Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 1 : Mở màn




Chương 1 : Mở màn

Trên một vị diện nhỏ nhoi, nơi những linh hồn không thể chuyển kiếp mà trở thành những linh hồn lạc lối, để rồi xuất hiện lên hồn thú chi linh thống trị cả thế giới.

Cường giả vi vương, hồn giả xuất thế, dần Hồn Đạo xuất hiện những con người với khả năng thu phục hồn linh, trở thành một phần thế lực của thế giới này.

Nhưng ở cái thế giới rộng lớn này, có quá nhiều nguy hiểm, trở thành một cường giả đỉnh cấp, ắt sẽ gặp nhiều khó khăn....

Trên một đỉnh núi cao chọc trời, xuyên qua hàng ngàn tầng mây dày đặc, cao đến xuyên qua lớp khí quyển tiến vào tới vũ trụ xa xôi, người ta gọi nó là Hỗn Nguyên Sơn.

Tại đỉnh núi, một thanh niên trẻ tuổi đứng trông về phía ánh mặt trời ló rạng, ánh mắt sầu tư u ám.

Mái tóc hắn lơ lửng trong vô lực, một màu tinh huyết trải thẳm trên tóc, cùng bộ quần áo rã rời nhuốm đầy máu tươi.

Người thanh niên đó cạnh hông dắt một cái chuôi kiếm, liền tiện tay rút ra, giơ lên trên vô định.

Bỗng dưng thiên địa bất bình rung chuyển liên tục, sơn hà như bị nhấc bổng lên, người thanh niên chuôi kiếm như rút lấy linh khí thiên địa, trong chốc lát mọc ra một cái lưỡi kiếm.

Mái tóc dần phai màu bạc trắng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, nói :

-Bạch Hạn, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ g·iết đệ, mối thù mãi mãi in sâu vào thiên thư.

Hắn cư nhiên trảm vào hư vô, linh khí thiên địa đều bị cuốn lấy tạo thành dòng kiếm khí mãnh liệt lao đến rồi vụt mất.

Sau vết chém ấy, trong vũ trụ hình thái bỗng xuất hiện một vết rách nhỏ, hiện ra bên trong lại là một vũ trụ khác.

Thanh niên từ trong áo lấy ra một miếng ngọc bội sắc xanh đỏ khó phân, chứa một loại sức mạnh cổ quái, nóng lạnh bất thường.

Người thanh niên ấy cầm miếng ngọc phi vào không gian đó, đồng thời khiến cho miếng ngọc khi vừa mới qua vũ trụ kia liền vỡ ra.

Một linh hồn nhỏ từ ngọc bội dần hé ra, bóng dáng một nữ nhân nhỏ bé trong vô số mảnh vỡ, im lịm mà biến mất.

Người thanh niên bên vũ trụ kia nhìn theo, ánh mắt đầy sự nuối tiếc nói :

-Nếu có kiếp sau, hai ta nhất định sẽ gặp lại, sẽ cùng nhìn ngắm một tương lại mới....

Hắn cười khổ một cái, toàn thân rách toạc ra những v·ết t·hương chằng chịt, rơi tự do xuống từng lớp mây trời.

Hôm ấy khi cả đại lục còn đang hỗn loạn trong t·hảm h·ọa trời long đất lở, bỗng có một cơn mưa máu trào xuống, mỗi nơi một ít trải đỏ khắp nơi nó rơi xuống.

Một tia sáng từ người thanh niên tách ra, đỡ lấy hắn rồi từ từ rơi xuống, mang theo sơn hà đặt xuống chấm dứt hoàn toàn hỗn loạn nơi đại lục.

Một nữ long nhân lục giác, tóc bạch kim nhuốm đầy máu tươi, từ trên trời đáp xuống trên tay là thân xác của thanh niên ấy, đặt chân xuống đất liền trấn áp cả sơn hà, vạn vật như bị đè nén dưới áp lực này.

Nữ nhân đó nhẹ nhàng đặt cái xác xuống, một dòng pháp quyết hiện lên, dần hóa người thanh niên vào linh khí tứ phương, dù không biết để làm gì nhưng cái vi diệu ấy khiến cho bao sinh vật đều phải kh·iếp sợ.



Cái lượng linh lực dồi dào tản ra, biến vạn vật xung quanh phát triển cấp tốc, cây cối như được tiến hóa, sơn hà như nhuộm xanh bởi thực vật.

Từ trong linh khí dày đặc kết thành sương mù, khiến cho sinh vật hô hấp không ngừng đột phá, chưa đến một lúc đã tràn ngập hồn thú cường đại.

Tất cả bọn chúng đều cúi đầu trước nữ nhân đó, như một cách thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với cô.

Trong cảnh tượng ấy, như một nữ hoàng giữa đoàn binh, nữ nhân ấy đi sâu vào trong rừng và biến mất mãi mãi, không ai có thể biết được thêm điều gì.

Từ đó, người đời truyền miệng về một huyền thoại nữ vương của hồn linh : Thiên Long Nữ Vương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài nghìn năm sau, tại Huyền Tư Dị Địa, trong mảnh đất tấp nập người là địa bàn của một gia tộc tầm trung mang tên "Long gia".

Bên trong một căn nhà ở phía đông của thành, bên trong phòng vừa có một đứa trẻ vừa được chào đời, tiếng khóc vang xa báo hiệu một sức khỏe tốt.

