Chương 3 : Chiến thắng hay mới chỉ là khởi đầu ?
Một năm sau, khi mà con hồn thú quái dị đã tới, ròng rã suốt một năm trời luyện tập, cuối cùng nó cũng đã tới.
Cách thành trì còn khoảng hai ba dặm, hình ảnh một con hồn thú khổng lồ, to lớn hơn cả khi trước, riêng cái đầu đã to bằng một quả núi nhỏ, cơ thể dài ngoằng phải hơn vạn thước, mỗi súc tu vươn ra hàng ngàn thước.
Nó mang trong mình hào quang c·hết chóc quanh người, mùi máu tanh nồng tỏa ra.
Trước đó, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy nó, cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng, tim đập loạn xạ.
Mọi đại lão cũng đã tới, từ tinh anh cho đến gia chủ đều tụ họp, đứng trên thành trì mà theo dõi con hồn thú.
-Đây rốt cục là thứ gì mà lại có uy h·iếp lớn đến như vậy ?
Một trưởng lão hỏi, cũng không ai biết được. Khống Thiên nhìn kĩ càng con hồn thú đó, rõ ràng y như trong ảnh vậy giờ đã to lớn tới vậy.
-Có lẽ con hồn thú này có khả năng hấp thụ những hồn thú khác để mạnh lên, nếu như vậy thì nó có lẽ đã phải rất cận lực càn quét mấy khu rừng già rồi.
Khống Thiên nói ra, ai cũng ngạc nhiên, e ngại về sự phát triển của con hồn thú này. Bành Thiên gia chủ bước một bước về phía trước, chắp hai tay lại với nhau kết ấn.
Từ sau lưng lão, một bóng dáng mờ ảo hiện ra, bám lên trên người rồi dần kết thành hình. Một cái đại thụ khổng lồ vươn ra, kết thành hàng vạn con rồng lớn nhỏ đâm xuống đất.
-Các ngươi cùng lên !
Mọi người nghe thấy hiệu lệnh liền lao lên, bật một cái đã tới chỗ con hồn thú đó. Liền tất thảy cùng gọi hồn kĩ, màu sắc triệu hoán sáng rực lên, cơ thể cũng biến hóa.
Tất cả lao vào càng khiến cho con hồn thú phấn khích kêu gào, tùy ý đánh tới. Dù cho ăn nhiều công kích tới vậy, cảm giác nó vẫn chưa si nhê chút nào.
-Đại mộc hợp thành - Trấn !
Một loạt những mộc long to lớn được kết bởi những con mộc long nhỏ lao khỏi lòng đất, tạo thành một cái lồng giam khổng lồ giam giữ con hồn thú bên trong.
Liền những người có hồn thú hỏa tính cao, đều lũ lượt đánh tới, người oanh người phóng, liên tọa t·hiêu r·ụi đến nóng chảy kim loại.
-Hộc hộc...nó c·hết rồi chứ ?
Tưởng rằng kết thúc, ai ngờ một tiếng "Xèo !" phát ra, con hồn thú lại tinh tường đến vậy, nó lại đã tích trữ nước sẵn ở trong cơ thể chờ thoát ra, một lần phun ra bao nhiêu là nước, thêm với những xúc tu thì lại khiến nó nhanh nhẹn hơn.
-Kha kha kha kha ! Nhân tộc các ngươi muốn ám toán bản tôn ? Giờ ta sẽ cho các ngươi biết lễ độ !
Nghe câu này, ai cũng giật mình, tính ra con hồn thú này đã mở linh trí, nói được tiếng người. Cái này thì ít nhất nó cũng là hồn thú kim sắc, tu vi cũng phải là linh cấp a !
Chưa nghĩ ngợi gì nhiều, con hồn thú này có khoảng 30 chân, vậy mà một cái linh hoạt điều khiển điêu luyện như một nghệ nhân, trong phút chốc đã bắt được 3 tinh anh hồn giả và 1 trưởng lão.
May thay vị trưởng lão đó thoát được nhưng 3 tên tinh anh kia phải hi sinh, bị nó bóp nát xương cốt rồi ném vào miệng nhai răng rắc.
Tức giận thay, Khống Thiên liền hợp thể hồn linh, hai tay dang ra trải dài trăm dặm, một cái phẩy tay là hàng ngàn vạn những hỏa long vũ lao xuống trong chốc lát thiêu chảy hàng vạn mét đất.
-Lãnh trọn đi, Hỏa Long Vũ Thiên !
