Chương 25 : Cứu người
Sau hơn dăm chục ngày công sức bỏ ra, cuối cùng Đằng Hải cũng lĩnh ngộ được một chút tinh hoa trong cái quyển cấm thuật đó.
Nói cũng không ngoa, thực sự quyển hồn kĩ đó cực kì khó lĩnh ngộ, việc điều khiển hồn khí đối với hắn cũng không phải quá khó, nhưng thứ thực sự khó lại là truyền hồn lực của nó vào trong để mang năng lực.
Không chỉ vậy, hắn còn phải làm sao điều khiển nó tạo ra sức mạnh tương đương như ở hình dạng cơ bản, vừa có thể hút lại vừa có thể đẩy ra.
Đối với một bộ não của một đứa trẻ như hắn, cơ bản là không thể tìm ra cách, chỉ đơn giản học được về bước đầu của hóa khí trảo, còn những bước sau có lẽ sẽ lĩnh ngộ trong tương lai.
Cùng với đó, tu vi của Đằng Hải cũng tăng không ít, cùng với số đan dược c·ướp được, hắn giờ đã lên tới sơ cấp hậu kì ngân sắc, cũng đủ mạnh để....chạy thoát thân khỏi lũ hồn thú....
Nghe thì vô cùng đau thương nhưng sự việc còn đau thương hơn nữa khi mà hắn đang đi trên đường...
Lúc đó Đằng Hải đang chăm chú đi hái thảo dược, bỗng hắn đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, trông có vẻ đơn sơ mộc mạc vô cùng, vài căn nhà gỗ xây sát nhau, tiếng trẻ con nô đùa dưới đường.
Hắn cũng vì tò mò nên rẽ vào, cũng có ý định ở lại nghỉ ngơi vài ngày. Hắn tưởng chừng nơi này là một nơi yên bình lại ít hồn thú, ai ngờ rằng nơi này lại bị những tên đạo tặc đô hộ chứ.
Ngay cái lúc hắn còn đang thương lượng về việc cho thuê phòng, bỗng bên ngoài có tiếng ngựa hí, liên tục là tiếng chân ngựa dậm liên tục xuống đất, tiếng "Cọc cọc" vang lên liên tục.
Một tiếng "Hí" vang xa, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên :
-Ngày đóng thuế đã đến, trưởng làng đâu ra đây !
Đằng Hải liền lén lút nhìn ra ngoài, thấy một tên trọc cao to, râu ria bặm bợm, nhìn rõ không phải loại tốt lành gì, cũng chỉ là một tên đạo tặc dẫn đầu, mang uy danh hơn chút thôi.
Hắn liền triệu hoán hồn linh để ra oai, h·ăm d·ọa người dân bằng một con cẩu hồn to xác đầy cơ bắp, nhìn khá giống hắn đó chứ.
Ai ngờ đâu tu vi của hắn lại cao hơn hẳn, ít ra cũng phải là cao cấp sơ kì lục sắc, mạnh hơn hẳn Đằng Hải lúc này.
-Hử ? Tên nào, tất cả bới tung chỗ kia ra !
Tên đó cũng phát giác được Đằng Hải, liền ra lệnh cho người vào trong nhà trọ này tra khảo, may mắn thay hắn đã kịp trốn đi, bám ngay trên nóc nhà nhìn xuống.
"Hừ, may ẩn khí tức kịp thời, trốn trên này nhìn xuống vậy..."
Hắn nhìn kĩ hồn linh của tên đó đã bị mất đi một chi, lại có chút mờ mờ ảo ảo. Tên đó kém trong việc điều khiển hồn khí, đồng nghĩa với việc đánh bại hắn có chút dễ dàng hơn rồi.
Nhưng cảnh giác thì vẫn phải cảnh giác, tên đó sức mạnh cơ bắp thôi cũng đủ hành xác Đằng Hải hơn chục lần, chưa nói tới sức mạnh mà tu vi cung cấp thêm, ít nhất một quyền cũng đủ thổi bay cả cái làng này.
Khủng bố đến vậy, nhưng vẫn phải giữ lại cái làng nhỏ này, vừa có nơi cung cấp lương thực hàng tháng, lại có thêm nơi để nghỉ ngơi nếu cần, ngôi làng này từ lâu đã thành vật tư cho đám người này rồi.
Đằng Hải vốn không có ý định ra mặt, cứ lẩn trốn hoài, đứng từ xa quan sát tình hình. Có vẻ như cũng không có xô xát gì, chỉ là cống nạp tài nguyên thôi.
