Chương 27 : Huyết linh hồn ?
Xung quanh người Tiểu Kì bỗng phát ra lục sắc hào quang, sức mạnh cứ như tuôn trào ra.
Từ phía sau cô, xuất hiện một bóng dáng nữ nhân, mặc một bộ đầm huyết sắc, tóc bạc mắt đỏ, lại có nanh dơi.
Đằng Hải dù thấy qua rất nhiều loại hồn linh nhưng chưa thấy loại nào như vậy, liền tỏ vẻ tò mò.
Tiểu Kì thức tỉnh thành công, bất chợt lấy lại nhận thức, quay sang phía Đằng Hải.
Lúc này cô thấy một nữ nhân giống hệt mình, chỉ khác mỗi là tóc trắng mắt đỏ, hoàn toàn trái ngược với mình.
(Ps : Tiểu Kì là tóc đỏ mắt trắng :v)
Cô ngạc nhiên mới lùi về sau, nữ nhân ấy trông cứ như vô hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía rồi biến mất.
Đằng Hải lại gần, hỏi :
-Em có sao không ?
Tiểu Kì gắt gỏng đáp :
-Sao lại là em ? Phải là muội muội !
-Từ em với muội muội khác gì nhau ?
Đằng Hải văn vẻ lẫy lừng cũng không biết hai từ khác biệt chỗ nào, liền bị Tiểu Kì thỉnh giáo :
-Muội muội nghe hay hơn, từ nay anh gọi em là muội muội, em gọi anh là ca ca !
Đằng Hải cũng hết cách, lỡ mồm muốn lươn cũng không được, nhưng hắn lại hỏi :
-Thế tại sao em lại đồng ý thành muội muội ?
-Còn...còn phải hỏi sao !
Đằng Hải lúc đó mới nhận ra bản thân quá chớn, giờ Tiểu Kì cũng bị trưởng làng căm thù, có thể sẽ bị hãm hại, thôi thì để cô đi theo cũng không phải lựa chọn tồi.
-Quay lại chủ đề chính, giờ em cảm thấy hồn linh như thế nào ?
-Là muội muội !
Tiểu Kì miệng phồng lên trông như con cá nóc, dỗi quay đi chỗ khác, Đằng Hải cũng mệt nhưng vì kiến thức vạn người biết một, thì chỉ một câu nói đã là gì ?
-Được rồi, tiểu muội muội dễ thương của ca có thể cho ca xem hồn linh được không ?
-Thôi được rồi nếu ca muốn...
Tiểu Kì cố giấu đi sự sung sướng và hạnh phúc đi, trưng ra một bộ mặt tự mãn, thoải mái với ngôn từ của Đằng Hải.
Cô gọi hồn linh ra, nữ nhân đó cũng xuất hiện, nhưng bởi Tiểu Kì mới 5 tuổi, đan điền chưa phát triển đủ, cũng chỉ hiện lên cái rồi biến mất.
Đằng Hải không xem được như nào, cũng đành mặc kệ, bế Tiểu Kì lên mà tiến sâu vào bên trong căn phòng trước.
Có vẻ như đây là một cái di tích cổ, trông giống như một nơi để thí nghiệm nhưng đã bỏ hoang.
Thử nghiệm này chắc chắn là lên con người nhưng rốt cuộc là lại tạo ra quái vật, từ đó sụp đổ tất cả.
Đặc biệt hơn, cái di tích khoa học này mới chỉ bỏ hoang được 5 năm, vậy mà lại trông như 10 năm, rốt cục vẫn không rõ tại sao.
Hắn đi xung quanh căn phòng đó, nói chung là một căn phòng lớn chứa nhiều căn phòng nhỏ, mà lại chỉ có một con quái vật yếu xìu thế kia chắc chắn là có vấn đề.
Bỗng từ trên trần nhà, một loạt mũi tên bắn xuống, chạm đât liền biến thành nước rồi biến mất.
Đằng Hải bế Tiểu Kì trốn dưới một phòng nhỏ còn có chút đá trên nóc sót lại, liền không nhận tí sát thương nào.
Từ trên trần, một vị cô nương đi xuống, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nói một tiếng nghe êm tai :
-Phu quân ~ Chàng lại trốn đâu rồi ~ ?
Cả Đằng Hải lẫn Tiểu Kì đều bất ngờ, rõ là ở đây có 3 người, lại thêm phu quân của cô ta ?
