Chương 2 : Thù hận khó phai
Cảm nhận của Khống Thiên lúc này không thể nào sai được, thứ tàn bạo hắn cảm nhận đã tới gần, chỉ cách đây 1 năm đi bộ.
Nghe chừng có vẻ xa nhưng chính bởi nó là hồn thú, 1 năm đi bộ cũng chỉ bằng chục tháng nó phóng tới.
Khống Thiên lo lắng, chạy thẳng tới cục tình báo của Long Gia, xem tình hình đã phát triển thế nào. Chạy một mạch tới, hắn đạp cửa xông vào, quát to :
-Còn...còn cách bao xa !?
Mọi người đều giật bắn mình, mọi người đều biết lý do mà hắn lo lắng tới vậy, liền một người chạy tới đưa bản phác thảo tới.
Bản đồ chỉ định rằng, nó cách đây có hơn vạn dặm, không lâu nữa sẽ thẳng tới đây, kích cỡ cũng tương đối lạ nên không ai có thể đoán được sẽ nhanh hay chậm.
Khống Thiên nhìn vào bản thể đã được tô mực đen, nhìn giống bạch tuộc nhưng lại có chút giống một cây đại thụ, hắn vò đầu, gắt lên :
-C·hết tiệt ! Long Gia ta lại khồn có hồn thú cổ đại bảo vệ, cũng chính là một cái đại khó khăn !
Một người hớt hải từ ngoài chạy vào, thở dốc, tay cầm một tấm ảnh chụp lại vẫn còn dính chút máu. Hắn giơ tấm ảnh lên, hô to :
-Đã !...đã có hình chụp của con quái vật ấy rồi !
Mọi người xung quanh đều túm tụm lại xem, Khống Thiên giật lấy tấm ảnh, nhìn kĩ một hồi. Con hồn thú này thân như rắn, đầu dê, quanh lại có xúc tu chia ra làm đốt như con rết.
-Thứ này rốt cục là thứ gì ?
Khống Thiên nhìn qua về cơ bản không có cách nào tìm ra điểm yếu nó dễ dàng, cơ thể nó trông trơn trượt, đầu dê về cơ bản có thể đâm nát cái tường thành, kết hợp với xúc tu quanh người thì nó khác gì một cỗ hủy diệt biết đi đâu ?
Hắn nhìn qua chỗ tên vừa chạy vào, thấy còn đang run sợ, trên người vẫn còn dính máu, bèn hỏi :
-Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra lúc ngươi chụp được nó ?
Tên kia nghe hiểu, liền trả lời :
-Dạ lúc ấy tôi sợ quá, người đi cùng tôi chụp lúc ấy trong chốc lát đã bị nó bắt lấy rồi bóp nát...tôi...tôi lúc ấy hoảng sợ, mới chụp được liền đã chạy về...
Khống Thiên đặt tay lên vai hắn, tỏ vẻ khen ngợi :
-Ngươi đã làm rất tốt rồi, về nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để ta lo !
-Vâng.
Tên đó quay lưng đi về, giấu đi khuôn mặt đầy nguy hiểm, cười nhếch mép như vừa thực hiện thành công một ý định xấu xa nào đó.
Sau khi tên đó đi khỏi, Khống Thiên quay trở lại phòng, trong đầu đã hiểu ra mọi thứ.
"Hóa ra là như vậy, con quái đấy đến đây đều do một tay tên kia bố trí, máu trên người hắn còn mới, mà muốn từ đó tới đây nhanh nhất cũng phải mất 10 tháng, máu không thể mới như vậy !"
Hắn nhếch mép, cầm lấy tấm ảnh, gọi hồn linh của hắn ra. Hồn linh dần xuất hiện, tỏa ra một hào quang rực lửa, một cái b·án t·hân hỏa long xuất hiện, tụ lửa vào ngón tay.
Di ngón tay qua mặt sau tấm ảnh, một ít bột tím bốc lên, mùi hương có hơi hắc, bị hỏa thiêu bay tung khắp phòng.
"Là tử lâu phấn của Tử Lâu Các bên phía Bắc Thành, tại sao nó lại ở sau tấm ảnh này ?"
Khống Thiên càng nghi ngờ tên kia hơn, dần nảy sinh chút hận thù với Bắc Thành. Hắn lại đốt lửa lên mặt ảnh, dùng một ngọn lửa nhỏ đủ để làm nhòe đi bức hình.