Bỗng ở phía xa, có một cô nhóc chạy tới, tay cầm một viên đá ném vào lưng của tên cầm đầu, một viên không đủ thì lại năm sáu viên bay tới, khiến cho mọi người xung quanh ríu rít ngăn lại.
Nhờ đó, sự kiên nhẫn của tên đó cũng tới giới hạn, đứng bật dậy bước tới. Hắn nắm lấy cổ áo cô nhóc đó, nhìn với ánh mắt khó chịu, nói :
-Con nhóc ngươi đây là muốn chọc tức ta ?
Cô nhóc dãy dụa liên hồi không thoát được, liền la lớn :
-Ông là kẻ xấu, ông c·ướp b·óc dân làng, ông là kẻ độc ác !
Tên kia nghe thấy càng tức giận, vốn không muốn động chân động tay nhưng có vẻ không được. Người dân thấy vậy cũng ra sức can ngăn :
-Xin ngài tha cho con bé, nó còn bé chưa hiểu chuyện.
-Nó nói đùa đấy ngài đừng tin !
-Ngài rủ lòng thương tha cho nó lần này.
Tên đó cũng không muốn mất thời gian, liền tha cho bọn họ, đồng thời bỏ đi. Bỗng dừng từ phía xa, có một con hồn thú to lớn xông tới, là một con dã trư lao đến, đâm thẳng đầu vào cổng làng rồi c·hết.
Hắn ta biết chắc chắn sẽ có chuyện, quay đầu định bảo toàn đám rời đi nhưng đã không kịp. Một luồng chưởng khí phóng tới, thổi bay hoàn toàn xác thịt của lũ đạo tặc, đến lương thực để gần đó cũng bị cháy rụi một góc.
Người dân thấy vậy hoảng loạn, chạy hết vào trong nhà, trong vài phút đã hoàn toàn vắng bóng người.
Từ phía xa, con hồn linh đó mới xuất hiện, chính là con hồn linh lúc trước, con mãng xà đã đuổi chối c·hết lũ đạo sĩ trước, giờ lại tới gây họa nơi này.
Có vẻ như nó chỉ là phóng chưởng khí để chắc chắc con dã trư đ·ã c·hết hoàn toàn. Nhìn qua nó cũng đã giúp người dân ở đây được một phần, nhưng lại quá nguy hiểm khi để nó lảng vảng gần làng.
Bỗng nó di chuyển tới chỗ mà cô nhóc lúc trước chọc giận tên kia, đang trốn ở một góc căn nhà.
Dù không biết nó phát hiện bằng cách nào, nhưng dù gì cô nhóc này không ai có thể cứu, trừ phi...
Lập tức từ trong nhà, cô nhóc chạy ra ngoài vội vàng, kêu la thảm thiết, sau lưng là con mãng xà đang chăm chú nhìn cô.
-Sư thúc, cô cô, trưởng lão cứu cháu !
Bọn họ nghe thấy tiếng gọi của cô nhóc, đều không dám trả lời, sợ rằng sẽ khiến họ vạ lây.
"Bản chất con người..."
Đằng Hải từ xa nhìn, vừa nhìn lại bản thân với những người kia, cũng không còn cách nào khác.
Hắn đang định bỏ đi, bỗng một tia ánh sáng từ phía hông cô nhóc chiếu tới, khiến hắn khựng lại một lúc.
Nhìn kĩ thì đó lại là một mảnh luyện hồn thạch, chuyên dùng để tôi luyện hồn linh, là lý do mà con mãng xà kia lại đuổi dai như vậy.
Nhưng viên đá này cũng đâu thể để con mãng xà đó hưởng được ? Một miếng đấy đủ để khiến hồn linh tẩy luyện hoàn toàn, hồn thể tạo ra như đúc kết mạnh hơn.
Con mãng xà lúc ấy không dám chưởng khí, chỉ lao lên đớp lấy cô nhóc, di chuyển vặn vẹo, chặn mọi đường thoát của cô.
Giờ đây, cơ thể nó đã che toàn bộ đường chạy, tạo thành một vòng tròn cô lập, thò đầu vào định ăn.
Nó há to miệng, liền đâm đầu vào, khiến cô nhóc sợ quá mà nhắm tịt mắt lại. Ai ngờ con mãng xà lại cắn thẳng xuống, răng ghim chặt vào đất.
Đằng Hải lúc ấy từ trên cao, đã kịp thời cứu lấy cô, bế lên rồi nhảy thẳng lên trên đầu con mãng xà, sau đó liền chạy đi.
Con mãng xà giật đầu mạnh một cái, liền thoát ra khỏi đó, đuổi theo sát Đằng Hải.
