Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 32 : Đứa trẻ bị mất tích




Chương 32 : Đứa trẻ bị mất tích

Tên béo mập mạp này quả nhiên có chút nặng, mang hắn tới một nơi tối tăm nhất trong cả cái Bắc Thành này, Đằng Hải mới thở một hơi dài.

-Tơi đây là được rồi, nói chung thì khu ổ chuột này trong nhà hoang không bao giờ có lấy một bóng người, mà căn nhà hoang này lại rất tốt, cái cảm giác có thể sập này chính là cái cớ giúp ta việc này.

Đằng Hải ngồi khuỵu xuống trước tên béo, nhớ lại trong trí nhớ, rút một cái que nhỏ đầu nhọn trong túi ra, đâm lên cơ thể hắn.

Ngay lúc v·a c·hạm với bắp thịt trên cơ thể tên béo, hắn liền thu lực lại đâm vào chỗ khác.

Từng cử chỉ của Đằng Hải thuần thục, không có lấy một động tác thừa, dường như là đang châm cứu cải tỉnh.

Hình ảnh hắn lại giống như cách mà mẹ hắn ngày xưa xâu kim, thoăn thoắt qua từng đợt. Cùng với kiến thức học được khi còn ở cùng La Vân, từng kinh mạch, từng mạch máu hắn cũng nắm rất rõ.

Sau đó được phút, Đằng Hải thu lực lại hoàn toàn, tên béo cũng dần tỉnh lại, con mắt mở ra có chút đờ đẫn.

Bỗng hai ánh mắt v·a c·hạm nhau, khiến tên béo như điên đảo, con mắt mở to ra như chuẩn bị gào thét.

Sớm biết trước, Đằng Hải liền chặn mồm hắn lại, lấy ngón tay trỏ đặt giữa miệng, nói :

-Suỵt ~~~ Ngươi muốn sống thì hãy ngậm mõm vào, hoặc c·hết không nơi chôn.

Bị ánh mắt một đứa trẻ đe dọa, tên béo không dám mở miệng ra, cố gắng kìm nén sự sợ hãi vào trong bụng.

Đằng Hải thấy được sự hợp tác, cũng đã thành công tay không thu phục hắn.

-Tốt lắm, lựa chọn của ngươi là sáng suốt đấy, giờ thì hãy trả lời câu hỏi của ta.

Tên béo thái độ sợ hãi lúc này bỗng như trở thành người khác, miệng méo lệch sang một bên, nói :

-Hỏi ư ? Vậy thì 3 tră...

Chưa nói xong, con dao thái thịt găm thẳng xuống đất, nằm sát bên mặt hắn, còn chút là có vài vết sẹo nhỏ.

-Vâng vâng vâng ngài cứ việc hỏi.

Lúc này tên béo mới biết rõ được vị trí của mình ở đâu, liền ngoan ngoãn nghe lời.

"Cảm giác lừa gạt người khác thật sướng, hắn ta lại tin cái chân lìa ra kia là chân thật của hắn mơi nực cười chứ"

Đằng Hải trong đầu cười thầm, một phần do tên béo quá ngu dốt, không hề biết cả hai lại cấp bậc khác biệt vốn Đằng Hải không thể trốn.

Cái chân kia chỉ là một đôi dày không đã bị tháo khỏi chân của hắn, trong lúc b·ị c·hém vào chân liền khiến đôi giày này tung ra.



Cùng với từ hướng nhìn của hắn, chân cứ như bị cắt đứt ra, còn máu từ trong giày đó phun ra đều chỉ là nước màu hắn đã pha từ trước.

Hắn đã lấy hai cái vòi nước nhỏ cho chúng kẹp vào nhau tạo thành vòi phun nước, lại đặt ngay chỗ đối diện với đôi giày.

Lúc đầu Đằng Hải muốn dùng nó che mắt của tên béo sau đó t·ấn c·ông thẳng vào bụng.

Nhưng tên béo cảnh giới cao hơn, may mắn Đằng Hải kịp thời ứng biến mà đe dọa được hắn.

Không nghĩ lằng nhằng Đằng Hải bắt tay vào việc tra hỏi :

-Ngươi từ gia tộc nào ?

-Ta...ta là Lăng Tiêu Phủ của Lăng gia

-Rốt cuộc tình hình của hai kĩ viện này như nào ?

-Cả hai kĩ viện có ân oán như này...như này và như này...

Sau khi nghe tên béo kể hết mọi chuyện, Đằng Hải mới hiểu được tất cả đầu đuôi.

Đầu tiên cả hai người này đều là chị em tốt a, xong vì mâu thuẫn giữa tiền bạc mà nảy sinh đối địch.

