Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 29 : Phát giác nguy hiểm




Chương 29 : Phát giác nguy hiểm

Trên sân bày ra, đều là những vật trân quý, giá cả ngàn linh tệ. Mà lúc này, trong tất cả năm cái nhẫn không gian trên tay hắn, cũng chỉ có khoảng vài trăm linh tệ, chỉ còn cách ngồi chờ thảo dược được đấu giá.

Bỗng có một món đồ được mang ra đấu giá, trông bề ngoài là một viên đá bình thường, đến chủ nhân của nó cũng khó biết được bên trong có cái gì.

Lúc này, người tiếp thị hô to giá :

-Năm mươi linh tệ !

Ở phía bên khán đài, dài cũng xì xào bàn tán thật giả, đa phần là những ý kiến cho rằng chỉ là hàng giả, không ai mua.

Bên phía Đằng Hải, hắn cũng phân vân, giờ nếu nó có bảo vật thật thì chắc chắn là mua luôn, nhưng nếu không có gì thì là một cú lỗ to.

Đằng Hải là người rất xem trọng đồng tiền, bởi bên ngoài sống quá khó, phí vào cửa ở đây tổng là 300 linh tệ, mà một ngày một đêm ở một quán trọ bình thường đã là 10 linh tệ, lên tới 50 linh tệ là bao ăn uống và các phí sinh hoạt.

Hắn đây lúc ở cái làng nghèo nàn kia, đến 5 linh tệ là có thể ở được mười ngày, chính là bởi quá nghèo đi.

"Nếu bây giờ bỏ 50 linh tệ mua một viên đá ngoài đường thì chính là tự hủy sao ?"

Hắn nghĩ lại liền không mua, ngồi cho qua vòng. Bỗng Tiểu Kì bên cạnh kéo tay hắn, nói thì thầm :

-Ca mua viên đá này đi, muội nhìn thấy một luồng ma khí bao quanh nó, chắc chắn sẽ có ích.

Đằng Hải thấy vậy mới nhớ, hồn linh của Tiểu Kì là ma hồn, có thể nhìn thấu vật tà ác và ma chú.

Hắn vậy liền trước khi viên đá bị mang đi, hô giá :

-Ta chốt 50 viên linh tệ !

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Đằng Hải, người tiếp thị cũng gặng hỏi :

-Thật sự ngài muốn chốt ?

Đằng Hải cảm giác được có vài tên cũng đang làm gì đó kì lạ phía sau, gằn giọng nói :

-Ngươi còn lằng nhằng ?

Người tiếp thị vội vàng chốt đơn, đếm được khoảng lần 2, bỗng tên đằng sau hô giá cao hơn :

-100 linh tệ !

Người xung quanh ngày càng bàn tán nhiều hơn :

-Rốt cục lại là hai tên dư tiền hay là kẻ ngu thích sĩ diện đây ?



-Ai mà biết được chứ, mà sao kẻ này lại trông khá quen ?

Đằng Hải ngồi phía xa, nghe ngóng được chút, rốt cục là quen chỗ nào mà bọn họ lại bảo quen chứ ?

Lúc ấy hắn nhìn được trên tay là một hình xăm con bò cạp, vội quay sang bảo Tiểu Kì nhìn lại ma khí trên đá.

Cô liền che dấu đi ảnh mờ của hồn linh, tập trung hồn lực vào đôi mắt, cô nói :

-Ca ca, ma khí này kết thành hình bọ cạp.

"Quả nhiên..."

Đằng Hải lúc này nhận ra, đứng trước mặt hắn là một kẻ cũng có ma hồn, lại đang đấu giá để đi l·ừa đ·ảo sao ?

Đằng Hải quay người lại, không hô giá nữa, mặc kệ tên mang ma hồn kia đứng nhìn.

Hắn biết Đằng Hải hắn đổi ý, không biết nghĩ gì nhưng hắn vội vàng không chốt giá nữa, để lại cho người trước.

Đằng Hải đã hiểu được mục đích hắn, cũng lấy viên đá đã được đấu giá cho vào trong nhẫn không gian.

Đến thảo dược của hắn được mang ra, đơn kí vào giá cả là 100 linh tệ một bó, tổng là ba bó sẽ thu được 300 linh tệ, Đằng Hải lúc ấy hắn đắc ý lắm.

Giờ này hắn mất đi cái đắc ý đấy, mọi người ngồi đây đều không muốn mua cái thứ "thảo dược" này về, sợ rằng có độc, hay chỉ là cây cỏ ven đường, bọn họ đến thảo dược cũng chưa thấy bao giờ.

