Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 34 : Diễn xuất




Chương 34 : Diễn xuất

Đằng Hải hắn chỉ định giả nữ nhân để trà trộn vào trong Hồng Phấn Khô Lâu để học chút đỉnh và thu thập nguồn tin, chính là đổi nguồn tin cho báo chí để kiếm tiền a.

Ấy vậy mà những nữ nhân kia lại quá bá đạo, trong chốc lát biến hắn không những như nữ nhân thực sự, còn mặc lên bộ xường xám hở hang này nữa.

May mắn thay phần che trước không làm lộ miếng thịt thừa nhỏ nhắn của hắn, không mọi kế hoạch sẽ đổ sông đổ bể hết.

Đằng Hải cũng đành phải chấp nhận mặc bộ đồ ấy bởi sự ép buộc cuồng nhiệt đến từ phía nữ nhân bọn họ.

Nếu không mặc thì chắc chắn họ sẽ làm đi làm lại đến khi hắn chịu mặc thì thôi, một cực hình không tài nào chấm dứt.

"Cuối cùng nó là sở thích của bọn họ, vậy mà lại bảo mình sống thật với sở thích+¥19÷$£#@"

Hắn vừa nghĩ vừa đi tới Hồng Phấn Khô Lâu, trong nhẫn không gian đã có sẵn một cái bình bịt kín nắp.

Lập tức từ trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc máy ảnh lại bé tí xíu bằng thành chiếc nhẫn.

Đứng trước cửa Hồng Phấn Khô Lâu, một tên loai choai loắt choắt hai tay bắt ngang vai hai nữ nhân đi ra.

Nhìn thấy hắn liền đơ ra, khuôn mặt há hốc chảy dãi, vội tới gần. Hắn nói :

-Này bé cưng, em không về nhà với mẹ lại tới đây làm gì vậy ?

Đằng Hải nghe được liền vội đổi phương án, chính là lấy hắn làm bàn đạp để thâm nhập vào trong Hồng Phấn Khô Lâu, nếu bị phát hiện thì hắn sẽ là người chịu thiệt nhiều nhất.

Hắn lập tức đáp lại :

-Mẹ em ở nhà bệnh nặng, cha thì bỏ đi, em chỉ còn nước tới đây b·án t·hân để kiếm sống, mong anh cho qua.

Lúc này khuôn mặt tên kia như vớ được vàng, vội cho hai nữ nhân đang được hắn vắt vai kia, vào trong như gọi ai đó.

Hắn khuôn mặt có chút biến thái, cộng dồn với ghê tởm, tiến mặt lại gần nói như thở vào mặt Đằng Hải :

-Em cứ yên tâm, anh sẽ giúp em thực hiện, nếu không làm nữ nhân của anh cũng được...

Đằng Hải hắn nghe đã phát kh·iếp, lùi lại mấy bước, tay phải giữ lấy tay trái mà từ chối :

-Xin lỗi anh nhưng thân xác này đã không còn trong trắng, chỉ có thể mặc số phận đẩy đưa.

Lúc này tên kia như càng bị kích thích, cứ như tên nghiện thèm thuốc vậy, như sắp không kiểm soát được chính mình nữa rồi.

Bỗng có 1 người từ trong viện bước ra, đó là bà chủ của Hồng Phấn Khô Lâu !



Đằng Hải như bị dọa c·hết kh·iếp, ả ta mới bước ra đã dùng ánh mắt đầy sát khi nhìn tới, cốt là để cho hắn biết mùi khi tới chăng.

Ấy vậy mà ả lại chạy xô tới chỗ tên kia, giọng nũng nịu ớn thấy bà, ôm cổ nói :

-Chồng à, anh lại muốn sao mà gọi em ra ngoài này vậy ?

Hắn ta vậy mà lại là chồng của bà ta, hai người này chính là hai kẻ nắm trùm nơi đây, vậy mà thoắt một cái đã gặp.

Nếu đây là chồng ả, thì tên của hắn chắc chắn là Càn Thiên Long, bởi hắn từng là chồng của Nghệ Phương, không thể sai đi đâu được !

Tên là Thiên Long ấy vậy mà lại hám gái, rượu chè, thậm chí còn muốn ấ·u d·âm ?

Đằng Hải không tài nào hiểu được tại sao Nghệ Phương lại cưới được người như tên đó, một cặn bã chính hiệu.

Hắn một tay bóp chặt lấy mông của ả kia, mặt rõ tà dâm quay qua nhìn Đằng Hải.

Không biết được giới tính, mà nhìn lại cũng xinh đẹp sạch sẽ, ả ta liền cho người mang giấy kí kết qua.

Tờ giấy này lại ghi rõ tên ả, Tả Hồng Nhan.