Bức hình đó lại bị nhòe đi rồi biến mất, để lại một dòng chữ :
"Tư Lâu Các đã hoàn thành nhiệm vụ, việc còn lại xin trông cậy vào Long Biểu Đắc đại nhân."
Khống Thiên cầm tờ giấy, đọc kĩ từng chữ bản thân càng tức giận, muốn xé nát mà tới đập c·hết tên Biểu Đắc nhưng không thể.
Biểu Đắc vốn là người được khen ngợi là có công lớn với Long Gia, đến nay đã được lên làm trưởng lão trẻ tuổi nhất của Long Gia, mạo phạm hắn chắc chắn sẽ bị trục xuất a.
Cầm tờ giấy trên tay không xé nát, Khống Thiên cất vào trong tủ, lặng lẽ bỏ ra ngoài, trên người càng hừng hực khí thế.
Tại sân tập của Long Gia, vẫn đang có một đoàn thể luyện quyền khiển hồn linh, khí thế tỏa ra đều cực mãnh liệt.
Một tiếng "HÂY!" vang lên là một quyền đánh tới, đứng tấn mà tập quyền, mọi người đều nỗ lực để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới, đều phải mạnh lên để bảo vệ Long Gia.
Trong số đó, có cả những đứa trẻ như Vân Nhiên cũng tham gia. Nhìn thì như thế ấy, ai ngờ được đến cả trưởng lão còn nảy sinh lòng tham, muốn tuyệt diệt Long Gia chứ !
Đứng trên nóc nhà, Khống Thiên nhìn xuống chỗ Vân Nhiên, tay nắm chật, nghiến răng, tỏa ra ngùn ngụt sát khí.
"Biểu Đắc, ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi đến cùng !"
Ở một góc độ nào đó, Biểu Đắc vẫn đang ngồi say mùi rượu trong hoan lâu các. Vẫn còn đang hưởng thụ chốn phồn hoa, lúc đó tên vừa đưa ảnh cho Khống Thiên bước vào, cùng bộ quần áo mới.
Tên đó bước vội vào, cúi lưng chào rồi nói :
"Chuyện đã hoàn thành, con quái đó rất thích tử lâu phấn chắc chắn sẽ đến đây trong vài tháng nữa"
Biểu Đắc nhếch mép, tóc vuốt ngược lên một màu bóng mượt, tay cầm ly rượu vừa nhấp vừa nghĩ.
-Có lẽ sẽ lâu hơn đấy...
-Lâu hơn ?
Tên kia không hiểu gì, liền Biểu Đắc nói nhỏ vào tai hắn :
-Ngươi hãy mang một chút bột còn lại mang theo, rắc vào trong phòng của Long phu nhân.
Tên kia ngạc nhiên, hỏi :
-Tại sao phải làm vậy ? Chẳng phải trên bức ảnh đã có rồi sao ? Còn chút này ta phải giữ lại mà trở về Bắc Thành báo cáo !
Biểu Đắc lấy một túi linh thạch hạ phẩm trong nhẫn ra, cầm vào cũng khá nặng tay, liền xúi giục hắn :
-Ngươi chỉ cần làm nốt việc này, số linh thạch này sẽ là gấp ba.
Tên kia nghe thấy vậy lòng tham càng tăng lên, cũng không vì chút bột phấn mà bỏ lỡ nhiều linh thạch tới vậy, hắn gật gật đầu đồng ý.
Sáu khi hắn bỏ về, Biểu Đắc nằm trên giường, ngồi cười sảng khoái, trong đầu nghĩ thầm :
"Con ả đàn bà này không thuộc về ta thì sẽ lãnh trọn hậu quả, Khống Thiên...chức vị gia chủ ta có lẽ cũng không cần, chỉ cần ngươi đau đớn là đủ !"
Biểu Đắc đắc ý, liền một lúc gọi ra một mâm rượu thịt, cùng ăn uống chơi đùa vui vẻ với kĩ nữ.
Cái tên gián điệp của Tử Lâu Các kia một mạch liền chạy tới nơi vắng vẻ tối tăm, thay một bộ quần áo đen sì, che đi diện mạo của hắn.
Trên người đã mang sẵn một bình có chút ít bột phấn nhỏ, khoảng một nhúm nhỏ. Hắn quyết định đến tối bắt đầu hành động, chờ cho Khống Thiên đang ngủ.
Khoảng vào lúc lâu sau, trởi cũng đã trở tối, hắn cuối cùng cũng phải hành động. Nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, trong phút chốc đã tới nơi.
