài, đu lấy vài sợi dây điện ở ngoài để lẩn khỏi đó.
Lúc này trời mới bắt đầu lên, vậy là đã hai ngày hắn rời khỏi Nghệ Phương Lâu, không biết mọi người đang làm gì thôi.
Đằng Hải vẫn mặc bộ nữ phục đó, rao bán tin tức cho truyền thông toàn Bắc Thành.
Lần đầu hắn tới quần áo đầy máu, khiến cho mấy tên bảo vệ cũng phải cảnh giác, sau một hồi chật vật mới thoát khỏi việc bị tra hỏi, nhận về một khoản linh tệ cực lớn.
Mà khi đưa tin tức về vụ Thiên Long c·hết, lúc đó bầu không khí cũng đủ khiến Đằng Hải sợ không thở được rồi, may tài ăn nói tốt, hắn đã bịa ra chứng cứ cực tin cậy :
-Tôi chụp được là khi bà chủ của Hồng Phấn Khô Lâu tức giận vì tên Thiên Long dám dẫn nữ nhân về nhà "nghỉ ngơi" đã đ·âm c·hết tên Thiên Long đó !
Không một sự nghi ngờ, Đằng Hải thoát được khỏi đó, trở về với em gái đáng sợ, một mụ già khó ưa và cả một tá nữ nhân dư dả khẩu vị.
Nghĩ tới thôi, Đằng Hải cũng rùng mình, cố chậm rãi trở về để hưởng nốt quãng thời gian yên bình còn sót lại a.
Ở trong phòng vũ công, Tiểu Kì vẫn đang học múa, bỗng cô ắt xì một cái, liền đã nghĩ ngợi ngay :
-Hình như ca ca vừa nhắc tới muội !
Mấy vị tỷ tỷ đứng dạy, chỉ cười khổ một tiếng, khuyên :
-Muội mau tập đi, múa đẹp thì ca ca muội sau khi về sẽ thưởng đấy !
-Vâng !
Tiểu Kì lại hí hửng tập nhảy, trong khi mấy vị tỷ tỷ còn đang lo lắng sợ xuân này hắn không về thôi zzz.