Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 24 : Thế giới này thật rộng lớn a !




Chương 24 : Thế giới này thật rộng lớn a !

Đằng Hải sau khi ra ngoài, liền đi khám phá xung quanh, quả nhiên nơi này cách lại không quá xa Long Gia, chỉ khoảng hơn chục dặm.

Hắn cũng không còn lưu luyến gì với Long Gia nữa, mẹ hắn đã bỏ đi xa, còn cha thì đã ly biệt, trong thành còn mỗi vài người thân, cũng có thể giúp chị hắn có một cuộc sống sung túc rồi.

Còn hắn, có quay lại cũng sẽ bị mọi người gọi là quái vật, có khi Thiên Sát đến tìm tung tích người đã cứu hắn, cũng là bắt hắn tra hỏi đầu tiên, ắt sẽ mang họa đến cho người thân.

Trong thâm tâm hắn lúc này, bỏ đi là tốt nhất, vừa tránh rước họa, vừa là đi khám phá xung quanh bốn bề, tìm cơ duyên để mạnh hơn, cũng như có thể trưởng thành hơn chút.

Hắn đây cũng gọi là hiểu về dã tâm con người, qua nhiều lần được La Vân dẫn đi khắp nơi, hiểu được nhân tính, thâm tình. Há ra cũng không hẳn là quá khó, nhìn sơ qua là nắm bắt được tâm ý.

Con người lại phụ thuộc vào vật chất, đấu đá nhau để đứng lên tất cả, cuối cùng lại quỳ dưới hồn linh cổ đại, mặc cho phải cúng tế hà khắc cũng chỉ để giữ lại cái mạng quèn.

Mà gần đây số hồn linh dị sức mạnh ngày càng nhiều, không biết chúng làm thế nào có thể mạnh đến vậy nhưng cũng được gọi là một tiểu cổ hồn linh, cũng gọi là na ná hồn linh cổ đại.

Nghe nói hồn linh cổ đại đều là những hồn linh đã chạm tới tu vi cổ đại kim sắc, cao nhất và đứng đầu chưa ai nắm rõ được nhưng có lẽ cũng là sống trong một không gian riêng chứ không thì thế giới này cũng lụi tàn.

Mà nói tới không gian, chiếc nhẫn trên tay hắn có lẽ cũng có cấu tạo như vậy, dù cho không thể chứa đồ nhưng có lẽ có thứ gì đó ẩn chứa bên trong.

Những món đồ không gian thường rất đắt, chúng được tạo ra bởi các thợ có hồn linh có không gian lĩnh vực hoặc là đạt đến bậc tu vi Nguyên cấp, có thể ngộ ra không gian lĩnh vực riêng của bản thân a.

Nói đến vậy lại xa xôi quá, hắn đây mới chỉ đạt tới hạ cấp thượng thừa, vốn là còn không bằng cái gỉ mũi của mấy tên khủng bố đó. Hắn giờ muốn trả thù Thiên Sát thì lại sợ rằng có đi mà không có về.

Chỉ là mấy tên vặt vãnh như tên đã g·iết hắn, tu vi cũng rơi vào khoảng cao cấp hậu kì lam sắc rồi, há chi còn những tên nắm đầu ở trên còn mạnh hơn gấp bội.

Đằng Hải quay tới quay lui, cũng đã đi xa khỏi Long Gia, hiện đã cách hơn trăm dặm. Hắn đi xung quanh tìm kiếm thứ gì bỏ bụng trước tiên, hồi phục năng lượng cần thiết.

Quả nhiên ở trong sơn lâm này luôn có những thứ mà đến trong sách cũng không nhắc tới, nào là những loại thảo dược thần kì với mọi khả năng chữa bệnh, lại có những loại thảo dược với độ độc kinh hồn.

Đằng Hải ăn vào đương nhiên sẽ bị n·gộ đ·ộc, nhưng may thay hồn linh của hắn tiểu xà lại có thể thải độc ra ngoài qua bạch cầu kia.



Dù cho kinh mạch cũng có chút tổn thương, hắn lại nhồi nhét những thảo dược hồi phục vào, thương thế lại biến mất không chút dấu vết.

-Cây này ăn được, cây này thì lại độc...

Hắn lấy một nhánh cây mực, cứ thế ghi những loại thảo dược lên thân áo, độc dược lại ghi lên tay áo. Không lâu liền đã ghi kín mít cả người, không còn chỗ nào ghi.

