Chương 26 : Sống sót
Cả một đám người lao lên, cũng chỉ là dân thường không có lấy nổi một mống hồn linh ra hồn, vậy mà cũng dám ra oai giễu võ ?
Đằng Hải trong chớp mắt đánh gục toàn bộ, không lấy một động tác thừa, uyển chuyển đánh vào ma huyệt của mỗi tên.
Lão già kia giật nảy mình, trước mặt là một đám đã gục ngã, lúc này chỉ có một con đường đó chính là bỏ chạy.
Lập tức lão quay về phía sau, mặt tái xanh, chợt Đằng Hải đã xuất hiện trước mặt lão.
Hắn sút một cái vào mặt lão, khiến lão ngã bổ về phía sau, tay ôm lấy phần tiếp xúc mà lăn qua lăn lại trong đau đớn.
-Aaaaaa, tên nhóc đáng c·hết ! Ngươi...ngươi vậy mà đám sút vào mặt ta...ta....
Bỗng một luồng áp lực vụt qua mặt hắn, tạo thành một cái hố ngay bên cạnh đầu, in rõ dấu giày.
Đằng Hải lườm lấy, con mắt chằm chằm sát khí nhìn lấy lão, miệng liên tục thốt ra lời đe dọa :
-Ngươi nên biết lúc này ai mới là chủ, đừng bao giờ nhìn ta bằng con mắt phàm tục của ngươi...
Lúc này, lão ta quá sợ hãi, cơ thể run lên bần bật. Giữa hai chân lão như có hơi nóng ẩm bốc lên, một mùi khai khó chịu.
Lão sợ hãi đến nỗi "dấm đài" ướt đẫm cả quần, Đằng Hải thấy vậy cũng thu sát khí lại, bế Tiểu Kì đi.
-Từ hôm nay, cô nhóc này là người của ta.
Tiểu Kì nghe câu này, mặt đỏ ửng lên, nhìn chằm chằm lấy Đằng Hải.
Đằng Hải hắn cũng chỉ nói câu này cho có, để trang bức thêm một chút mà thôi, liền thấy mọi người xung quanh cũng nhìn chằm chằm lấy hắn, ngay lập tức bỏ đi.
Bế Tiểu Kì trên tay, Đằng Hải một mạch phóng khỏi làng, dự sẽ hỏi bí mật viên luyện hồn thạch lấy ở đâu để kiếm thêm.
Còn về phía Tiểu Kì, cô đang trong lòng mân mê hắn, nhìn mãi không chán, tâm hồn thiếu nữ dễ bị tổn thương mà cũng dễ bị rung động a.
Đằng Hải hắn trang bức như vậy, thật sự khiến tâm hồn cô như say đắm, ngón tay cứ xoáy liên tục trên ngực hắn, may là mắt không có hình trái tim.
Đằng Hải liền đưa cô tới một cái hang, liền đặt Tiểu Kì xuống, lập tức ngồi thiền rồi kiểm tra tâm thể.
Tiểu Kì thấy hắn hành động kì lạ, lại gần nhìn hắn.
-Anh ?
Cô liên tục chọc ngoáy, thử xem hắn có mất tập trung không, kết quả hắn vẫn không động đậy.
Tiểu Kì cũng bắt chước hắn, ngồi xuống thiền, tiếc là lười nhác đã ăn sâu vào ý chí, chưa được vài phút đã mỏi dựa vào Đằng Hải.
Dựa vào hắn, cô cảm thấy lưng hắn lại vững trãi đến vậy, đôi mắt chớp chớp vài cái rồi dần cụp xuống, tâm trí hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ở phía Đằng Hải, hắn hoàn toàn quá nhập tâm vào việc kiểm tra tâm thức, liền tìm hiểu lý do sát khí hắn lại kì lạ như vậy.
Nhớ lại lúc trước, sát khí hắn dường như chỉ là một chút nhỏ nhoi sức mạnh, đủ để gây áp lực đối với lũ giun dế mèo mửa, vậy mà giờ cũng khiến con người tê dại ư ?
Rõ là sát khí không thể tích tụ thông qua việc c·hết chóc, không thông qua việc mạnh lên, vậy mà sao hắn lại mang trong mình luồng sát khí kinh khủng đến vậy, hồi nãy nếu không cẩn thận hắn đã hoàn toàn bị sát khí thao túng.
"Hay là nhờ việc ta hấp thu những hồn linh khác nên mới có ? Mà ta mới hấp thụ có con lôi long, sao mà kinh khủng vậy được ?"
