Chương 33 : Ta là nam hay nữ ?
Rốt cục Đằng Hải cũng không thể tránh khỏi sự sợ hãi đến tột độ, buộc miệng nói ra :
-Ca ca chỉ là lo lắng cho muội nên mới tới đây, ai ngờ...
Lúc này ánh mắt của Đằng Hải cứ lấp lánh khiến cho Tiểu Kì cũng không tài nào nghi ngờ lấy một chút, liền quay qua chỗ mấy cô gái kia nói :
-Vậy là do mấy người...?
Mấy cô gái kia cũng lắc đầu lia lịa, cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Cuối cùng thì họ cũng thay xong quần áo, Đằng Hải cũng được vào trong phòng.
Hắn vào trong, ngay lập tức gọi mọi người tới bàn chuyện, bọn họ thấy thế liền thắc mắc :
-Nhóc cần gì ở bọn ta ?
Hắn lập tức viết lên một loạt những dòng chữ, chính là kế hoạch đã ấp ủ trong đầu của hắn, hoàn toàn là do hắn nghĩ ra.
Chủ đề của kế hoạch là giúp cho cái kỵ viện kém cỏi này thoát khỏi hoạn nạn, đều là do hắn tùy tiện đã hứa với Nghệ Phương mất rồi.
Mấy cô gái đọc kế hoạch, đều thấy nó quá rắc rối, thậm chí còn thấy vài chỗ không cần thiết, liền hỏi :
-Này nhóc, tại sao lại làm ra những loại nước hoa mĩ phẩm tốt hơn của Hồng Phấn Khô Lâu ? Vốn mĩ phẩm của họ lại nổi tiếng nhất rồi, sao ta thắng được ?
-Ta đã từng ngửi được mùi nước hoa của họ, đều chung một điểm là mang mùi hương vô cùng nồng, phấn cũng sẫm màu, thêm với son lại không đủ rực rỡ, như vậy là ta đã nắm được vài phần thắng rồi sao.
Thấy Đằng Hải nói vậy, họ cũng yên tâm, nhưng quan trọng là để làm ra những thứ tốt hơn rốt cuộc kiếm ở đâu ?
Đằng Hải từ trong nhẫn trữ vật mang ra vô cùng nhiều thảo dược, lại mang thêm mấy tờ giấy ra phác họa tất cả.
Tất cả bọn họ đều tò mò không biết hắn làm gì, bỗng Đằng Hải nói :
-Muốn thắng địch quan trọng phải hiểu địch.
Bởi vì mĩ phẩm của Hồng Phấn Khô Lâu đều chỉ là từ những dị thú ra, chất lượng đều chỉ là hàng tệ hại, kể cả làm từ thảo dược cũng chỉ là mấy cây non, chưa hoàn toàn thành thảo dược toàn diện.
Mà Đằng Hải là chuyên gia trong việc tự hủy...à nhầm chuyên gia thảo dược.
Ăn bao nhiêu cũng đủ biết, mà ở ngoài kia còn bao nhiêu là thảo dược như vậy, bây giờ hắn chỉ cần dạy cho mấy cô gái từng khả năng của mỗi cây.
Để tránh làm hỏng hay bẩn trang phục, cũng như bớt gây chú ý, hắn cho những kĩ nữ mặc bộ áo bà ba do hắn tự may trước đó, ít ra vẫn phải may thêm vài bộ nữa mới đủ a.
Họ chính là kĩ nữ, khéo léo và cẩn thận hơn mấy tên khác, dạy một chút công thức là được.
Nhưng mấy cái này mới chỉ tạo ra được mấy cái linh tinh, chưa tạo thành mĩ phẩm hoàn thiện.
Đằng Hải hắn ra ngoài chặt cây, bảo mọi người kéo xe đem về chế tác thành hộp đựng, dự sẽ làm thành một bộ mĩ phẩm.
Sau đó liền cử một đám người đi hái thảo dược, tất nhiên là theo hắn chỉ đường, đi qua một đám hồn thú nguy hiểm rồi.
Dù gì họ cũng không hẳn là kĩ nữ bình thường, cũng phải có sức mạnh và kĩ năng để chống những tên q·uấy r·ối, vậy nên không phải lo trên đường họ gặp nguy hiểm gì.
Mọi người đều làm việc hết năng suất, trong viện dường như rất ồn ào, bởi thế cũng làm Nghệ Phương chú ý.