Lúc đầu thì Nghệ Phương với tài nghệ nữ nhân thu hút hơn, dần dần lại thua trước cơ thể và sắc đẹp của những nữ nhân Hồng Phấn Khô Lâu.

Lúc đầu Hồng Phấn Khô Lâu chỉ có chữ Khô Lâu, nhưng không rõ nguyên do liền có một loại mĩ phẩm lạ mà lại xịn, thu hút nhiều nữ nhân tới nên họ quyết định thêm Hồng Phấn vào.

Mà loại mĩ phẩm này nghe nói được triết xuất từ dị thú mà ra, nhưng kì lạ là dị thú không bao giờ t·ấn c·ông mà không có chủ đích, đây chính là điều mà Đằng Hải nghi ngờ.

Khi còn 3 tuổi, hắn đã từng thấy con dị thú suýt lao tới chỗ bản thân, lúc ấy mắt nó như là đang lên cơn nghiện, cứ thế xông thẳng vào mặc cho các trưởng lão ngăn cản.

Mà còn điều quái hơn, Hồng Phấn Khô Lâu trước kia hình như từng qua lại với Biểu Đắc của Long Gia, điều này càng khiến Đằng Hải hắn chú ý bọn chúng hơn.

Cuối cùng Nghệ Phương là người thua thiệt, chồng cô lại là một tên ham tiền mê sắc, bị lão bà của Hồng Phấn Khô Lâu đó dụ dỗ, tiện làm luôn đám cưới.

Mang uất ức nhưng không thể làm gì, mà thêm tên béo này lại là khách quen của Hồng Phấn Khô Lâu nên thái độ hống hách lại càng cao hơn.

Đằng Hải sau khi nghe nhớ hết, liền định lập một kế hoạch thử nghiệm, ai ngờ tên béo bỗng nó thêm :

-Nghệ Phương hình như tôi nghe nói còn bắt trẻ con, liệu điều đó là sự thật ?

Đằng Hải thấy hắn đã biết quá nhiều, tiện thể trên tay que nhọn đó, đâm thẳng vào cổ hắn, trong đầu đã có suy tính, liền nói :

-Ngươi có thể c·hết được rồi.



Đằng Hải một lực mạnh đâm xuyên qua lớp thịt mỡ đó, khiến hắn sặc sụa nôn ra cả máu.

-Ngươi...ngươi lừa t...

Tên béo ánh mắt hận thù nhìn vào Đằng Hải rồi sau đó đã trở về với luân hồi, để lại cái xác yếu đuối không còn chút công lực.

-Tên ngốc này chỉ cần rút ra là được, đây lại sợ đến hồn bay phách lạc ? Cái này không thực tế a, bao trường hợp cũng chỉ có hắn c·hết vì một đâm vào cổ.

Đằng Hải hắn vẫn chưa biết rằng tên béo này bị yếu tim, kích động một cái ở kia đã thở không ra hơi rồi, đây lại làm hắn khó thở, chính là mới chơi c·hết hắn.

Bất quá trên người hắn lại mang nhiều tiền bạc, Đằng Hải cũng không kìm được mà thu lại một ít, cho đến khi lấy được túi của tên béo.

-Đây là túi không gian sao ? Nhưng sức chứa lại chỉ bằng một phần ba cái nhẫn không gian, cũng là không cần đi.

Đằng Hải hắn mới mở cái túi ra, kiểm tra bên trong có thứ gì. Ai ngờ rằng, cả một tệp đơn từ xếp thành chồng ở trong đó, tờ đầu tiên lại ghi chữ : "Danh sách những đứa con của các gia tộc lớn bị m·ất t·ích".

Đằng Hải lại nhớ tới Nghệ Phương, nhưng cũng không chắc là do cô hay không. Đáng ngờ thay, danh sách này đã được lập ra vào 7 năm trước, lúc đó Đằng Hải còn chưa sinh ra.

Mà cũng lạ thay, tên này hóa ra lại đang làm nhiệm vụ đi tìm những đứa trẻ của các gia tộc, đến nay chỉ mới tìm được 22 người.

Tổng cộng của đám này ít ra cũng phải mấy trăm đứa trẻ, Đằng Hải cũng hiểu được phần nào tâm trạng của hắn, có lẽ là do thấy được Tiểu Kì lại giống đứa trẻ nào đó trong này nên mới kiếm cớ chăng ?

Đằng Hải hắn hoài nghi ý kiến của bản thân, nhưng cũng bỏ qua những lời nói ấy, hắn bắt đầu bén lửa, đốt cháy toàn bộ căn nhà.

Những người sống ở khu ổ chuột đó đều chỉ chú ý đến đ·ám c·háy nên Đằng Hải dễ dàng trốn thoát khỏi đó.

