Chương 4 : Cuộc chiến ngắn ngủi
Quay trở về tổng bộ, tất cả đều tập trung bàn luận với nhau, chính là bởi sự tăng vọt của lũ hồn thú quái dị.
-Đà này chúng ta khó có thể trụ được, số hồn thú này con gì cũng quái dị, con nào cũng không rõ xuất sứ.
Tất cả đều đồng tình, đưa ra một loạt ý kiến, và ý kiến được đồng tình nhất là tìm một hồn thú cổ đại bảo vệ.
-Có hồn thú cổ đại bảo vệ chúng ta đúng thật là có thể sống tốt, nhưng quan trọng là nơi này không hề tồn tại lấy một con a.
Khống Thiên nói với giọng buồn bã, mọi người cũng sầm lại, có lẽ không còn hi vọng nào nữa.
Bỗng dưng Biểu Đắc hắn đứng bật dậy, nói :
-Ngươi không làm được thì để ta tự làm, ta sẽ kiếm một người có thể bảo vệ Long Gia, không cần ngươi phải nhọc công !
Hắn bước ra ngoài, liền phóng đi luôn mặc mọi người ngăn cản. Khống Thiên ngồi trên ghế, hai tay kết lại đỡ lấy trán, thở dài một hơi.
-Cũng đã đến lúc rồi…
Mọi người nghe đều không hiểu, hỏi :
-Cái gì đã đến lúc cơ ?
Khống Thiên lấy từ trong áo ra chiếc bình đựng hồn linh cổ quái đó.
-Chính là nó, ta đã tra hỏi kĩ càng rồi.
Mọi người xúm lại xem, ngạc nhiên rằng con hồn thú lại nằm im không nhúc nhích.
-Tất cả mọi chuyện đều do tên gia hỏa Biểu Đắc gây ra, trên bức ảnh mà ta nhận được thì lại do tên gián điệp bên Bắc Thành trà trộn, một phần tiếp tay cho hắn ám hại gia đình ta.
Ở phía cửa vào, một trưởng lão hỏi :
-Thế nó có liên quan gì ?
-Bên trong bức ảnh khi đốt lên, mặt trước là mật thư gửi tới cho hắn, mặt sau là tử lâu phấn, một loại phấn gây kích thích đến con hồn thú này.
Hắn cho một ít phấn lấy được trên ảnh vào trong lọ, lập tức khiến hồn thú này điên điên đảo đảo như ngáo thuốc, mọi người nhìn vào đều ngơ ngác.
-Ta tối qua cũng phát hiện một chút ánh tím trên người của Như Tuyết và con ta, chắc chắn do hắn cho người rắc lên, lý do con hồn thú đánh ngay phía đông thành là như vậy.
Kể xong, tất cả mới hãi hùng, một loạt đã đứng về phía Khống Thiên để xử tội Biểu Đắc.
Hôm đó cả thành như tấp nập, người khóc thương, người thì tu sửa, trẻ con nô đùa dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Một đứa trẻ đang chạy bỗng va phải Biểu Đắc, liền bị hắn lườm một cái đến buốt cả xương sống, sợ quá mà chạy đi.
Biểu Đắc nhìn về phía đ·ống đ·ổ n·át, cố lục lọi như đang tìm gì đó. Được một lúc thì hắn lôi ra một miếng vảy còn sót lại của con hồn thú trước.
-Lần này ngươi không thể ngăn cản ta nữa đâu ! Chắc chắn lúc ta đi bọn chúng đã chuẩn bị tính kế tiêu diệt ta rồi, vậy thì đừng trách ta độc ác !
Hắn triệu hồi hồn linh ra, một cái bóng hình loạng choạng của một con thằn lằn có cánh trông khá giống rồng, cả người tỏa ánh hoàng kim.
Hắn cho nó nuốt cái vảy vào, không lâu sau thì bỗng nó nôn ra một hợp chất lạ kì, hình như từ cái vảy ra. Hắn cầm lấy một cái lọ mà hứng vào, bỏ viên tinh thạch cất trong người vào.
Hắn đậy chặt lắp, bật một cái ra hẳn ngoài thành mà trốn đi, không biết đi đâu nhưng đem lại cho người ta cảm giác bất an.
Mọi người trong thành đang nô nức thì bỗng bị đội tinh anh hồn giả đuổi vào trong nhà, nói rằng để chuẩn bị cho buổi xử phạt của các trưởng lão.
Tất cả trưởng lão đều chia ra tứ phương truy tìm mọi ngóc ngách, chính là để bắt Biểu Đắc về chịu tội, ai ngờ hắn đã tính trước một bước và bỏ trốn, khiến mọi công sức đi tìm đều công cốc.
Tất cả tụ họp về trung tâm, không ai tìm thấy hắn, một vị trưởng lão bỗng từ khu đổ nát chạy tới báo tin :
-Biểu Đắc hắn đã chạy ra ngoài thành rồi, còn cầm một cái bình có dịch lỏng bao quanh một viên tinh thể nữa !
Khống Thiên nghe vậy, hỏi :
-Ngài đã nghe ai nói ?