Hắn lúc này mơ ước với những ống tre ở trên nhà của La Vân, cắt ra để làm quyển trục tre thì tốt phải biết. Quần áo hắn cũng rách tơi tả, đa phần không đủ chỗ để ghi a.

Bỗng ở phía xa, có một dải cây lạ, gọi là dải bởi vỏ chúng mềm như thù ty mà lại bó lại với nhau như thành một bức tường.

"Khoan đã...đây đúng là thù ty !"

Nó lại có thể dày kín mít như vậy thì chỉ có hai khả năng : Một là do một con Mẫu Chu sinh sống, hai là do một đàn chu do Mẫu Chu làm tổng quản. Mà cái gì cũng liên quan đến Mẫu Chu, chắc chắn là rất nguy hiểm !

Hắn định bỏ chạy, bước về phía sau, có cái gì như chắn lấy chân hắn, khiến hắn ngã nhào ra đất, trước mắt là con Mẫu Chu, cùng hàng ngàn con Tiểu Chu bâu quanh người, ánh mắt sắc lạnh.

Nó tu vi không thể nhìn thấu, nhưng lại không thể nói được, chắc chắn tu vi là dưới Linh cấp. Nhưng mà đối thủ không thể khinh thường, cơ thể của nó đã phát triển tới mức sinh được cả con đàn cháu đống, to lớn đến vậy chắc chắn đã là Tử sắc.

Mà tử sắc tu vi như vậy, hắn đây không chỉ không có đường thoát mà còn không có cơ hội dãy dụa.

"Đời ta lại kết thúc ở đây chăng ?"

Bỗng dưng, một tiếng "Uỳnh !" vang lên, một con Kim Thử từ đâu lao đến, ngoạm một c·ái c·hết tươi con Mẫu Chu.

Hắn được thời cơ, liền nấp sau đống tơ nhện sao cho không bị nhìn thấy, bỗng hắn nhớ tới câu nói trước.

"Không biết che dấu khí tức thì trốn đi cũng như không"

Hắn quay đầu lại, thấy con chuột đó đang chạy tới, miệng há rộng như chuẩn bị đớp lấy, liền phải nhảy đi chỗ khác.



Con chuột đó cắn tới, nhẹ nhàng xé rách lớp thù ty, đâm xuyên qua mấy cây đại thụ khiến nó đổ sạch.

"Rốt cuộc nó là chuột hay là trâu, cớ sao lại bá đạo đến vậy !"

Thế giới này quá lớn, khiến cho hắn không tài nào biết rõ được, sức mạnh của lũ hồn thú này đã đủ sức hành cho hắn muốn sống cũng khó.

Hắn liền nhớ ra cách điều khiển hồn khí, bao bọc nó quanh người rồi thu linh khí lại, trốn sau một gốc cây.

Quả nhiên con chuột ấy liền mất tung tích của Đằng Hải, đành bỏ đi tìm một con mồi mới.

Đằng Hải trốn sau gốc cây, liền thở phào nhẹ nhõm, con chuột kia cũng chỉ mới là một con tiểu hồn thú loắt choắt trong đám hồn thú quái vật kia, hắn càng hạ quyết tâm phải mạnh hơn nữa.

Sau khi com chuột đi xa, hắn mới ló đầu ra, liền tìm một nơi để thăng tiến tu vi mới đi khám phá được.

Nhai một hồi thảo dược, tu vi cuối cùng cũng đột phá lên sơ cấp sơ kì chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Lúc này ở phía xa, bỗng có t·iếng n·ổ lớn, một đám lửa bốc lên ở dưới đất, một loạt tu sĩ nhảy ra từ trong đám lửa đó, thân thế đều thương nặng, đuổi theo là một con mãng xà khổng lồ, trên đầu có ba cái sừng mọc thẳng hàng.

Bọn họ có ba người, đều đã thoát c·hết, nhìn trên nanh con rắn đã có một người, chắc chắn là đ·ã c·hết trong miệng con rắn.

Đằng Hải nảy thời cơ, liền phóng tới ý định c·ướp đoạt, vốn đã là một tên lưu lạc, có g·iết cũng chả ai biết mặt, nhưng quan trọng là có g·iết được hay không.

Bọn họ trốn dưới một gốc cây đại thụ, đều cố hồi phục thương tích rồi mới cắn đan dược, như vậy sẽ hồi phục được nhanh hơn.