Hắn đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, trong phòng chỉ có mỗi Long phu nhân đang nằm cạnh đứa bé, bên giường kia là Vân Nhiên. Chớp lấy thời cơ Khống Thiên chưa trở về, hắn lẻn vào bên trong, rắc bột lên người họ.
Tên đó rắc xong, liền chạy ra ngoài phóng thẳng tới phòng của Biểu Đắc.
"Xin lỗi nhé, tất cả đều do các ngươi chọc phải tên Biểu Đắc thôi"
Lúc này, Khống Thiên vừa mới xong việc ở cơ quan trở về, cơ thể mệt lử, nhìn thấy hai mẹ con còn đang nằm ngủ, hắn lại như được hồi sức cấp tốc.
Bỗng có chút ánh sáng tím tím hiện lên trên người, Khống Thiên nhìn thấy nhưng mệt quá, ngả xuống giường mà nằm ngủ.
Ở phía phòng Biểu Đắc, sau một ngày xuất kiếm khỏi bao, giờ hắn đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Bỗng tên gián điệp kia xuất hiện trước cửa sổ, nói :
-Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Biểu Đắc thấy vậy tay tháo chiếc nhẫn trên tay ra, búng ra cỗ tên kia, nói :
-Tiền thưởng đấy, cầm đi.
Tên kia bắt lấy chiếc nhẫn liền đẹo vào tay, trước khi đi hắn nói :
-Dù không biết ngài và họ có ân oán gì nhưng ta cũng sẽ không hiếu kì, chỉ muốn nói rằng ngài làm thế có phần không đúng lắm...
Chưa dứt lời, một cái nắp chén bị ném ra, bay sượt qua mặt của tên kia khiến mặt hắn b·ị t·hương, rách đỏ máu.
-Ta làm gì cũng chưa đến lượt ngươi dạy đời, giờ thì đi đi...
Tên kia chưa kịp phản ứng gì, sợ quá mà bỏ chạy về. Biểu Đắc nằm trên giường, tay vẫn còn đang nắm chặt cái chén nước, uống ực một hơi.
-Con đàn bà ngu xuẩn ấy sẽ biết thế nào là đau khổ khi từ chối ta.
Vào cái năm mà Biểu Đắc vẫn chưa lập đại công, biểu lộ thiên phú. Lúc ấy là lúc đại hội võ đấu được diễn ra, nhằm chọn ra người mạnh nhất.
Lúc đó Long phu nhân hay còn được gọi là Tần Như Tuyết, lúc ấy đang là một mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành, được người người mến mộ.
Biểu Đắc lúc đó may mắn thay, thiên phú bộc lộ, chiến thắng cả Khống Thiên, buồn thay người mà Như Tuyết chọn lại không phải là hắn mà là Khống Thiên, khiến hắn cực kì mất mặt.
Hắn cay đắng như muốn bóp c·hết đôi cẩu lương này, thề hận thù ân oán đều sẽ đổ hết lên Long Gia.
Sau đó, thiên phú của Khống Thiên mới được bộc lộ, ngay khi Biểu Đắc lên làm trưởng lão, Khống Thiên liền được giao cho chức vụ gia chủ tương lai, càng khiến hắn điên người.
Nằm trên giường, uất ức vẫn còn đó, Biểu Đắc giơ tay lên, nước mắt trào ra. Hắn cay đắng ngậm ngùi, lấy từ sau gối một viên tinh thạch lạ, cất vàng trong người.
-Chính cô đã ép ta đến đường cùng, cứ chờ đi, cô sẽ phải nếm trải đau đớn !
Hắn ta vừa cười thầm lại vừa khóc thầm, tâm trạng hỗn loạn như đang tẩu hỏa nhập ma, vậy mà lại vẫn có thể tỉnh táo mà tính bước đi tiếp theo.
Còn ở phía xa kia, con yêu vật hay hồn thú lạ kì gì đó, bỗng trở nên mạnh hơn, cảm giác như nó không hề quan tâm tới mùi bột phấn kia nữa, càn quét khu rừng mà nó đang cư trú.
Nó ăn, ăn, ăn mãi cứ như một cái máy hút, ăn không có điểm dừng, càng ăn càng mạnh lên. Trong phút chốc đã tiến hóa lên một đẳng cấp mới, một sức mạnh mới.
-Hahaha, nhân tộc nhỏ bé, ta cuối cùng cũng đã có linh trí cấp cao rồi hahaha !
Một lời con hồn thú thốt ra, những con hồn thú cấp thấp hơn đều run rẩy sợ hãi mà trốn đi, đứng từ xa nhìn có càn quét.