Con hồn thú này lại đỡ tất cả, ăn trọn một đòn từ đầu đến chân, không tin là không bị trọng thương.
-Con người nhỏ bé, ngươi đây chính là đang ép ta vào đường cùng ! Được rồi, ta sẽ tính với ngươi sau !
Nó dù bị lãnh nguyên một đòn, cũng có cảm giác như không hề hấn gì, trườn nhẹ qua dòng người vào tỡi cống thành.
-Cái gì !? Tại sao Khống Thiên đại nhân đã là siêu cấp hồn linh tử sắc vậy mà lại không si nhê ?
Mọi người đều phóng nhanh về trong hoản loạn sợ rằng con quái này muốn t·ấn c·ông vào trong thành, một mình lão Bành Thiên khó có thể giữ được nó.
Ngay khí con yêu thú bò trước cổng thành, Bành Thiên cũng đứng đó, cả hai mặt đối mặt không chút e dè, con hồn thú đó liền đánh trước.
Xúc tu ẩn con quái lên, hướng cái đầu dê mà tông tới, kích phát hồn kĩ.
Đả Sơn Lượng !
Một nguồn lực như đè nặng xuống, khiến lão Bành Thiên cũng phải e dè, gió như bị đầu nó ấn xuống, tạo ra cả tia lửa.
-Đại mộc long - Khống !
Một cái đầu mộc long cực lớn trào ra khỏi mặt đất, ngoạm lấy cái đầu đang lao tới kia, v·a c·hạm mạnh đến nứt cả một khoảng đất lớn vào tận trong thành.
Đỡ được một đòn, đến cái đầu mộc long cũng biến dạng, cháy xém. Riêng chỉ có con hồn thú còn nguyên vẹn, đầu cũng rỉ chút máu.
-Hừ, mùi hương này, chính là ở đây !
Con yêu thú theo mùi hương, lao thẳng về phía đông, ngay căn nhà mà Như Tuyết đang ở, khiến cho mấy người kia càng cấp tốc lao tới cản.
Bạo Thiên Quyền !
Một kích từ phía Khống Thiên đánh ra, chặn đứng con hồn thú lại, tất cả đều lao lên chiến. Chặn đầu được nó không có nghĩa là lơ là, Bành Thiên từ phía sau, điều động số mộc long còn lại kiềm chế chỗ xúc tu của nó.
Từ đâu ra, Bành Thiên một kích đánh tới, không hại được người cũng phải chiếm đại công, từ trên cao đánh xuống.
-Đỡ lấy đi, Phá Trọng !
Một rìu bổ xuống, con hồn thú này lại đỡ trọn nó, hiển nhiên lại hấp thụ ngược lại nó.
-Cái gì !?
Từ cái lực bổ xuống ấy, toàn bộ vảy nó chuyển hướng sang vùng hàm, đẩy toàn lực khỏi vảy bay thẳng vào tòa thành.
Tất cả đều xông lên đỡ, gần như là không kịp, Khống Thiên thì lại ở trên cao, không thể kịp bay xuống đỡ. Chiêu đó bay tới gần như quét sạch một phần của cả phía đông thành.
Bỗng dưng từ đâu, Bành Thiên đứng trên đầu con mộc long, lao ra lấy tay không đón chiêu. Lực phát ra lại không những không yếu đi mà còn mạnh thêm, tu vi của Bành Thiên cũng không đỡ trọn được, hai tay liền bị phế.
Nhưng cản được thì cản, tay dù gì cũng đã phế, nhưng rốt cục những người bình thường trong phạm vi của nó đều cũng đã đi đời, lão ta dù vui nhưng chốc chốc lại đau xót mà dần rớt xuống.
-Cha !
Khống Thiên bay tới chỗ của Bành Thiên đỡ lấy, hai tay lão đã bị phế, hắn liền đặt xuống một nơi vắng vẻ để chữa thương.
Bành Thiên đau đớn tột độ, cố nói với Khống Thiên :
-Ngươi cứ đi đi, ta ở đây tự dưỡng, nếu không chẳng may con quái lại có đại chiêu gì quét sạch Long Gia, ta có c·hết cũng khó mà lên thiên đàng.
Khống Thiên nghe vậy, cho lão uống một viên thuốc dưỡng thương, bản thân thì đứng dậy, cầm lấy bình bắt hồn.
-Vâng, con yêu thú này chắc chắn có nhiều khuất mắc trong tồn tại, con sẽ thay những người bị nó hại giam vào trong này mà tra tội !
