Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 28 : Ngũ tinh thành




Chương 28 : Ngũ tinh thành

Cơ thể Đằng Hải bỗng dưng phát sáng, đây rốt cục là đã xảy ra cái chuyện gì ?

Nhìn màu sắc này, lại có chút giống với ánh sáng ở trên củ linh sâm đó, Đằng Hải càng ngày càng khó hiểu.

Tính ra thì ánh sáng này cũng không gây hại cho hắn lắm, đơn thuần chỉ là phát sáng bình thường mà thôi.

Nhưng lý do phát sáng và vấn đề của nó thì cả ma nào biết, ánh sáng cũng chỉ một lúc rồi thu lại hoàn toàn.

Đằng Hải bên trong cơ thể có chút thay đổi, như là bản thân cảm giác mát mẻ dễ chịu, như có một luồng năng lượng thuần khiết đang chảy trong cơ thể.

Tiểu Kì lo lắng chạy xung quanh tìm kiếm đủ thể loại thảo dược, thức ăn, liền nhét sạch vào miệng hắn.

Đằng Hải trước mớ đồ ăn liền nhả hết ra, nói :

-Muội làm gì vậy !?

Tiểu Kì giật mình, lao tới ôm trầm lấy Đằng Hải.

-Muội sợ lắm, sợ ca c·hết đi, sợ lắm sợ lắm, nếu không có huynh thì muội sẽ...

Đằng Hải thấy cô đang lo lắng cho mình, tâm cũng có chút vui.

-...muội sẽ c·hết đói mất !

Hắn nghe câu này, tim gan như ứa ra từng giọt máu, dỗi đến bay màu, đường đường một kẻ đã trải qua sinh tử giờ lại chỉ bằng một bịch máu dùng để nhét bụng ?

Hắn chính là không cam tâm, nhưng mà cô lại là người hắn nhận mất rồi, đuổi đi người ta lại bảo ác, mà giữ lại thì thiệt mình chứ thiệt ai.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn giữ lại cô, dù gì thì cũng là có thêm cái trợ thủ đắc lực lại trung thành, mất tí huyết thì đã là gì chứ.

Đằng Hải lúc ấy cũng mang củ linh sâm ra nhìn, cũng không xảy ra hiện tượng gì lạ thường.

Hắn đứng dậy, trong đầu dường như đã nảy ra sáng kiến lớn.

"Thời đại đến mấy hồn thú vẫn trị vi, vậy nên ta phải lập lên một cái cơ nghiệp nào đó để có chỗ dung thân bế quan tu luyện, phải lập ra kế hoạch !"

Rốt cuộc hắn vẫn không có cái kế hoạch nào bởi ngay từ đầu hắn không có bản đồ a, muốn kiến đường về còn khó chứ đừng nói là đi tìm.

Hắn lại phải nghĩ cách kiếm một cái bản đồ, dù gì thì bản đồ lại càng hiếm hơn, phải tới mấy cái thành phố để mua a.



Và lại lặp lại, hắn cũng không có bản đồ để tìm thành phố để mua bản đồ, rõ đây là một cái suy nghĩ ngu ngốc...

Trong khi Tiểu Kì còn đang ngây ngốc nhìn, hắn tạm thời để sang một bên, lại đi tiếp tìm một thành phố nhỏ.

Trên đường hắn nào là leo núi, vượt sông vượt hồ, đều là những kích cỡ khổng lồ khó vượt qua.

Hàng ngày hàng giờ đều là cố vượt, qua ngọn đồi này lại tới ngọn đồi kia, từ ao này tới sông kia, đều phải khó khăn rất nhiều.

Hắn nhờ vậy cũng cải thiện được cơ thể, cũng giúp Tiểu Kì được luyện tập a. Dù cho trên đường vô số là những yêu thú cường đại, tập trung nhiều là thượng cấp và lục sắc.

Nếu tưởng tượng mấy con thú ngân sắc với lục sắc đều là những con thú mới lớn, chưa trưởng thành thì dễ rồi, nhưng đây lại là những nhục thể được cấu thành từ linh khí, có sinh mệnh tới ngàn năm.

Nhờ đó chúng dù trông già đi nhanh nhưng lại ngưng lại ở một số thời kì nhất định, được gọi là thời kì đỉnh cao, lúc ấy chúng sẽ không già đi mà to lên, hoặc là biến đổi để chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ của mình.