-Mấy đứa nhóc ở đó chúng chứng kiến tất cả, nó thấy rằng cái chất dịch đó từ con hồn thú của hắn, lúc ban đầu chính là vảy con hồn thú tạo thành !
Nghe tới đây, bỗng Khống Thiên mới giật mình, liền cho người quan sát kĩ chuyển động bên ngoài thành, vừa cho người xây nhanh tường thành b·ị đ·ánh nát.
Hắn chạy vội vàng về tổng bộ, mang hết v·ũ k·hí mới làm ra, vẫn còn chút ấm mà đưa cho từng người, tất cả vẫn thắc mắc về thái độ của hắn lúc này, bỗng một vị trưởng lão hỏi :
-Ngươi làm gì vậy ?
-Các ngươi không thấy sao ? Biểu Đắc hắn muốn ra ngoài gọi cứu binh, một tay đánh tới đây đó, còn viên tinh thạch kia chưa rõ được, con hồn linh này thì lại đã yếu đi quá nhiều !
Tất cả xôn xao bàn tán, chạy hết ra ngoài thủ thành, một loạt thợ rèn ở phía trong làm v·ũ k·hí, một đám người khác thì dựng lại thành, chính là mất sức vô cùng.
Khống Thiên vẫn không ngừng nghỉ, chạy tới phòng đưa Như Tuyết và các con trốn đi lánh nạn cùng người dân, còn cha hắn Bành Thiên thì đưa tới phòng điều trị tốt nhất.
Trên đường tới, lão Bành Thiên còn hỏi :
-Rốt cuộc lần này quy mô lớn hơn ư ?
-Vâng thưa cha, có lẽ Long Gia cũng sẽ phải di cư đi nơi khác.
Bành Thiên mắt dần nhòe cũng không thể khóc, đành cười phá lên.
-Ha ha ha, cuối cùng thì Long Gia ta đã vì cái gì mà từ giặc trong cho đến ngoài đều không thể trị, ta chỉ có cách dưỡng thương mà nhìn con cháu chiến đấu bảo vệ, lão già này đúng là vô tích sự…
-...
Khống Thiên cũng không nói gì, cấp tốc đưa lão đến phòng trị dưỡng. Khi vào trong, hắn còn nói :
-Cha ở đây đợi tin vui con trở về, cha không phải lo ! Long gia này sẽ do con bảo vệ ! Còn nếu không thể thì chỉ có thể xin cha cố gắng bảo vệ mọi người !
Khống Thiên bỏ đi với thái độ dứt khoát, để lại lão Bành Thiên vẫn đang khóc thầm bứt rứt.
-Bà nó ơi, tôi sai thật rồi...để nó như vậy rồi vợ con nó ai chăm…thằng già này đúng là vô tích sự...hự hự…
Lão khóc trong tuyệt vọng, mặc cho lão bác sĩ đứng bên dặn không được xúc động, nhưng biết làm sao ? Lão cũng khổ tâm lắm rồi !
Bên phía ngoài, lính canh vẫn đầy đủ, v·ũ k·hí trang bị từ đầu đến chân, sức lực đầy đủ cho trận chiến.
Vừa mới đêm, trăng l·ên đ·ỉnh đầu, một loạt cầu lửa từ phía xa bay tới, tạo thành một cơn bão lớn. Phía xa là hàng ngàn con hồn thú xông tới, điên loạn gầm rú lên.
Các trưởng lão nhanh chóng lập phòng thủ cực lớn đỡ lấy số cầu lửa đó. Một bức thủy triều công phá tới dập tan sạch lửa.
Từ đâu ra một đám người từ dưới đất chui lên công kích, một phát chí mạng mấy binh lính phía dưới, người gãy chân, người bị xuyên thủng sọ, đôi khi còn bị nổ c·hết.
Không giữ thế kịp, Khống Thiên gọi vài trưởng lão tới đưa binh phía dưới rút về.
Hắn đặt tay xuống dưới đất, bản thân tạo ra một miếng thảm lửa trải xuống t·hiêu r·ụi cây cỏ, hô to :
-Hỏa diễm phần thiêu
Tất cả những tên mai phục dưới đất đều bị thiêu cháy rụi, khét lẹt dưới đất, những tên không ngoi lên lại bình yên vô sự.
Tất cả đã rút binh, Khống Thiên cũng thu lửa về, sức mạnh chưa hồi phục hoàn toàn, không thể trụ được bao lâu.
Hồn thú cũng đã xông tới cửa thành, con to nhất cũng chỉ cao vài trượng, coi như là dễ đánh.
Bỗng bọn chúng tông thẳng vào thành mạnh một cái, khiến cả tòa như rung lắc. Không dừng lại ở đó chúng bắt đầu ăn lẫn nhau, liên hoa xác thịt.
Chưa đầy chục phút đã chỉ còn lại một con, cuồng điên tông vào cổng thành. Mọi người đứng đó lúc này không nghĩ rằng nó có thể làm được, ai ngờ một húc cả mảng tường thành vỡ vụn.