Lúc này, bản thân lo sợ của hắn lại nổi lên, như là có cái gì bất an sắp xảy đến vậy, chính là bởi "lôi long".
"Nhắc mới nhớ, tại sao con lôi long lại xuất hiện ngay ở Long Gia để cho cậu La Vân bắt ? Lại nghe nói xuất hiện ngay gần phòng luyện võ của chị"
Dù gì hắn cũng không biết bất cứ thứ gì cả, Long Gai đã có người bảo vệ, an tâm trước đã.
Đằng Hải tỉnh dậy, chợt như có cái gì đè vào lưng, khiến hắn ê ẩm khó mà đứng thẳng được.
-Oái !
Hắn bẻ lưng một cái, một tiếng "Cờ rắc" vang lên, đau đớn vô cùng. Nhìn lại thì là Tiểu Kì vai đang đè vào lưng hắn, rõ chỉ là một đứa nhóc.
Bỗng dưng, xung quanh cô xuất hiện một đạo hào quang dần sáng lên, đến lúc hắn nhận ra thì cô đã đè đến tím cả lưng.
Đằng Hải vội bước nhẹ ra, đỡ lấy Tiểu Kì còn đang ngủ, liền tìm hiểu ánh hào quang quanh người cô là gì.
Trớ trêu thay lại có một con cẩu xuất hiện bởi ánh hào quang này, bước tới nhe răng, giơ vuốt nhìn chằm chằm lấy cả hai.
Đằng Hải ngạc nhiên kéo lấy Tiểu Kì, giữ lấy bình tĩnh, cố nhìn thấu cuối cùng cũng nhìn ra được tu vi con cẩu này.
"Con cẩu này may thay mới là cao cấp lục sắc, ta đây không sợ..."
Lập tức hắn bế Tiểu Kì theo, chạy một mạch lên trên cây đại thụ gần đó, với hi vọng con cẩu đó không đuổi tới.
Ấy vậy mà tốc độ leo cây của hắn lại không bằng một con chó a !
Khi Đằng Hải thành công leo lên trên cành cây trong sự vui mừng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng từ phía sau có cảm giác ai đó đang nhìn, lại có luồng gió nóng thổi tới liên tục.
Đằng Hải mồ hôi chảy ròng ròng, từ từ quay đầu lại nhìn, một hàm răng nanh trắng tuốt, dính nhớp nháp là nước dãi, đang há ra như muốn đợp lấy hắn.
-C·hết tiệt !
Đằng Hải vội bật ra xa, liền tránh được một cạp của nó, ngã xuống dưới đất.
Nhưng bởi cái cây này cũng quá cao đi, ít nhất cũng phải 30 mét, Đằng Hải ôm Tiểu Kì ngã xuống mà đến sương sườn cũng vỡ ra thành vụn.
Đau thì đau thật nhưng hắn vẫn cố đưa Tiểu Kì chạy đi, lúc này nhiều tên sẽ hỏi sao không trốn đi, nó là cẩu thì trốn bằng thừa !
Mà tốc độ lúc này của Đằng Hải cũng chả được là bao, thậm chỉ ý thức còn không vững, phải để Tiểu Kì dìu đi.
Con cẩu này cũng quá bá đạo đi, nó nhảy một cái từ trên cây xuống mà không lấy chút tổn thương a.
Ai ngờ đang đi, liền bọn họ bị lọt xuống một cái hố nhỏ, mà lại vào trong một cái hành lang tối mịt.
Con cẩu kia ở trên, dù biết cả hai đều đang ở trong hành lang nên cố bới vào. Ai ngờ mới vuốt đầu tiên nó cào trúng lớp gạch trên trần lập tức run lên bần bật như có dòng điện chạy qua, vừa kêu vừa chạy.
-Nó...nó đi rồi ư ?
Tiểu Kì trong sợ hãi ôm lấy Đằng Hải, ánh mắt cẩn trọng nhìn qua nhìn lại hành lang.
Hành lang này chỉ có một hướng phía trước mặt bọn họ, phía sau hoàn toàn đã bị bịt kín bởi những viên gạch dùng để làm tường.
Tiểu Kì lại gần nhìn, trên lưng cõng lấy Đằng Hải, tay sờ vào từng viên gạch trong đ·ống đ·ổ n·át đó.
Bỗng Đằng Hải giọng yếu ớt nói :
-Em đừng tạo ra ma sát mạnh với nó, lập tức nó sẽ phát điện đấy...
