Chương 31 : Tâm cơ
Đằng Hải cứ từ từ lùi về phía sau, tên lực lưỡng thì cứ tiến tới, lúc này hoàn cảnh cứ như là một con mèo trước mặt một con hổ, không có lấy chút khả năng phản kháng.
Bỗng ả nữ nhân kia lên tiếng :
-Nhóc con, chắc ngươi đang không hiểu tại sao lại không cảm nhận được khí tức của ta mà ta lại phát hiện được ra ngươi phải không ?
Đằng Hải lúc này hắn cũng mới nhận ra, càng phải chú ý hơn nữa về mọi cử chỉ của ả. Bỗng ả biến mất trong hư vô, khiến Đằng Hải sợ hãi nhìn xung quanh.
"Bốp !"
Một lực mạnh v·a c·hạm vào gáy của Đằng Hải, khiến hắn mất lực ngã xuống, ngay khi sắp ngất đi, hắn nghe thấy tiếng của ả nói :
-Đó là do ta biết cảm nhận hơi thở ~
Đằng Hải hoàn toàn ngất xỉu, bị tên lực lưỡng vác về, Tiểu Kì tức giận khí tức hồn linh hoàn toàn như muốn bộc phát ra bên ngoài.
Bỗng ả nữ nhân kia búng chán cô một cái khiến cô lùi về phía sau, nói một câu liền khiến Tiểu Kì thu hồn linh lại.
"Nếu ngươi động thủ, anh ngươi sẽ c·hết"
Câu này như khiến cho cô hoàn toàn nghe theo ả ta, cứ thế đi theo đến một căn nhà lớn, trông giống như một cái thanh lâu a.
Tiểu Kì lần đầu bước vào, không phải giống thanh lâu, mà chính là một cái bảng hiệu Nghệ Phương Lâu.
Tiểu Kì ngạc nhiên, xung quanh đều nữ nhân nhảy múa hát ca, phô diễn nghệ thuật bản thân trước mặt khách, đều là những nghệ nhân xuất chúng.
Ả nữ nhân kia nhìn qua Tiểu Kì, thấy cô có hứng thú với nhảy múa, liền hỏi :
-Ngươi muốn học múa ?
Tiểu Kì giật mình, liền lắc đầu lia lịa, cố gắng phủ nhận.
Nữ nhân đó cười thầm, liền lặng lẽ cho người đưa Tiểu Kì vào thay đồ, sau đó dạy cô múa đến thuần thục.
Còn Đằng Hải, liệu bắt đàn ông thì sẽ có sức hút gì trong nơi này, một nơi toàn là hoa sắc thì lại có bóng dáng đàn ông ?
Ả ta biết vậy nhưng vẫn cho Đằng Hải ở lại, vì hắn vừa là điểm yếu của Tiểu Kì, mà Tiểu Kì lại là điểm yếu của hắn, cứ cho họ không gặp được mặt nhau tự khắc sẽ trở nên ngoan ngoãn.
Ả tính toán kĩ càng tất cả, để Đằng Hải ở trong phòng cho một nữ nhân chuyên may vá vào, dặn khi nào hắn tỉnh hãy nói như ả đã dạy và cho hắn tập may vá.
Sau đó, ả quay lại chỗ Tiểu Kì xem thế nào.
Mới nhìn hé qua khe cửa, ả đã thấy Tiểu Kì trong một bộ váy đỏ, nhảy theo điệu của nữ vũ công, khuôn mặt hào hứng phấn khích.
Vậy là ả đã tính đúng, Tiểu Kì chính là mỏ vàng của nơi này, cũng sẽ trở thành chỗ dựa hoàn hảo của ả.
Có được Tiểu Kì, "mục tiêu" của ả sẽ được hoàn thành nhanh chóng, không lâu sẽ nắm được mọi thứ.
Ả bước vào bên trong, ngay lập tức để Tiểu Kì nhìn thấy, ả liền tới gần hỏi cô :
-Thấy nhảy múa có vui không ?
Tiểu Kì vẫn cẩn thận trước ả, nói :
-Vui thì vui thật, nhưng không có ca ca, vui cũng bằng thừa.
Ả lập tức đã nắm thóp được cô, liền cho ra lời đề nghị hết sức béo bở cho ả :
-Bây giờ tại đây, ngươi phải gọi ta là bà chủ, nhảy múa trên sân khấu ngày kiếm được 1000 linh tệ, một tháng là 30000 linh tệ thì ta sẽ cho ngươi gặp ca ca được không ?
Tiểu Kì còn bé, chưa nhận thức giá trị đồng tiền, cũng chỉ gật đầu nghe theo ả, rồi quay lại tập múa.
Sau đó ả rời đi, lập tức bên ngoài có một người phụ nữ lớn tiếng gọi :
-Nghệ Phương ! Ngươi rốt cuộc đi đâu rồi ! Đừng như rùa rụt cổ mà ra đây mau lên !