Bỗng cô ta xuất hiện trước mặt, nắm lấy cơ thể Đằng Hải mà bóp chặt, khiến Tiểu Kì giật thót, ả vừa bóp vừa nói :
-Phu quân, chàng đây rồi, cũng đã sinh nhật chàng rồi, để ta tặng chàng một món quà ~
Bỗng bầu không khí thay đổi, ánh mắt của cô ta tràn ngập sát khi, khiến cho Tiểu Kì ở góc tường mà co rúm sợ hãi, Đằng Hải cũng không cử động được mạnh.
Tay của ả bỗng nổi gân lên, lực cũng mạnh dần, như là đang muốn bóp c·hết Đằng Hải, miệng cười rộng đến gần hai tai, con mắt rỉ máu.
-...Đó là cái CHẾT !
Ả bóp mạnh Đằng Hải, lại thả lỏng, lại bóp chặt cứ như đang nhào nặn, cố dày vò hắn đến c·hết, miệng cười như điên :
-Hahaha, phu quân vui lắm phải không, phải không, phải không !
Ả đúng thật là điên rồi !
Sau lưng ả là một cái thủy tiễn sau lưng, ngắm thẳng giữa sọ Đằng Hải, Tiểu Kì ở đằng sau không hiểu sao lại ngất đi, nằm bệt xuống dưới đất.
-Tiểu Kì !
-Phu quân ! Kia là con gái chàng ư ? Được rồi không phải vội, chàng c·hết thì cũng sẽ tới lượt nó thôi.
Ả ngày càng bóp chặt, thủy tiễn cũng đã tích đủ lực, Đằng Hải dãy dụa trong vô vọng, trong đầu nghĩ :
"C·hết tiệt, thế là hết rồi sao ? Ta lại làm sai nữa rồi, lại hại người khác rồi, đáng ra ta không nên vào đây, ta không nên xuất hiện !"
Bỗng ả ta thả lỏng tay ra, như có một áp lực lớn đè nén lên ả, liền lùi ra đằng sau.
Bỗng ả như bị vắt kiệt, máu từ mọi chỗ trên cơ thể đều chui ra, tập trung lại sau Đằng Hải.
Đằng Hải từ từ quay đầu, liền có thứ gì bám lấy tay hắn, một nữ nhân tóc bạc trắng lại trông giống hồn ling của Tiểu Kì ?
-Ca ca...muội làm tốt không ? Thưởng cho muội đi...
Ánh mắt của cô thay đổi trăm tám mươi độ, từ ánh mắt nhút nhát, ương ngạnh, giờ lại có chút nguy hiểm ?
Đằng Hải không biết thưởng gì, liền xoa đầu cô một cái. Tiểu Kì đứng im, cứ ngoan ngoãn để hắn xoa đầu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Đằng Hải liền đẩy cô lùi lại chút, hỏi :
-Rốt cuộc muội hợp nhất với hồn linh rồi ư ?
Tiểu Kì im lặng không nói gì, bỗng nhiên cô chồm lấy Đằng Hải, một cắn vào ngay cổ, cảm giác như có dòng điện chạy qua người hắn.
-Ực ực
Lúc này, cảm giác Tiểu Kì đang hút máu hắn, coi máu hắn như là nước lọc, hút lấy hút để như muốn vắt cạn hoàn toàn.
-Muội đây là...
Đằng Hải cơ thể như mất sức, mặc cho Tiểu Kì hút lấy máu, nhanh trí cảm nhận lấy bên trong hồn diện của cô.
Bên trong hồn diện của Tiểu Kì lại rộng lớn bao trùm như vũ trụ rộng lớn, lại giữa vũ trụ ấy có bóng dáng cô.
Hồn linh này ấy vậy mà lại đã cùng Tiểu Kì hợp nhất linh trí, trở thành một với cô, có thể nói đã đánh động đến tà thuật để tiến hành dung hợp linh hồn.
"Tiểu Kì tại sao lại phải làm vậy ?"
Đằng Hải suy ngẫm, bỗng cảm nhận yếu đi, cũng cảm thấy cơ thể như tê dại, nằm dưới đất rồi ngất xỉu.
"Trong ký ức đẹp có lẽ là lúc được sống bên cạnh người thân, ấy vậy mà lại dần ra đi hết, để lại ta một chốn lẻ loi"
Đằng Hải trong tâm trí vẫn mơ hồ, bỗng nghĩ ra câu này, ánh mắt mở ra, mơ màng tỉnh giấc.
Trước mắt hắn lúc này là Tiểu Kì nhưng cô đã trở về lại con người trước, hồn linh không còn chiếm hữu lấy thân xác.
-Ca ca dậy rồi à ?