Tất cả bất ngờ, nhảy ra khỏi chỗ đó mà t·ấn c·ông con hồn thú, nhưng đều không thành, nó quá nhanh, chạy như điên trong thành.
Từ phía xa, nguồn gốc của q·uả c·ầu l·ửa mới xuất hiện, một đạo quân do một tên gầy gò chỉ huy, mang trên mình bộ giáp rực lửa.
Đứng bên cạnh chính là Biểu Đắc, đang đắc ý trước hoàn cảnh của Long Gia. Mọi người trông hắn, lửa thù đều biểu hiện rõ trên mặt, con mắt chỉ ghim vào Biểu Đắc.
-Tên Biểu Đắc phản bội ! Hôm nay ta sẽ xử ngươi !
Một vị trưởng lão không kìm nổi cơn tức giận lao tới, liền tên Biểu Đắc như nói thầm vào tai tên gầy bên cạnh.
Tên đó giơ tay lên, một ngọn lửa lớn tụ vào long bàn tay, dồn vào một chiêu duy nhất.
"BÙM !!!"
Một t·iếng n·ổ phát ra, cấu đi 5 thành sức lực của hắn, khiến vị trưởng lão kia lãnh trọn đòn, trở về với hư vô.
-Cái gì !?
Tất cả đều ngạc nhiên, vị trưởng lão mạnh mẽ đến vậy, một đòn từ tên kia cũng không đỡ nổi, khiến cho tinh thần họ như bị uy h·iếp, cảm giác như muốn từ bỏ.
Khống Thiên trước tình hình như vậy liền hô to :
-Tất cả phải cố lên ! Không thể để sự cố gắng của chúng ta thành công cốc được ! Tên kia dùng xong chiêu kia chắc chắn cũng đã mệt, tất cả xông lên !!!
Mọi người nghe xong, khí thế càng trào dâng, chưa tới một canh giờ đã xử đẹp con yêu thú, t·ấn c·ông thẳng vào tên kia.
Biểu Đắc hắn cũng đã tích được đại chiêu, chờ đợi giải phóng nó. Hắn nhờ tên gầy kia kích động các binh lính, một tay xử đẹp.
Tên gầy cũng ngầm hiểu ý, đứng trên một bục đá, mắng lớn :
-Ta là Hư Hỏa Nộ của Thiên Sát ! Hôm nay tới đây là để trừ khử lũ cặn bã các ngươi khỏi nơi này ! Lũ gà đất chó sành nhà các ngươi mãi cũng chỉ là một đống phân !
Nghe câu chửi này, tất cả đều tức giận đến hừng hực, muốn lao lên chém c·hết hắn. Khống Thiên từ trên cao nhìn xuống, biết hắn có âm mưu liền hô to :
-Đừng để bị kích động bởi cái lũ súc sinh đó, tất cả đứng từ xa xả chiêu, ta không tin hắn không rút về !
Mọi người đều một mạch nghe lời Khống Thiên, từ xa công kích tới, bắt bọn chúng phải cố thủ. Tên Hỏa Nộ, thấy thất thủ, hỏi :
-Ngươi đây nghĩ cách đi !
-Ngài không phải lo, một chưởng này sẽ diệt hết bọn chúng !
Mới dứt lời, từ trong đám công kích, Khống Thiên xuất hiện, một quyền đánh tới.
-Hỏa quyền oanh toạc !
Một cú nổ lớn khiến cho cả một vùng b·ị đ·ánh văng ra, trọng thương vô số. Ai ngờ rằng công kích vô tác dụng, đã bị tên Hỏa Nộ chặn lại, dù hắn cũng đã bị phế luôn cái tay ấy.
-Làm đi !
Nghe hiệu lệnh, Biểu Đắc một chưởng tích tụ mà bạo ra, nổ nguyên một vùng lớn đầy ánh hoàng kim, chói lóa đến nóng chảy.
-Hỏa Kim Phá Cốt !
Một chưởng xuất ra, khiến cho đến một nửa toàn đội như biến mất hoàn toàn, để lại một cái hố sâu trăm trượng !
-Quân ngươi đã không thủ nổi, ngươi còn muốn công kích chúng ta ?
Tên Hỏa Nộ nắm chặt lấy cổ của Khống Thiên bằng tay trái, tức giận vì hắn đã phế đi tay phải của bản thân, Hỏa Nộ chính là phẫn nộ !
Hắn mang Khống Thiên lên, cho gọi Biểu Đắc mang bốn cái cột tới. Khống Thiên nghe vậy liền thấy không ổn, cố dãy giụa nhưng không thoát được, bản thân cơ bản dùng chiêu nãy đã hết sức.
-Dạ đồ tới rồi ạ !
Một cái cột thẳng đứng, bắt ngang phía trên là một thanh gỗ nhìn như hình thánh giá, cùng với bốn cái cọc mang theo giống như chuẩn bị đóng đinh Khống Thiên lên.
Mọi người đằng sau đều lao lên để cứu, nhưng lại bị đám quân của bọn Hỏa Nộ chặn lại, khó mà tiến lên, chỉ còn có thể nhìn Khống Thiên chuẩn bị bỏ mạng ở nơi này.