Cô lúc ấy ở trong phòng, nghe được tiếng chạy tấp nập ở bên ngoài, liền tò mò chạy ra xem.
Cô mở nhẹ cửa, căn phòng trên tầng hai nên khi nhìn từ trên xuống liền nắm bắt được hết tình hình phía dưới.
Nghệ Phương vội chạy xuống dưới tầng, cô chạy thẳng tới chỗ Đằng Hải đứng dưới, mặt hậm hực nói :
-Ngươi rốt cuộc muốn biến kĩ viện của ta thành cái gì hả !!?
Tiếng hét đâm xuyên qua màng nhĩ Đằng Hải, như thể một cột thiên lôi đánh ngay bên tai, xuýt thì thủng màng nhĩ a.
Đằng Hãi hai tay xoa lấy tai, quay ngoắt sang chỗ Nghệ Phương.
-Cô muốn ta chứng minh rằng ta không phải đứa trẻ chưa dứt sữa, ta chính là một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất !
Nghệ Phương nghe Đằng Hải nói vậy cũng bất ngờ, bỗng nhìn thấy bóng dáng cha cô trong hắn, một người đàn ông hi sinh tất cả bảo vệ lấy gia đình.
Nghệ Phương cười mỉm một cái, liền nói :
-Được rồi....?
Chưa nói xong, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mắt lờ đờ, cơ thể bỗng trở nên mềm oặt, ngã bịch xuống đất.
Đằng Hải đứng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, Nghệ Phương thấy kì lạ liền hỏi :
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện g....
Chưa nói hết câu, cô đã gục ngã, Đằng Hải đứng bên cạnh khuôn mặt chuẩn gian tà, nói :
-Nhưng ta chưa chứng minh được ta là nam tử hán, trong mắt cô chẳng phải một đứa nhóc vẫn chưa dứt sữa sao ?
Mọi người đang làm đều dừng lại, nhìn lấy hành động gian tà có chút biến thái của hắn, cũng chỉ là một đứa trẻ mà lại nguy hiểm đến vậy ?
Đằng Hải cũng nhanh chóng quay trở lại công việc, cho người đưa Nghệ Phương vào phòng, bản thân cùng Tiểu Kì hoàn thành mĩ phẩm.
Vào trong một căn phòng, hắn dạy cho Tiểu Kì trộn những chất có sẵn vào, theo quy trình tạo thành mĩ phẩm.
Những quy trình này hắn vừa không nghĩ ra, với lại cũng là do chôm được từ công thức trong phòng Nghệ Phương, liền học được các tính chất và đặc điểm để làm mĩ phẩm.
Chỉ trong một lúc chắc cũng đã hoàn thành xong được đống mĩ phẩm này, hắn liền cho làm bình đựng, hộp phấn, lược, bàn chải và nhiều thứ khác.
Phần cơ bản hầu như đã xong, tiếp đến là phải làm quần áo đẹp đee trưng bày bán hàng, kết hợp với mĩ phẩm thì có thể tạo ra một phong cách thời trang mới.
Nhưng quần áo đối với Đằng Hải lại là một phương pháp khả thi, bởi hắn vừa không biết chế tác quần áo, khả năng may lại quá kém, mỗi mấy cái áo bà ba đã mất tận hai ngày, lại còn phải có người hỗ trợ.
Rốt cục lại không có ai biết về thời trang ở trong cái kĩ viện này cả, ý tưởng thì của Nghệ Phương mà cô ta lại ngất rồi, còn mấy cô kĩ nữ này chỉ may còn mất rất lâu mới xong được.
Bỗng mấy người bảo vệ ở bên ngoài trông như có hứng thú với mấy cái thiết kế quần áo này nọ, thấy Đằng Hải ngồi trước cổng vẽ, họ cũng nhìn lén xem.
Đằng Hải cảm nhận ra, như mèo thấy mỡ liền quay qua hỏi họ :
-Hai người có hứng thú với may vá và thiết kế thời trang không ?
Tất nhiên ngay lập tức họ lắc đầu, cho rằng bản thân là nam nhân, kể cả có thể thiết kế thì cái thân hình đồ sộ cũng khó có thể may vá.
Thấy họ tinh thần hao hụt, Đằng Hải đơn giản chỉ khiêu khích họ :
-Nếu hai người không giúp, có lẽ cái kĩ viện này sẽ phải đóng cửa, hai người không có việc làm rồi cũng thành nô lệ, chịu sự sỉ nhục tứ phía, nam nhân liệu có chịu được sự sỉ nhục này ?