Tiểu Kì dụi dụi mắt, liền tỉnh ngay lập tức. Đằng Hải bật dậy, nắm lấy vai cô, hỏi :
-Rốt cuộc muội đã làm gì mà phải làm khế ước với nó !
Tiểu Kì ánh mắt dần hạ xuống, từ từ nói :
-Là do muội yếu đuối, đều phải để ca ca bảo vệ, muội quá chán rồi, muội chỉ là muốn bảo vệ ca nên...
Đằng Hải lúc ấy cũng thông cảm cho Tiểu Kì, liền xoa đầu cô một cái, khen :
-Muội ngoan lắm, bán mạng cho tà linh để cứu ta, lại còn để nó ăn bớt mấy lít máu.
Tiểu Kì nghe vậy, xấu hổ che lấy miệng, thì thầm nói :
-Máu của ca ca, ngon lắm mà...
Có lẽ cô nhóc đã bị ảnh hưởng của con hồn linh kì lạ đó, có lẽ sau này cũng khó khăn đây...
Đằng Hải đi khắp khu di tích lượm đồ, cũng gọi là được kha khá thảo dược cổ và trong đó có một cây nhân sâm lạ.
Nhìn tưởng nhân sâm bình thường nhưng há ra củ lại có hình một tiểu tiên nữ, chắc chắn là đồ đại bổ.
Ai ngờ một giọt máu củ Đằng Hải vô tình dính phải, khiến nó phát quang như bóng đèn a.
Ánh sáng một lúc sau liền dịu đi rồi hoàn toàn biến mất, Đằng Hải đứng ngẩn người ra không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Từ trong căn phòng cuối cùng hay là căn phòng lớn nhất, khi lại gần có một chút mùi huyết tanh nồng.
Rõ là đã 5 năm, sao lại có mùi tanh của máu kinh đến như vậy ?
Đằng Hải từ từ lại gần, đứng ngoài cửa nhìn vào. Đập vào mắt hắn là cảnh một con rồng 3 đầu sáu cánh, 4 mắt 9 sừng cao vài trượng đang nhai nuốt những cái xác đầy máu.
Đó là xác của những thí nghiệm kia, giống ả phụ nữ điên kia vậy, lại đều bị nó ăn sạch, bởi vậy nên Đằng Hải cũng đỡ gặp rắc rối nhiều.
Gia hỏa này cũng không dễ chọc, tu vi đã lên tới siêu cấp tử sắc, mạnh vượt chân trời rồi.
Nếu Đằng Hải lao lên, có lẽ đến dùng tất cả công lực cũng không hấp thu nổi cái móng của nó, Tiểu Kì cũng không thể rút nổi một chút máu của nó.
Đằng Hải nhẹ nhàng rút đi, bỗng dưng một hồi chấn động phát lên, mặt đất như bị nâng lên lại hạ xuống liên tục.
"UỲNH !!!"
Một tiếng động phát ra từ phía trong phòng, con rồng đã biến mất, để trên nóc là một cái lỗ khổng lồ.
-Cái gì !?
Đằng Hải ngạc nhiên, độ dày của mặt đất cũng không phải trò đùa, còn có cả những viên gạch kì lạ kia nữa, vậy mà chỉ một chiêu hay một cú tông gì đó, tất cả như biến mất, hay đúng hơn là bị hất văng xa.
Đằng Hải đứng ở cửa, vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi cái sức mạnh đó, lúc trước hình như cha hắn cũng vượt qua ngưỡng này, sức mạnh cũng khủng bố hơn nhiều.
Đằng Hải rút về, lấy những chiến lợi phẩm cùng Tiểu Kì bỏ đi, chui từ dưới đó lên mặt đất qua những cái lỗ nhỏ.
Vừa chui lên, một cảnh tượng đáng ngạc nhiên là, con rồng vừa bay lên đó, đã hoàn toàn c·hết và nằm trọn trong hàm của một con hồn thú khổng lồ.
Cái sự vô lý này rốt cục từ đâu ra a, rõ là sức mạnh như thế, lại vẫn có những thành phần mạnh hơn, lại một cạp c·hết thẳng nữa chứ.
Lúc ấy, Đằng Hải sững sờ, ngồi bệt xuống đất nhìn, đã quá sợ hãi thế giới này, hắn đối với nó là quá nhỏ bé, còn không bằng hạt cát đối với nó.
-Ca ca ? Ca ca !
Tiểu Kì ngạc nhiên, lắc mạnh Đằng Hải khiến hắn bừng tỉnh, cơ thể hắn đây là đang phát sáng ?