Đằng Hải rốt cục cũng biết được họ tên của đôi vợ chồng vô liêm sỉ này, cũng kí tên lên tờ giấy.

Nhưng tên này lại là tên giả, một cái Phương Thiên Nguyệt a.

Giấy này một khi đã kí, hiệp ước không thể bỏ, ngược lại nếu làm trái hiệp ước, sẽ bị g·iết đến bán sống bán c·hết.

Ngược lại cái tên giả này vẫn được chấp thuận, có nghĩa nếu Đằng Hải hắn làm trái hiệp ước cũng không ai có thể lần ra tung tích của hắn.

Mặc dù đối với làm kĩ nữ Đằng Hải càng không muốn làm, nhưng vì quốc sách, hắn phải lấy bằng được những tư liệu mật, mang đi đổi với nhà báo sẽ nhận được một khoản tiền lớn.

Hắn chỉ tưởng bở vậy chứ đâu biết rằng, tên Thiên Long ấy đã ghim lấy cơ thể hắn.

Tên Thiên Long lúc vào trong viện cùng với Đằng Hải, tay hắn đã nhanh chóng sờ vào eo, vuốt lên tới ngực.

May mắn thay lớp độn khá giống hàng thật, hoàn toàn không bị phát hiện lấy một chút, cứ thể mà vào.

Vào được trong viện liền Hồng Nhan ả quay lại định dắt Đằng Hải đi, Thiên Long vội bỏ tay đang sờ loạn kia, lừ lừ đi chỗ khác.

Ả đưa Đằng Hải vào một căn phòng trông có vẻ rất náo nhiệt, người người nhà nhà quẩy tới nóc, cứ như quên hết đường về.

Bọn hắn rượu thuốc, gái gú loạn hết cả lên, say bí tỉ mà quăng linh tệ lung tung.

Ả Hồng Nhan tiện tay đưa hắn vào, ánh mắt sắc bén nói :



-Vào đi, lần đầu không cần cố quá, cứ mặc cho những vị khách của chúng ta "vui vẻ" là được.

Đằng Hải nghe một cái không hiểu, chỉ lẳng lặng bước vào trong, bên ngoài Hồng Nhan đóng cửa lại.

Một tên ngồi trên ghế nốc nguyên chai rượu, còn say xỉn loạng choạng chạy tới gần Đằng Hải, miệng cứ lẩm bẩm :

-Nữ nhân nhỏ nhắn, nào lại đây lão gia thương.

Đằng Hải từ trong nhẫn lấy ra một cái bình, lập tức bật lắp ra. Bởi bản thân hắn có hít một chút giải tửu thảo, bản thân không chút ảnh hưởng nào.

Cái bình này mùi hương lại khiến những tên say khướt kia ngủ nguyên ngày, còn đối với người không hoặc ít uống cũng phải 2 canh giờ.

Cả phòng dần trở nên tĩnh lặng, tất cả đều ngủ gục xuống. Đằng Hải mau chóng dựng lên một dàn cảnh, người thì ôm một lúc mấy cô gái, người thì bên cạnh rượu xếp như đã uống hết.

Linh tệ dưới đất, trên bàn, trên ghế hắn nhặt bằng sạch, cất vào nhẫn không gian.

Đặc biệt hơn, của cải trên người bọn họ cũng bị Đằng Hải trấn, tên còn bị treo lên tường trần trụi còn mỗi cái quần đùi, trong túi chỉ để lại đủ số tiền cho bọn chúng trả phòng.

Chụp lấy bức ảnh, Đằng Hải liền đưa mọi thứ về như cũ, bản thân thì cố tình làm nhàu áo, cầm rượu đổ lên, véo đỏ vài chỗ trên người, trốn vào một góc chờ có người tới thì bắt đầu giả khóc.

Chỉ khoảng vài giờ sau, đúng là đã hết giờ thuê phòng, một nữ nhân mở cửa bước vào, bất ngờ trước cảnh tượng hoang tàn của căn phòng.

"Đúng là những tên ngu ngốc, uống cho lắm vào rồi như tên ngốc, để xem bao nhiêu rượu tất cả nào..."

Nữ nhân ấy nghĩ thầm, bước xung quanh đếm số rượu đã uống. Bỗng cô nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ phía góc tường.

Quá tò mò, cô đành tiến lại gần, trước mắt cô là một tiểu nữ áo quần xộc xệch, cơ thể đầy v·ết t·hương, có vẻ đã bị tổn thương rất nặng nề.

"Một cô nhóc chỉ khoảng vài tuổi, mới vào lần đầu mà đã bị bọn chúng hại đến như này, đúng là cặn bã mà, nhưng thôi vậy, ai rồi cũng phải quen thôi"

Nữ nhân đó ghi xong tổng tiền rượu và tiền phục vụ, lập tức rời đi không nói lời nào.