Đằng Hải bởi thế nên càng sợ những con yêu thú tu vi cao mà lại có hình dạng chuẩn của sắc bậc, vì chúng có một tư chất xa vời, có thể đi xa hơn những con mới có lục sắc đã trông già cỗi kia.

Tạo hóa càng trêu người hơn khi mà những con thú cổ đại lại vượt qua được cái thứ gọi là giới hạn đó, liền tiếp tục nâng cao tu vi cho đến bây giờ.

Các lần di chuyển hắn gặp khá nhiều con hồn thú lớn mạnh, đều là kích cỡ khổng lồ, con thì to hơn cây cổ thụ, con thì to bằng ngọn núi, con to nhất hắn từng gặp cũng phải to bằng nửa cái Long Gia.

Đó chỉ là đứng từ xa ước lượng, nhưng lại khá chính xác.

Hắn cũng không biết sao cơ thể hắn sau lần c·hết đó lại tốt như thế, cơ bắp cứng cáp, da cũng dày, có cả nanh thú, mắt cũng tốt hơn, nói chung là mọi thứ đều như được cường hóa.

-Linh hồn của muội cuối cùng cũng bình thường !

Đằng Hải ngồi trước Tiểu Kì, truyền hồn lực qua lại khống chế lấy linh hồn kia, nó cuối cùng cũng ổn định, hồn linh của cô đã không còn hấp thu lấy linh hồn nữa.

Mà khoảng thời gian từ lúc đi tới giờ đã được 3 tháng, cũng có nghĩa là còn 9 tháng để có thể kiếm một điểm tựa cho bản thân, lúc đó cũng là lúc bọn họ đã gặp được ngũ tinh thành.

Ngũ tinh thành là năm thành phố lớn xây cách nhau tạo thành hình ngôi sao năm cánh, kết hợp với năm con đường lớn bắt chéo nhau để tạo thành hình dáng ngôi sao đúng nhất.

Ở giữa ngũ tinh thành chính là nơi cất giữ một cái vảy của một con cổ thú, được dùng để trấn giữ chống hồn thú quấy phá, đến nay đã hơn 20 năm.

Cái vảy này lại lớn bằng một ngọn núi cỡ trung, tính ra trong sách đã nói vậy.

Trước mặt hắn cách có 3 ngọn núi chính là Bắc Thành a, nó có tên như vậy bởi nó nằm phía bắc thôi, 3 thành còn lại cũng vậy.



Riêng thành ở trên đầu tất cả các thành, hay đầu của ngũ tinh thành được gọi là Đại Thành.

Nghe tên kiêu kì cũng không ngoa, Đại Thành ngụ ý chỉ đại trong lớn, thành trong thành công, có nghĩ là thành công lớn.

Thành này xây lên cũng đúng là thành công thật sự, vừa có sản lượng tài nguyên lớn nhất, lại nhiều cao thủ thích lui tới bởi nơi đó tập trung nhiều thứ giống với thành phố hơn là Bắc Thành mà hắn sắp tới.

Bắc Thành này lại nổi tiếng với thú vui buôn người, hay còn gọi là buôn nô lệ. Ở đó tập trung đều là những phú hào, những ông trùm của ngũ tinh thành, đều là những tên có máu mặt hay lui tới.

Nô lệ và v·ũ k·hí được bày bán như ngoài chợ, thậm chí còn dùng làm vật mua bán.

Nô lệ là những con người không có hồn linh, hoàn toàn là những dân thường b·ị b·ắt đi làm nô lệ.

Họ phải làm công việc nặng nhọc, bê vác, thậm chí chỉ là một món đồ chơi của lũ phú hào.

Nếu nô lệ muốn phản bội, lập tức ấn nô lệ ở vòng cổ hay là xích nô lệ sẽ lóe sáng, lập tức xiết chặt cổ đến tắt thở, muốn sống chỉ có thể được sự nhân từ của mấy tên chủ nô, nới lỏng ra mà sống.

Đằng Hải cùng với Tiểu Kì chỉ là mới bước vài bước chân vào trong thành, đã là cảm thấy như buồn nôn, ghê tởm trước quang cảnh nơi đây.

Nô lệ nào là nằm la liệt trên đất, lại có một đám từ trong xe bước ra, những tên buôn thì cầm roi vụt xuống đất cho đám nô lệ nghe theo, đứng xếp hàng để cho một tên phú hào chọn.