Lúc ấy trên tay Đằng Hải, cô hé mở mắt ra, trước mắt cô lại là một thanh niên tóc dài vai cũng không hẳn rộng đang bế lấy cô.
Lúc ấy cô mới ngạc nhiên, thẹn thùng nói :
-Anh, anh là ai...
Đằng Hải lúc này không tiện trả lời, chỉ đáp rằng :
-Nhìn đằng sau, em sẽ tự hiểu.
Cô lúc ấy mới nhớ ra bản thân đang bị con mãng xà ăn thịt, quay ra nhìn mới thấy nó đang đuổi đằng sau.
Cô sợ quá bám chặt lấy Đằng Hải, mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
Đằng Hải liền giật lấy cái viên luyện hồn thạch, cho vào trong nhẫn không gian rồi trốn dưới cái bụi cây.
Mất dấu của Đằng Hải, cũng không cảm nhận được luyện hồn thạch, con mãng xà đành trở về.
May mắn thoát nạn, cô nhóc kia liền nói :
-Cảm ơn anh nhiều, tên anh là gì nhỉ ? Em là Nguyệt Tiểu Kì.
-À anh tên...Đằng Hải.
Tưởng cô nhóc muốn kết bạn, ai ngờ lại giữ chặt lấy Đằng Hải, miệng nói :
-Vậy thì anh mau giả viên đá của em đây, đó là kỉ vật cuối cùng của cha mẹ, anh phải trả cho em !
Đằng Hải cũng không mấy ngạc nhiên, liền hắn nói :
-Viên đá này dù có quan trọng với em, nhưng em cũng không thể giữ nó, con mãng xà kia cũng là vì viên đá mà đuổi em...
Chưa dứt lời, Tiểu Kì đã kẹp chặt lấy cổ hắn, b·ạo l·ực đòi lấy viên đá.
"A, phiền phức quá !"
Đằng Hải tức giận liền mang Tiểu Kì về làng, dọa dẫm :
-Nếu em còn nói nữa thì hôm nay sẽ làm món ăn nhẹ cho con rắn kia !
Tiểu Kì nghe vậy sợ hãi, liền không nói gì nữa, ôm chặt lấy Đằng Hải mà trở về làng.
Về tới trước cổng làng thì xác con dã trư hoàn toàn đã bị con mãng xà nuốt trọn, bỏ đi trong ánh nhìn kh·iếp hãi của người dân.
Đằng Hải trở về lúc con mãng xà đã đi xa, mang theo Tiểu Kì bế trên tay, liền khiến người dân trầm trồ.
-Cậu nhóc đây là...
-Anh ấy chính là người đã cứu con đó !
Tiểu Kì nhanh nhảu đáp, trước sự ngạc nhiên của nhiều người, cũng có người chả quan tâm mà trở về nhà.
Riêng vị trưởng làng từ đâu đi tới, hỏi :
-Này cháu bé, cháu có mang gì quý giá tới để làm của hồi môn không.
-Của hồi môn ?
Đằng Hải nghe không rõ là cái gì, mặt cứ ngơ ra, mọi người xung quanh cũng bắt đầu thì thào bàn tán.
-Lão lại bắt đầu rồi kìa.
-Lại bán đứng cháu mình cho người ngoài.
-Thế mà vẫn giữ được chức trưởng lão, vô lí !
Lão này há ra lại đang bán đứng cháu mình ? Đằng Hải có lẽ đã hiểu hơn chút về nghĩa trong cách nói của lão, nhẹ nhàng đáp :
-Cháu đây chỉ là một đứa bé, sao có một đồng nào trong người ? Há chi cháu còn chưa thức tỉnh hồn linh mà.
Lão già kia cười nhẹ một tiếng, cầm cây gậy cứ gõ liên tục xuống đất, liền người dân chạy vội vào nhà.
-Thằng nhóc kia bị lão già đó ghim rồi.
-Tội nghiệp thằng bé, va trúng lão già điên để giờ bị gọi đánh.
-Thôi vào nhà tránh nạn đã.
Từ phía xa, một đám người nông dân nhưng lại mang cuốc gậy theo, mặt bặm trợn tiến tới, tên nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống Đằng Hải.
Cô nhóc Tiểu Kì liền đứng trước Đằng Hải, hai tay dang rộng ra che như muốn bảo vệ hắn, nói :
-Ông dừng g·iết anh ấy, anh ấy có tội tình gì đâu.
Lão không quan tâm, dẩy cô qua một bên, chĩa thẳng ngón tay vào mặt hắn, nói :
-Nhóc con, đừng tưởng tao không biết gì, có nhẫn không gian mà lại kêu không có gì...kekeke
Lão cười méo mó một cái, liền hô to :
-GIẾT !