Đang tưởng chừng như thất bại, Đằng Hải hắn não nề vô cùng, chống mắt nhìn đám người không hiểu gì về thảo dược.

Bỗng có một lão già, bên cạnh là hai vệ sĩ đứng sau liền chốt giá, mua cả 3 bó thảo dược.

Mọi người đều ngạc nhiên, lão ta lại là người của đại gia tộc Ngân thị, là Ngân Trung Thiên, là gia chủ của cái gia tộc đó, tu vi đã là siêu cấp tử sắc hồn linh, sức mạnh kinh người.

Đằng sau lão cũng là những tên máu mặt, tu vi thượng cấp lam sắc.

Đằng Hải hắn thấy vậy cũng hãi, lại cũng vui, tu vi cao như thế chắc chắc là am hiểu về thảo được rồi !

-Lão gia, liệu mấy bó cỏ dại này là thảo dược sao ?

-Ta cũng không biết, nhưng cứ liều lần này đi.

Bọn họ cứ thì thầm như vậy, nhưng với cái trình độ nghe lén chuyên nghiệp đã được đào tạo từ bé nhằm phát hiện ra La Vân và Tiểu Bạch lén ăn vụng, từ đó đạt được trình độ này.

Đằng Hải hắn nghe được bực tức tột độ, trong tâm gào thét :

"Cái "Ngựa cỏ bùn" nhà các ngươi ! Lão tử đây là tự mình trải nghiệm c·ái c·hết mới có thể mang thảo dược đấu giá, các ngươi lại bảo là cỏ dại aaaaaaaaa!!!"

Tiểu Kì ngồi kế bên thấy hắn nắm đầu lăn lộn như kẻ điên, trong tâm có chút lo sợ.



"Thôi dù gì cũng có 900 linh tệ thêm vào, cũng coi như đủ hơn ngàn linh tệ rồi."

Đằng Hải hắn thở dài một tiếng, nhận tiền đấu giá của nữ nhân giao tiền rồi rời đi. Bỗng lão tiếp thị khí chất thay đổi hoàn toàn, nói :

-Đây chính là cực phẩm của ngày hôm nay...liệu ai sẽ là người tranh được nó ?

Tất cả mọi người ở trên khán đài đều phấn khích tột độ, hơn cả lũ người ở Long Gia, bọn họ chính là phấn khích đến rung lắc cả khán đài.

-Tiểu nữ sắc đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc là mới 6 tuổi, giá khởi điểm 1000 linh tệ !!!

Cùng lúc đó, không khí bỗng trầm lại, không còn lấy một người phấn khích...à không vẫn còn một tên mập ú phấn khích, nhưng thấy bầu không khí chán nản cũng đành phải ngồi xuống.

Đằng Hải lúc ấy nhìn thấy gương mặt cô nhóc bị đấu giá đó, cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng lại có một luồng lực lượng lạ kì tỏa ra, mọi người ở đó hoàn toàn không nhìn ra.

Trên người cô chính là mang một hồn linh vương !

Hồn linh vương được mệnh danh là vương bởi sự khủng bố của nó, đúng như cái tên khí chất của nó những hồn linh không phải vương hay đối lập với vương đều không cảm nhận được, hay may mắn hơn là trường hợp của Đằng Hải, chính là được vương chú ý.

Đây là một phương thức của hồn linh vương khi cần người hầu hạ, nhưng quái lạ trong trường hợp này nó lại thành cầu xin, luồng khí thế cũng yếu rõ rệt, không hề có ý đe dọa.

Có lẽ trước đây cô ta từng đe dọa vài người nên có lẽ cũng rút kinh nghiệm, cũng chỉ vừa đủ gây chú ý.

"Hồn Linh Vương, dường như sức mạnh và tốc độ tu luyện của chủ thể đều được tăng cao, nhưng tiếc là trong ngục mà tăng lên thì bọn người kia đánh cho tụt xuống, không thì hủy tu vi..."

Đằng Hải ý nghĩ hoàn toàn không muốn cứu, nhưng khó chịu lại là ánh mắt cô ta, cứ lấp la lấp lánh khó mà sinh ra cảm giác a.

Tiểu Kì bên cạnh thấy ca ca cô ngắm gái, nắm chặt lấy tay áo đòi đi, Đằng Hải nhận ra, cũng không còn cách nào cũng dần quay lưng đi, lúc này cô gái ở dưới đó mới tung ra khả năng thật sự.

"Đừng đi mà !"

Đằng Hải nghe thấy vậy khựng lại, ngạc nhiên trước khả năng này, cô nhóc chính là biết thần giao cách cảm !