Ở phía gần đó là một tá những v·ũ k·hí hoàn toàn là đồ chơi nguy hiểm a, thanh nào cũng tà khí đầy rẫy.

Đôi lúc thì trên tầng nhà hoặc trên đường, lại gặp những kĩ nữ vô danh, đứng chào khách bằng cách khoe da thịt.

Là một đứa trẻ nhưng Đằng Hải hắn dường như không có hứng thú, mà cũng không dám có hứng thú, nếu không riêng cái con dao nhỏ trên tay của Tiểu Kì sẽ khiến hắn từ bỏ quãng đời nam nhân a.

Lúc Đằng Hải lỡ đặp vào mắt một kĩ nữ, con dao đã kề ngay cổ hắn, một tiếng nói có chút khô khan truyền vào tai hắn :

-Ca ca...con dao xẻ thịt này cũng đủ giúp ca đăng thiên đấy ~

Tiểu Kì từ sau, kiễng chân lên nói thầm vào tai, khiến hắn sống lưng như lạnh buốt, sợ hãi nhìn ngay lên trời, nói :

-Ca...ca nào có dám !

-Thế thì tốt.

Tiểu Kì dắt con dao vào eo, tiếp tục đi theo sau Đằng Hải, nhưng vẫn không quên đe dọa ả kĩ nữ kia.

Cô quay lại lườm một cái, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống ả, khiến ả vô thức khuỵu xuống, sợ hãi ánh mắt.

Đằng Hải dù biết cô hấp thụ khá nhiều tinh huyết, nhưng không ngờ lại nguy hiểm tăng cao, ánh mắt cũng khiến người gục ngã a.



Đằng Hải trình độ còn chưa đạt tới vậy, cao nhất cũng chỉ khiến một con thú bình thường cảnh giác thôi.

Lúc đó hắn đang tìm một nơi để bán đống dược phẩm của hắn thu thập được trong mấy tháng qua, cùng với mua vài món đồ giúp Tiểu Kì ổn định hồn linh.

-Hai con mồi ngon...

Một lão già ở trên tầng hai, ngồi cạnh cửa sổ nhìn xuống, giọng cười quái ác hướng về phía Đằng Hải và Tiểu Kì, cầm tách trà thì bỗng nứt một mảnh nhỏ.

Tay của lão bắt đầu run lên, con ngươi mở to nhìn, miệng nói :

-Số tiền của ả có lẽ sẽ là của ta rồi.

Trên bàn của lão, một tờ giấy với dòng chữ :

"Cần 2 nô lệ đồng nam đồng nữ, giá cả tùy vào chất lượng. Ký tên : Phương Bà Bà"

Đằng Hải đang đăng kí đấu giá đồ, bỗng dưng hắt xì một cái, linh cảm điều gì đó không tốt lành.

-Ai là đang nhắc tới ta ?

Hắn cuối cùng kí vào tờ giấy xác nhận đấu giá, liền nhận được thẻ hội viên.

-Nhóc đăng kí xong có thể vào trong kia đấu giá những món đồ, mau lên không hết giờ.

Tiếp tân ở đó nhắc Đằng Hải, liền lập tức hắn dắt Tiểu Kì vào trong. Lúc đó cũng là lúc mà tai họa sắp ập đến.

Hai người ngồi vào ghế, chính là đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong đó.

Ai cũng muốn thắc mắc tại sao một đứa trẻ lại có thể vào được trong này.

Buổi đấu giá vẫn được tiếp tục, những vật được đưa ra đấu giá không chỉ đồ vật mà còn cả hồn thú và con người, rất ít khi là thực vật.

Đằng Hải thấy vậy liền hỏi tên bên cạnh :

-Chú ơi, tại sao người ta lại không bán thảo dược vậy ạ ?

Tên ngồi đó nhìn Đằng Hải một cái, nói :

-Nhóc con ngươi chắc là con của đại gia tộc nào đó nên không biết. Nếu là hồn thú, đa phần tất cả đều có thể ăn, nhưng đối với dược, không ai biết độc hay không độc, vì nếu trúng mánh cái vô phương cứu chữa, chả phải c·hết rất oang uổng sao ?

Đằng Hải nghe cũng hợp lý, bản thân cũng không hỏi thêm gì mà tiếp tục ngồi xem.