Hắn bay thẳng tới chỗ con hồn thú, liền bộc phá hết sức mạnh mà bản thân có ra, khiến cả bầu trời như bị thiêu cháy.
Một con hỏa long khổng lồ, to gần bằng con hồn thú xuất hiện, rực sáng cả một vùng trời. Cánh của nó đập lên, trời bỗng đổ mưa, cánh nó đập xuống, cây cỏ t·hiêu r·ụi.
Trong cơn mưa một chốc lại thành hơi nước, con hồn thú cũng tỏ vẻ kinh ngạc, liền cố vùng vẫy lao lên, không cho hắn dùng đại chiêu.
Tất cả cố gắng cũng đã muộn, chiêu thức đã hoàn thành, hắn lấy tay, hất xuống chỗ con hồn thú, một loạt tia lửa đâm xuống.
-Chí Thương Thần Hỏa !
Một loạt tia lửa đâm xuống kết từ hình mũi tên hóa thành thương, kéo dài đâm qua lớp vảy của con yêu thú.
Từng phát đâm là từng phát con hồn thú bị hất về sau, liên tục như cái máy. Hình ảnh ấy cứ như là một màn biểu diễn múa lửa vậy, hết lượt này lại đến lượt khác tạo thành vòng lặp vô cùng vô tận, khiến con hồn thú không kịp trở tay mà toang toác.
Lãnh trọn tất cả, con hồn thú cháy rụi cả xúc tu, sừng dứt gãy, đến vảy cứng như sắt cũng tan chảy.
Một nhân loại nhỏ bé sao lại có sức chiến đấu kinh khủng đến như vậy, chiến lợi đều nghiêng về một bên, ngược một con đại khủng bố hồn thú không còn sức hoàn thủ.
Chiến thắng được nó, toàn bộ nhân lực dường như đều cạn sức, mấy người đ·ã t·ử v·ong, sự thiệt hại nó gây ra đều không đếm xuể.
Ở trên nóc nhà, một vị trưởng lão đang mắng thẳng mặt Biểu Đắc, nhìn một cách khách quan, Biểu Đắc vừa có lỗi vừa có công, nhưng cái công của hắn lại không thể bù trừ cho cái lỗi hắn gây ra.
Khống Thiên lặng lẽ mang cái bình từ trong áo ra, dí sát cái xác của con hồn thú. Bụp một cái con hồn thú đã ngoan ngoãn nằm bên trong, dường như không có sức phản kháng.
Hắn cất lại cái bình vào trong áo, quay trở lại theo dõi tình hình, vừa chữa trị cho Bành Thiên vừa nhìn về phía Biểu Đắc.
"Hắn là mang họa đầy người lại trút lên người khác, đúng là tội nghiệt !"
Khống Thiên cõng lấy lão Bành Thiên, vừa đi tới chỗ các trưởng lão.
-Ngươi thấy tác hại của tham lam chưa ? Suýt nữa thì hủy hoại cả một cơ đồ rồi đấy !
-Dạ dạ ta đã hiểu, ta vô cùng xin lỗi...
Biểu Đắc hắn tức giận, không thể hại c·hết mẹ con Như Tuyết, giờ lại bị đem ra chỉ trích mắng mỏ, tích hận thù lâu ngày cũng sẽ bộc ra.
Hắn ngậm đắng nuốt cay cố tỏ vẻ hối lỗi, con mắt căm thù vẫn ghim chặt về phía Khống Thiên, trong tâm chửi rủa :
"Ta nguyền rủa cả họ ngươi ! Kế hoạch tuy thất bại nhưng ta vẫn sẽ vạch ra kế khác, chính là để cả nhà ngươi phải chịu khổ chịu nhục !"
Khống Thiên dường như cảm thấy Biểu Đắc đang nhìn mình, hắn cố tình không quan tâm mà mang Bành Thiên về bệnh viện, để lão dưỡng thương lâu dài.
Dù cho đi khá xa, hắn dường như cảm thấy Biểu Đắc chửi rủa trong tâm vẫn lan tới chỗ hắn, dù không nghe không biết nhưng lại cảm nhận được.
"Có lẽ hắn đã lập ra kế hoạch nhằm vào gia đình ta chăng ? Ta có lẽ phải hành động rồi !"
Khống Thiên đứng lên, phóng thẳng về phía nhà lao, trong tâm đang suy tính, nuôi dưỡng một kế hoạch lớn, dù không biết có thành công hay không nhưng vẫn phải thử !