Ả ta thấy người gọi tên mình, hốt hoảng chạy ra ngoài. Mở cửa ra chính là một nữ nhân mặc bộ xường xám, một mặt tô đầy mĩ phẩm, nhẫn đầy tay, móng đầy màu sắc.
Đó là chủ nhân của hồng phấn khô lâu, một kỹ viện có tiếng, một mặt bên trong đều là kỹ nữ bán sắc, khác với kỹ nữ bán nghệ nên mang nhiều doanh thu cho ả hơn, càng khiến ả hống hách đối với Nghệ Phương Lâu.
Gần đây ả còn tạo ra một loại bột hấp dẫn lũ hồn thú quái dị nào đó, lại bỗng có nhiều trang sức mĩ phẩm hơn.
Lũ dị thú thực ra mang trong mình nhiều loại sắc tố cần trong mĩ phẩm, lại có nhiều loại vật phẩm trên người để làm trang sức, càng khiến hồng phấn khô lâu không phải mất linh tệ mua, mà lại thuê người diệt lũ quái, đem chiến lợi phẩm về làm mà bán ra tăng thu nhập.
Nghệ Phương gặp ả, lập tức nghiêng người một chút, chào ả :
-Chẳng phải là Hồng Phấn nương nương đây sao ? Liệu làn gió nào đã mang cô tới đây.
Không lằng nhằng dây dưa, ả cầm một tờ giấy ấn thẳng vào ngực Nghệ Phương, nói với giọng kiêu ngạo :
-Kẻ yếu sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, một nơi chỉ cần có một kỹ viện, cô nên bán nơi này lại cho ta đi ~
Bị tát thẳng mặt một cú nhục lớn như vậy, Nghệ Phương không kìm được mà mắng ả :
-Ngươi đừng có mang những kỹ nữ của chúng ta ra so với "gái bán hoa" của chỗ ngươi, ta làm ăn lương thiện, không giống kẻ nào đó dùng cơ thể để dụ dỗ chồng người khác !
-Cô !!?
Ả ta tức giận, giơ tay định tát, bỗng những vệ sĩ lực lưỡng lao ra giữ lấy kịp lúc, không là Nghệ Phương cũng là bị ăn trọn một vả.
Ả bỏ về, ánh mắt hình viên đạn to bằng trái xoài vẫn ghim thẳng vào Nghệ Phương, răng nghiến như là cái máy nghiền, lét ka lét két.
Nghệ Phương cũng sợ quả, dựa vào tường mà ngồi phệt xuống, thở dốc mà cảm thấy may mắn, nhưng lại sợ ả kia sẽ làm gì sau này.
Bỗng từ phía sau có tiếng nói vọng ra, là giọng của một đứa nhóc nghe quen tai vô cùng :
-Hóa ra đây là lý do cô bắt bọn ta tới đây ?
Nghệ Phương giật mình nhìn về phía sau, đó là Đằng Hải hắn đã nghe hết chuyện từ bao giờ, hay đúng hơn là từ lúc đầu hắn đã luôn xuất hiện đằng sau cô.
Nghệ Phương ngạc nhiên liền hỏi :
-Sao...sao ngươi ra được đây ?
Đằng Hải cười nhếch mép, trả lời :
-Để một người tu vi ngang nhau để đấu nhau, cô nghĩ ta còn bé không có thủ đoạn ? Cô ta đang ngất xỉu bên trong phòng rồi.
Nghệ Phương nghe vậy chẹp miệng một cái, nói :
-Ngươi muốn cười ta thì cười đi, bộ dạng này của ta làm ngươi sảng khoái lắm nhỉ.
Đằng Hải khuôn mặt liền lộ ra cái vô liêm sỉ, cười thẳng vào mặt của Nghệ Phương.
-Hahaha cô đúng là ngu hết chỗ nói, chồng b·ị c·ướp, nơi làm việc sắp bị đóng cửa, thậm chí vã đến nỗi phải bỏ tiền thuê cao thủ chỉ để bắt hai đứa trẻ.
Lúc này Nghệ Phương đã quá mệt mỏi, bị Đằng Hải cười như thế này cũng tổn thương, nhưng lại đã thỏa lòng, chỉ còn ngồi khóc.
-Ta biết ta vô dụng, nhưng đời người ai tính trước được thiên cơ vô số biến, liệu người lương thiện thắng được kẻ tà ma ?
Đằng Hải có lẽ hắn đã đùa quá trớn, cũng thôi ngừng cười lại, đánh tiếng giúp đỡ :
-Giờ cô dạy ta cách che dấu hơi thở và mọi khả năng ẩn thân, ta sẽ giúp cô lần này.
Nghệ Phương nghe không thể tin tưởng được vào hắn, cứ bơ đi mà khóc nức nở.