"Hãy cứu tôi, tôi biết cậu và em gái đang bị chú ý bởi một đám người b·ắt c·óc, nếu không muốn rơi vào hoàn cảnh như tôi thì hãy mua tôi, đảm bảo tôi sẽ chỉ cho hai người cách để thoát khỏi chúng !"

Đằng Hải chợt nhận ra, nhìn ra bên ngoài xa đúng là cảm nhận được cả một đám luồng sức mạnh, tập hợp đủ loại người.

Hắn cũng lo cho bản thân và muội muội, mà nghĩ lại sao cô ta biết mà lại b·ị b·ắt chứ ? Lúc ấy cô liền truyền tin :

"Cậu đang nghĩ tại sao tôi b·ị b·ắt phải không ? Tại vì tôi đi một mình, nên không đủ sức chống cự, mà bọn họ lại chuyên đánh đơn, tôi không trụ được..."

Đằng Hải nghĩ lại cô ta là hồn linh vương còn b·ị b·ắt, huống chi là bản thân hắn và Tiểu Kì chỉ là hồn linh bậc bình thường, có lẽ 3 người an toàn hơn.



Hắn liền quay người lại, lập tức chốt giá, mọi người lại ngạc nhiên lần thứ mấy không rõ, nhưng cứ cho là nhiều lần đi.

Cuối cùng không ai tranh rành, diễn ra lại thuận lợi ngoài ý muốn, hắn ra về cũng với cô ta.

Lúc mới ra tới cửa, cô liền truyền âm vào trong đầu hắn :

"Cậu hãy đi sang bên trái, di chuyển càng nhanh chạy khỏi thành càng tốt, bọn chúng không dám rời khỏi đâu !"

Đằng Hải hắn lúc này thấy quyết định của bản thân đã không sai, chạy sang bên trái liền bế cô lên.

Trong lúc ngạc nhiên, cô cứ vung tay liên tục phòng trường hợp hắn dám chiếm tiện nghi.

Vèo một cái, tốc độ của Đằng Hải lẫn Tiểu Kì đều kinh người, những tên b·ắt c·óc kia đều không tài nào đuổi theo, đến cô nhóc kia cũng một phen hãi hùng.

Hắn đạp trên nóc nhà, bay nhảy cứ như vươn, chạy một hồi đã tới cửa, tổng mất có vài chục phút, tới nơi Đằng Hải liền đặt cô xuống hỏi :

-Rốt cuộc cô biết những gì về nơi này, nói ra.

Thấy Đằng Hải bỗng dưng "Giang hồ" cô đường đường có hồn linh vương cũng có chút sợ hãi.

Càng sợ hãi hơn là khuôn mặt rợn người của cô nhóc đi theo hắn, khuôn mặt đầy sát khí, trên tay là con dao thái thịt a.

Nhìn mặt cô tái nhợt, Đằng Hải mới nhìn về phía sau, Tiểu Kì cũng không có chút động tĩnh nào, vẫn ra vẻ một muội muội ngoan ngoãn.

"Giả...giả dối !!!"

Cô nhóc càng mất bình tĩnh, sợ hãi cái khả năng trời phú diễn xuất của Tiểu Kì, lúc ấy Đằng Hải bỗng nổi giận với cô, nói :

-Cô muốn câu thời gian ? Nói mau !

-Vâng...

Cô nhóc nói giọng run sợ, có chút yểu điệu thục nữ, cô nói :

-Tôi tên là Khải Nguyên Lưu, là con gái của...

-Cô đừng có lề mề, mau nói ra tất cả mọi thứ của cái Bắc Thành này !

Đằng Hải gằn giọng, càng khiến cô sợ hơn, liền vội lấy ra trong người một cây bút bi, xé một mảnh trên áo, nói :

-Để tôi vẽ bản đồ chỉ rõ mọi bí mật của Bắc Thành.

Đằng Hải hắn vội quay đi chỗ khác, ánh mắt của Tiểu Kì thì cứ ghim vào mặt hắn, nhằm không cho hắn nhìn vào.

"Bà cô của tôi ơi, sao lại đi xé ngay "chỗ đấy" chứ ?"

Nguyên Lưu vì vội vàng quá, xé ngay mảnh vải trên ngực, vẽ chăm chú mà không nhận ra cái gì.

Đằng Hải hắn cứ phải né ánh mắt của Tiểu Kì, lẫn cả làn da trắng muốt có chút gày gò của Nguyên Lưu.

"Rốt cuộc tại sao ta lại khổ thế này a !!!!"