Cùng lúc đó tại Nghệ Phương Lâu, Nghệ Phương cô ta đang cố gắng làm gì đó rất kì lạ, cứ hì hục viết giấy như muốn điên cả lên.

Cùng lúc đó Đằng Hải đứng đằng sau, xem xem cô đang viết cái gì.

Cô ta chính là đang viết thư a, nhưng người nhận lại là Khống Thiên Long Gia ? Cô chính là muốn họ lấy tiền chuộc lại hắn ?

Đằng Hải hắn lập tức nắm lấy tờ giấy xé nát đi, mắng lớn :

-Cô muốn làm cái gì ! Chả phải ta sẽ giúp cô sao ?

Lúc ấy, Nghệ Phương giật mình, thấy thái độ của Đằng Hải lại khiến cô tức điên lên, quát mắng :

-Ngươi thì giúp được cái gì !? Ngươi chỉ là một đứa trẻ ranh, nếu không có Long Gia thì ngươi cũng chỉ là một đứa nhóc chưa dứt sữa mẹ, sao hiểu được khó khăn của ta !



Cô lập tức bỏ đi, Đằng Hải chỉ biết đứng nhìn, nắm chặt mảnh giấy.

"Chưa dứt sữa ? Cô coi thường ta ? Được rồi ta sẽ cho cô thấy một đứa nhóc như ta có thể làm được gì !"

Đằng Hải hắn lập tức bỏ đi, có vẻ như chuẩn bị tới phòng của em gái. Cũng là một cái kì lạ đi, phòng em gái lại to đến như vầy ?

Hắn đứng trước cửa phòng, cũng chỉ bằng một phần ba cánh cửa, rốt cuộc Tiểu Kì đang như nào lại càng khiến hắn tò mò mà mở cửa vào.

Ánh sáng từ trong phòng chiếu vào mắt hắn, là cả một thiên đường của cánh đàn ông, ngờ đâu rằng cái phòng đó vừa là phòng ngủ cũng vừa là phòng thay đồ, mọi nữ nhân trong lâu đều ở đó hết.

Đứng trước cảnh vật hữu tình như vậy, khuôn mặt Đằng Hải không hề biến sắc, mà hình như còn có chút xúc động, như kiểu sắp phải tạm biệt thế giới tươi đẹp này.

Mấy cô gái lớn hơn hắn ở đó cứ đứng nhìn, cũng không biết phải nói gì, vì biết hắn cũng chỉ là vô tình, nhưng thứ đáng sợ vẫn là thứ sau hắn,

-Ca ca ~

Một giọng nói phát ra, ngân dài khiến mọi người ở đấy đều lạnh sống lưng. Sau Đằng Hải, Tiểu Kì chính là đang cầm cây kéo dúi vào lưng, ánh mắt lạnh lùng nói :

-Có vẻ như ca rất thích mấy cái kiểu bất ngờ như vậy phải không ? Ngắm gái ?

Đằng Hải sợ run bần bật, di chuyển một chút chắc chắn hắn sẽ c·hết, mấy cô gái cũng hiểu, liền bỏ đi cầu phúc cho hắn.

-Ca ca lần sau muốn gặp ta thì nhờ ai báo nhé, chứ bất ngờ như vậy, các chị gái ở đây xấu hổ "c·hết" mất ~

Đằng Hải hắn sợ quá rồi, cớ sao bỗng dưng Tiểu Kì lại trở nên kì lạ như vậy, và điều khiến hắn sợ hơn là...tại sao từ c·hết lại có dấu ngoặc kép !?

Trước đó nửa tiếng...

-Tiểu Kì à, em đây cũng bị bà chủ đưa vào à ?

Một cô gái hỏi Tiểu Kì, tuổi cũng phải khoảng thanh xuân, trẻ đẹp vô cùng, bên cạnh cũng là nhiều cô gái xúm lại hóng.

Tiểu Kì trước câu hỏi đó, cũng lập tức trả lời :

-Em vào cùng với ca ca...

-Oa, cậu nhóc đó là anh trai em hả, trong cũng dễ thương đấy, nhường chị được không ?

Một cô gái nào đó nói, đều khiến mọi người đồng cảm nhận.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Tiểu Kì như thay đổi, hồn linh cảm giác như hòa với suy nghĩ của cô, dần khiến cô méo mó suy nghĩ.

Cô bỏ đi ra ngoài, cầm lấy một linh tệ bỏ đi, cô gái đó bỗng thấy Tiểu Kì cư xử lạ, liền hỏi :

-Này em đi đâu vậy ?

Tiểu Kì lặng lẽ nói, câu nói khiến tất cả đều rợn tóc gáy :

-Mua kéo để phòng trừ "hậu họa".