Đằng Hải không dỗ được, cũng hết cách, trong đầu hắn lúc này không nghĩ ra được cái gì cả, lần đầu hiểu được cảm giác dỗ người lớn hơn mình chục tuổi.
"Nữ nhân quả là phiền phức"
Lúc này bỗng có một nữ nhân hốt hoảng chạy tới báo cáo với Nghệ Phương, mặt xanh xao nói :
-Bà chủ, đang có một tên muốn q·uấy r·ối cô bé mới vào !
Nghệ Phương nghe thấy hốt hoảng chạy vào cùng vài tên bảo vệ canh cổng, để lại Đằng Hải đứng suy ngẫm.
"Cài cả nội gián vào trong này, ả chủ nhân của hồng phấn khô lâu quả nguy hiểm, phải điều tra kĩ, còn kẻ mới chạy tới báo cáo kia cứ lưu khí tức lại đã"
Đằng Hải lúc này trình độ sử dụng hồn lực cũng đã tăng nhờ việc bắt chước ẩn dấu hơi thở, đánh dấu đối phương đến cao thủ việc tìm khí tức của hắn hỗn loạn trong hơi thở của người bị hắn đánh dấu, trắng ra là không có cách để hủy khí tức đã đánh dấu.
Mà hắn cũng phải vắt óc để sáng chế chiêu này, nhưng giờ vẫn chưa thành thục, mới chỉ là bước cấy vào hơi thở thôi.
Tiểu Kì thì càng không phải lo, tên khách đó nếu tu vi và trưởng thành không cao hơn một cấp độ, ắy sẽ bị con bé rút cạn huyết.
Kì lạ là khi hắn tới nơi, Tiểu Kì hoàn toàn không tung ra hồn linh, không rõ lý do, Đằng Hải lại đứng ngoài nhìn.
Cái tên béo mục mịch đang muốn bắt Tiểu Kì, bị ngăn lại bởi hai tên bảo vệ, chỉ có thể vùng vẫy mà la hét :
-Con nhóc này mày còn tỏ vẻ thanh cao cái gì, chỉ là một con nhỏ kĩ nữ b·án t·hân, khôn hồn thì mau ra đây cho lão gia "yêu thương" nào !
Lập tức hắn ăn trọn một gót giày vào mõm, bay từ trên tầng hai bay qua cửa sổ, ngã bắn cả ra ngoài.
Người đá hắn chính là Nghệ Phương, cô sau đó đưa Tiểu Kì đi, cho người đưa hắn về va cho thẳng vào sổ đen.
Đằng Hải đúng là có chút hài lòng với thái độ lúc này của cô, trong lòng càng là muốn giúp đỡ, nhưng trước tiên hắn lại phải "làm việc" trước đã.
Tên béo mập bị bảo vệ vứt ngay hẻm nhà, vội bỏ đi, để tên béo tức giận không nguôi, thề thốt các thứ :
-Cái thứ nữ nhân không biết điều, vậy ta sẽ hợp tác với hồng phấn khô lâu, cho các ngươi phải cầu xìn dưới chân bổn lão gia, làm cái nồi cơm điện cho ta "vui vẻ" mỗi ngày.
Từ phía sau Đằng Hải xuất hiện, nhưng với sát khí ngùn ngụt khiến cho tên đó khựng lại, nhìn từ từ về sau.
Lúc này trước mắt tên béo giống như xuất hiện một con quỷ, chính là muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Xoẹt !!!"
Tiếng chém vang lên nhưng lại khó nghe rõ, tên béo chỉ có cảm giác được rằng hai chân hoàn toàn mất đi cảm giác, vội vàng nhìn xuống.
Chân hắn rõ ràng không bị sao, xong bỗng chốc phun ra máu, trào như nước không ngớt, lúc đó hắn mới mất thăng bằng ngã ra đất.
Thay vì chân cũng nghiêng theo nhưng tiếc thay nó lại dựng thẳng đứng, hoàn toàn lìa ra khỏi chân hắn.
Đau đớn quá, hắn quyết định hét lên, bỗng có cái gì chui tọt vào họng hắn. Đó là tay của Đằng Hải, hắn làm vậy để tên béo chỉ có đau đớn không thể kêu gào.
Giọng của Đằng Hải vang lên trong đầu hắn :
-Vô tính vô tình, chỉ có đau đớn là sẽ từ từ ăn sâu ~
Hắn đây trước mặt chính là một con quái vật đội lốt trẻ em, một con ác thú mặt người, mắt hắn căng ra nhìn lấy khuôn mặt của Đằng Hải, nước mắt ròng ra như cầu xin sự tha thứ.
Đằng Hải trước mặt tên béo không chút thương tình nói :
-Động vào muội muội ta, sống c·hết thiên đạo cũng không thể đoán được.