Đằng Hải nhanh chóng rắc bột giải tửu thảo lên từng người, rồi lại về chỗ cũ ngồi vờ khóc.

Mấy người kia thức dậy, thấy quần áo hơi xộc xệch cùng một tiểu nữ ngồi góc tường khóc, không quan tâm vội ra ngoài trả tiền phòng.

Lúc này Đằng Hải hoàn toàn thành công đánh lừa bọn họ, ngưng khóc lại rồi lẳng lặng đi hỏi đường về phòng nghỉ.

Mấy tên kia thì xuống trả tiền nhưng móc túi ra lượng linh tệ lại vừa đủ, không thừa cũng không thiếu, càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.



Đằng Hải thì vừa mới quay lại phòng, vẫn là đối mặt với khuôn mặt quen thuộc mới vài giờ trước, Thiên Long.

Hắn biểu lộ rõ một khuôn mặt sốt ruột không biết là chờ gì, nhưng mới nhìn thấy Thiên Nguyệt nữ tử liền trở nên rạng rỡ như tuổi đôi mươi.

Hắn chạy lại gần, Đằng Hải quần áo xộc xệch khiến hắn bỗng trở nên lo lắng, hỏi :

-Nàng...nàng là bị làm sao thế này ?

Hóa ra hắn lo sợ việc mấy tên kia đã làm tổn thương đến Thiên Nguyệt yêu dấu của hắn, mà không biết rằng trước mặt hắn là một nam nhân a.

Đằng Hải nghe câu "nàng" tuôn ra từ miệng hắn, trong tâm càng ghê tởm hắn hơn, mắng thầm :

"Ai là nàng của ngươi tên ấ·u d·âm này ! Ta...ta phải xé xác ngươi !"

Những lời này vừa không biểu lộ ra ngoài, cũng không thể hiện qua hành động, tất cả đều chỉ là để xả nỗi tức giận của Đằng Hải.

Nếu sơ suất thì con đường thành công sẽ khá là chua chát.

"Bình tĩnh tôi ơi, số bộ quần áo thiếu lên tới hàng nghìn, nếu sai một li là đi một dặm, cũng phải làm ra một cái gì đó ăn đứt của Hồng Phấn Khô Lâu"

Đằng Hải trấn an được tinh thần, liền tỏ vẻ đáng thương, nước mắt u sầu trên khóe mi, tay che miệng điệu bộ nói :

-Em bị bọn họ giữ lấy, khoảng ba bốn người "vui vẻ" một lúc, em không chịu được...

Khúc này, tên Thiên Long nghĩ theo một hướng khác và Đằng Hải nghĩ theo một hướng khác.

Đối với Thiên Long, "vui vẻ" đồng nghĩa với đã cùng lũ cầm thú kia giao hợp song tu, liên tọa tứ súng không ngừng.

Còn Đằng Hải thì lại ngây thơ hơn, nghĩ rằng "vui vẻ" là cách họ đ·ánh đ·ập nữ nhân để thỏa nỗi tức giận, có lẽ do nhiễm nhiều phim truyện giang hồ chăng ?

Nhưng cũng nhờ đồng thời đúng kiểu, Đằng Hải cũng qua mặt được Thiên Long đi.

Thiên Long vội đưa Đằng Hải về phòng riêng của hắn, nói rằng tới "nghỉ ngơi" chứ Đằng Hải ngây thơ vẫn không hiểu được ý nghĩa sâu xa.

Có trách thì trách tên tra nam này ăn quá mặn, đến hàng đã qua sử dụng và có trông hơi hỏng vẫn muốn ăn, đây là ngu xuẩn hết cỡ mất rồi.

Tại Nghệ Phương Lâu, Nghệ Phương vẫn đang chật vật vì mọi cửa đều đã đóng chặt, nếu phá ra sẽ gây tổn thất lớn cho viện, chỉ biết kêu lên :

-Chẳng phải các người quan tâm ta sao ? Thả ta ra !

-Không được đâu bà chủ, tôi đã hứa với cậu chủ rằng cửa mãi luôn khóa rồi, nếu bà chủ phá thì nơi này chỉ có nước phá sản.

Một nữ nhân đứng bên ngoài nói vọng vào. Nghệ Phương không biết rằng Đằng Hải rốt cuộc đang làm cái gì, cứ thế chờ trong phòng.

"Tên nhóc ngốc nghếch, hai ngày sau ngươi không quay lại, chính tay ta sẽ phá cái cửa này ra xem ngươi đã làm cái thảm hại gì"

Nghệ Phương nghĩ thầm rồi ngủ mất, nữ nhân bên ngoài cũng yên tâm mà đi, miệng lẩm bẩm :

-Nhóc phải cẩn thận đấy...