Lúc đó trong người mấy tên bảo vệ như thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết, liền nói :
-Không thể chấp nhận được, cậu hãy thiết kế quần áo, may vá để hai người tôi lo !!!
Đằng Hải cũng không biết nhiều gì về quần áo, cũng chỉ dùng mấy bản vẽ của Nghệ Phương rồi chế thêm vài thứ để cho hai tên bảo vệ làm nốt.
Không biết vì cái gì nhưng có vẻ sự khéo léo của họ không biểu hiện ra ngoài, đều bị những cơ bắp che khuất.
Họ may đống quần áo thậm chí không mất đến ba ngày là hơn trăm bộ, hoàn toàn chỉ may bằng tay, tốc độ vài chục phút là một bộ.
Coi như vấn đề trang phục được giải quyết, tiếp theo là nghệ thuật các thứ, Đằng Hải hắn phải tìm mọi cách để nâng cao trình độ mỗi người.
Đồng thời khiến họ học kết hợp nhiều loại nghệ thuật lại, tạo thành một mớ hỗn độn nhưng lại có sức hút lớn với người xem như : Vừa họa vừa múa, múa kiếm, vừa hát vừa đàn,....
Xong được việc đấy cũng mất được khoảng vài tuần, tất cả đều hoàn thành, chỉ có danh tiếng cái nơi này cũng chả lấy một mống.
Bỗng từ phía sau, hai người bảo vệ bỗng chạy lại, báo :
-Thưa, vải của chúng ta hết sạch rồi ạ.
Đằng Hải nghe được mới ngạc nhiên, hắn hỏi :
-Hết rồi ư, may được bao bộ !?
-Dạ, được hơn 300 bộ ạ.
Đằng Hải như thấy con đường thành công bỗng uốn éo bay lượn, đầy khó khăn hiểm trở và thứ cản đường hắn lúc này chính là tiền bạc.
"C·hết tiệt, hầu như chi phí đều chi cho mấy việc linh tinh kia rồi, vải thì chỉ có thể đi mua nhưng ta lại không có tiền, hay là..."
Đằng Hải hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng. Hắn chạy vội vào trong phòng, gọi những người có khả năng trang điểm giỏi nhất tới.
Chưa đến mười phút, họ đã tới nơi, liền đã thấy Đằng Hải ngồi đợi trên ghế, tay cầm nữ phục.
Bọn họ tò mò, tới gần hỏi :
-Em có chuyện gì vậy...?
Đằng Hải có chút xấu hổ không dám nói ra, nhưng vì sự nghiệp, hắn không thể thất bại trước thử thách này được, cố gắng nói từng câu :
-Các...các chị có thể...trang điểm...giúp em được không !
Những cô gái ấy đều ngạc nhiên, nhưng thay vì tránh xa, trong họ lại như thức tỉnh thứ gì đó.
-Vậy là em đã sống với sở thích của mình phải không...
-Sở thích gì ?
Đằng Hải hắn vừa mới hỏi, lập tức đã bị mấy cô gái kia mang vào phòng tắm.
Bị rửa sạch sẽ đến từng ngóc ngách, họ giữ chặt đến nỗi Đằng Hải không thể phản kháng.
Hắn lúc này như con búp bê, được uốn tóc, được dưỡng da, tô một lớp trang điểm, trong phút chốc đã hoàn toàn trở thành một con người khác.
Sau khi xong việc, mấy người đó mới nhận ra có cái gì không đúng lắm, trước mặt họ lúc này là một thiếu nữ xinh đẹp đến lạ kì.
Họ cứ nhìn đắm đuối không thôi, nhưng nữ trang Đằng Hải mặc lại không hề hợp chút nào, nó lại che đi cái cơ thể mềm mại mà lúc trước họ đã mất công rửa sạch.
-Người đâu, xường xám !
Đằng Hải cố phản kháng nhưng vô ích, bọn họ quá khỏe, tu vi đều hơn vài bậc khiến cử động có chút miễn cưỡng.
Vèo một cái, xường xám đã được mặc, cô gái lúc này không chỉ xinh đẹp mà con quyến rũ.
-Tiếc quá, miếng thịt thừa kia không loại bỏ được rồi.
-Loại bỏ cái gì chứ, em vẫn là nam nhân a !!!!!!