Đằng Hải ở trong rừng này tính ra mới khoảng một ngày nửa đêm, cũng gọi là đã thông thạo độc dược, liền thu thập thật nhiều rồi ném trước cửa gốc đại thụ.

Mấy cây độc dược này theo hắn tự chế tên là Hắc Khí Dược, là một loại cây cực độc, khi nhổ ra sẽ tạo ra một luồng hắc khí từ thân, tu vi từ cao cấp trở xuống đều có thể bị sốc c·hết nếu hít phải.

Lần đầu hắn gặp loại cây này cũng thấy hắc khí mà né tránh ra, liền một con hùng miêu chạy ngang qua, hít một hơi c·hết ngay tấp lự.



Bọn chúng lần này có lẽ là đi mà không có về, Đằng Hải g·iết người cũng chẳng sợ, trong tâm hắn như có cảm giác đã quen với việc này, cứ như là làm thường xuyên vậy.

Hắn cũng từng thấy người lần đầu g·iết người, thấy cứ ói ra, nôn ọe như việc g·iết người ghê lắm vậy.

Hắn lúc đầu nhìn thấy cũng kinh hãi, nhưng về sau cũng quen, lúc đó mới ngộ ra rằng, vì lợi ích bản thân con người cũng có thể hại đồng loại, đó mới chính là bản chất con người.

Đằng Hải cứ nghĩ đi nghĩ lại câu này, đúng thì một phần, nhưng phần còn lại thì không đúng, vốn dĩ người thân của hắn vì lợi ích chung lên trên hết, đâu phải vì lợi ích cá nhân ? Có lẽ cái này chỉ hợp với người cặn bã, nhất là hắn lại càng hợp hơn.

Lúc này bản thân đơn độc, chỉ có dựa vào bản thân mà sống, như vậy chính là lợi ích riêng, không vương vấn lợi ích chung, như vậy mới sảng khoái g·iết người thu lợi ích, lại không sợ tổn thất gì lớn cả.

Nghĩ ngẫm xong, mấy tên kia cũng đã lạnh xác, nằm đơ ra trên đất miệng sủi bọt. bọn chúng đến thở còn không được chứ nói chi là sống sót qua màn.

Đằng Hải chạy xuống thu thập chiến lợi phẩm, ai ngờ cả ba tên đều có nhẫn không gian, bên trong là bao nhiêu viên đá như là linh thạch, lại được luyện chế một cách tỉ mỉ như là đồng xu.

Bên trong cũng có bao nhiêu là pháp bảo, hồn kĩ đa dạng, lại còn đồ ăn dự trữ, đan dược đầy cả.

Hắn cầm lấy bình đan dược bọn chúng định uống để hồi phục, cũng đã nhiễm chút hắc khí, liền đem đi rửa là có thể dùng.

Bọn người kia không biết cái cây có chỉ cần uống miếng nước là có thể rửa trôi hoàn toàn hắc khí, biến nó thành độc dược loãng rồi hấp thu dần dần, nó lập tức sẽ mất đi công hiệu.

Đằng Hải đầu óc tinh quái, khó ai có thể hiểu hắn nghĩ cái gì, làm gì cũng tò mò, tự bản thân tìm hiểu.

-Kiếm khí pháp, thiên linh lung, hoàng phổ kiếm quyết, tọa như quyền...

Hắn không tìm ra loại hồn kĩ nào phù hợp, đa phần đều là hồn kĩ dành cho kiếm hồn hoặc quyền hồn, bỗng hắn tìm ra một quyển công pháp.

-Đây là...Hóa khí trảo ?

Hắn đọc lướt qua một lần, hồn kĩ này dành cho những hồn linh chuyên về khiển khí, chính là vô cùng hợp với tiểu xà, lại còn dùng hồn khí của hồn kĩ để tạo ra trảo, như vậy chẳng phải là sẽ có bạch hắc trảo sao ?

Hắn liền thấy thú vị, hí hửng mang đọc, vừa học lại vừa nhai đan dược để tăng cường khả năng thuộc lòng, vừa luyện khiển khí trong đan dược để đỡ tốn sức của bản thân.

Đằng Hải đâu ngờ rằng đây là một quyển cổ hồn kĩ, được xếp vào hàng cấm thuật do bọn tu sĩ kia trộm được, đến bọn chúng còn không luyện nổi nói chi là hắn ?

Nhưng mà tư chất như đã biết, có lẽ hắn có thể luyện được nhập môn loại cấm thuật này, trở thành một cường giả trong cường giả chăng ?