Tiểu Kì ngạc nhiên, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất lại là con quái vật nào đã có thể tạo được đ·ống đ·ổ n·át này.
Cô tiến về phía không bị chặn, trong bóng tối quả thật khá khó nhìn đường, may thay có vài lỗ giống cái lỗ cô rớt xuống, ánh sáng liền rọi vào bên trong.
-Kia...kia là cái gì !?
Tiểu Kì giọng sợ hãi, vừa nói vừa lùi ra sau, mặt tái xanh nhìn về phía trước.
Trước mắt cô là một con dị thú cơ thể nhớp nháp, trông như một miếng mỡ đầy gân guốc và to lớn.
Nó lại có những cái tay gầy còm, lại tận tám đốt kéo dài như cần câu, ngón tay lại nhũn ra như tay ếch.
Bỗng khi ấy một cái cột thịt nổi lên, trông như cây kẹo cắm vào, lại trông mềm oặt đến khó tin, quay ngoắt nhìn về phía cô.
Một khuôn mặt dị hợm, lại là mặt người, mũi dài về phía trước, hàm khỉ đột nanh sói, lại một mắt có những ba con ngươi trông cực ghê tởm.
Nó thở ra như tiếng thở dốc, nhìn chằm chằm cơ thể Tiểu Kì rồi cười một nụ cười méo mó, như là một tên điên đang cười, lộ đến cả chân răng.
Lập tức Tiểu Kì sợ hãi giữ chặt Đằng Hải bỏ chạy, mới nhớ ra con đường kia đã bị bít lại, mà khoảng cách cái lỗ trên trần cũng phải đến 3 mét.
Con quái vật kia lập tức đuổi theo, dù cho kích cỡ nó hơi chật so với hành lang nhưng những cánh tay vẫn đủ để bắt lấy Tiểu Kì.
Đằng Hải vẫn chưa ngất đi, vẫn còn giữ lại chút ý thức, liên tục cắn đan dược và thảo dược bên trong nhẫn để phục hồi.
Cái tay con quái vật phóng tới, gần chạm tới Tiểu Kì thì lại như không cảm giác được, hóa ra đã nằm dưới đất.
Tiểu Kì lúc ấy sợ hãi lại nhắm chặt mắt, lại không có gì xảy đến...
Trước mặt Tiểu Kì, vẫn là Đằng Hải đứng ra bảo vệ, vẫn là hắn không biết tại sao lại cứu cô.
-Ngươi muốn động tới muội muội của ta, thì phải vượt qua cái ca ca này đã !
Đằng Hải thét lên, trang bức lại thêm chút văn vẻ này có lẽ cũng không quá tệ, nhưng có lẽ hơi quá trớn.
-Muội...muội ?
Trong khi Tiểu Kì còn đang suy ngẫm thì con quái vật lao lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đằng Hải.
Từ phần bụng bị gấp khúc, lòi ra một cái miệng khổng lồ, chứa đầy là răng to bằng răng người.
Nhìn thì tu vi con quái này lại yếu đến lạ thường, chỉ có cao cấp bạch sắc, hình dáng còn chưa ổn định, nếu mà lên được ngân sắc chắc chắn sẽ là một tiểu hài tử kích cỡ khổng lồ chăng ?
Cũng không còn nhiều sức lực, Đằng Hải cơ thể đã thấm mệt, liền tung một đòn tất sát, toàn lực đánh ra.
-Hóa Khí Trảo - Hắc Cầu !
Lúc này trên tay Đằng Hải hiện lên bóng hình móng vuốt, lại xuất hiện thêm một viên hắc cầu trên tay, gần dung hợp với nhau thì thất bại, hất văng viên hắc cầu về phía con quái vật.
Lực hút mà nó phải chịu đựng lúc này còn lớn hơn cả việc bị một quả tạ ngàn cân đè lên, lập tức bị vò nát cho đến hoàn toàn quy về hư vô.
Đằng Hải có sự bảo vệ của trảo khí, cũng tránh được tổn thương lên tay đôi chút, bù lại thu được cả một tá linh khí truyền vào.
Đằng Hải lập tức tạo thêm một quả cầu trắng, chạy tới chỗ Tiểu Kì nhanh chóng hấp thu linh khí thừa sắp bạo ra thành năng lượng cung cấp hồn lực, truyền thẳng qua lưng cô.
Tiểu Kì đang suy ngẫm, bỗng bị Đằng Hải như truyền thứ gì đó vào cơ thể, cơ thể bỗng nóng dần lên.
-A !