Ở bên ngoài là một ông lão đang ngày càng trông chờ sau khi nghe tiếng khóc, ngồi cạnh là một người đàn ông tuấn tú, trên đùi là một cô nhóc tóc bên trắng bên đen, đối nghịch màu mắt long lanh.

Cô nhóc thấy cánh cửa phòng hé mở, liền ngạc nhiên kêu một tiếng :

-A !

Một vị bác sĩ từ phía trong mở cửa bước ra, mặt mồ hôi nhễ nhại vui mừng thông báo :

-Chúc mừng Khống Thiên đại nhân, Long phu nhân đã hạ sinh một cậu chủ nhỏ mạnh khỏe, còn Long phu nhân chắc là cần phải nghỉ ngơi lấy sức.

Lão già ngồi cười mỉm, Khống Thiên cũng đang vui mừng. Cô nhóc ngồi trên đùi hắn nhảy xuống, chạy một mạch vào trong phòng, bác sĩ thấy vậy liền nói :

-Vân Nhiên tiểu thư ! Cô đừng nghịch ngợm, Long phu nhân mới sinh, chưa hồi…

Chưa nói hết câu, Khống Thiên đứng dậy, để tay lên vai bác sĩ mà nói :

-Không sao, đấy là nó đang lo lắng cho mẹ nó thôi, cho nó vào ngắm em trai nó cũng được mà !

Thấy hắn nói vậy, người bác sĩ cũng thôi không nhắc nữa, liền đi tới chỗ ông cụ, cúi người nói :

-Thưa Bành Thiên gia chủ, tôi cáo lui.

Lão Bành Thiên thấy thế, phẩy phẩy tay, nói :

-Ừ, ngươi vất vả rồi, lui đi.

Vị bác sĩ và các y tá ra về, lão Bành Thiên cũng không còn bận lòng nữa, liền vào trong xem thế nào. Đứa trẻ không khóc nữa, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Long phu nhân.



Vân Nhiên nhìn chằm chằm, trong lòng nảy sinh tò mò, nhìn đủ chỗ. Khống Thiên nhìn thấy cô như vậy, liền bế lên.

-Tiểu Nhiên, con xem xem, em của con đấy !

Cô nghe từ em, thấy lạ lạ, hỏi :

-Em ? Đây là em con ư ?

Thấy Tiểu Nhiên cô trong lòng tò mò, Khống Thiên cố ý chọc ghẹo, nói :

-Ừ đúng vậy, thế...em con tên gì nào ?

Tiểu Nhiên nghe vậy, suy nghĩ càng thêm rối rắm, vò đầu mà suy nghĩ. Lão Bành Thiên đứng sau, thấy Khống Thiên làm khó dễ cô, liền trách móc :

-Thằng nhóc mới sinh ra, chưa ai đặt tên, ngươi hỏi con bé làm gì ? Ngứa đòn ?

Thấy lão nói nghiêm túc như vậy, Khống Thiên cũng biết sợ mà lùi lại. Sau đó hắn quay lại hỏi Tiểu Nhiên :

-Con đặt tên cho em đi, nhớ tên nào đẹp đẹp vào.

Bành Thiên ghét cái thái độ đùa giỡn của hắn, lườm một cái. Khống Thiên thấy thế cũng tem tém lại, chờ câu trả lời.

-Long...Đằng…

Cả phòng đều hồi hộp, dần trở nên căng thẳng trông ngóng cái tên mà Vân Nhiên nghĩ ra.

-Long Đằng Hải !

Nghe cái tên này mọi người đều ngạc nhiên, Khống Thiên bỗng cười lớn :

-Hahaha con gái ta à, rồng vượt biển nó nghe không khí phách a, hay để ta đặt nhé ?

Nói xong, mắt của Vân Nhiên bỗng ướt nhẹt, vừa lấy tay lau mắt vừa nói :

-Cha...cha không thích nó sao...? Hức hức...cha chọn đi...con...con…

Vân Nhiên khóc òa lên, Khống Thiên không kịp phản ứng liền ăn trọn hai quyền vào đầu.

-Ui ngoan ngoan, nội thương nội thương, tên cháu đặt rất hay, chỉ là thằng cha cháu ngu dốt thôi !

-Ơ nhưng mà cha…

-Cha cái đầu ngươi ! Đến con gái ngươi ngươi cũng bắt nạt, cút đi cho khuất mắt ta !!!



Lão Bành Thiên quát to, uy quyền đủ để run sợ bất cứ ai đối mặt. Khống Thiên chạy thẳng ra ngoài không dám ở lại, để lão nói truyện với Long phu nhân.

-Như Tuyết, ta xin lỗi vì to tiếng, nhưng thằng nhóc này nó tính cách thích trêu người, coi như ta thay mặt nó xin lỗi con…

Như Tuyết mỉm cười, tay ôm đứa bé, nói :

-Không sao, cha nhìn mà xem, cha quát thế mà thằng bé không tỉnh giấc chứng tỏ nó cũng có khí lực lắm chứ !

Nhìn Đằng Hải, lão cứ đứng đực ra, một lúc sau liền bế Vân Nhiên ra ngoài cửa, nói với gia nô :

-Tên của thằng nhóc là Long Đằng Hải, nhớ chăm sóc nó kĩ lưỡng cho ta.

-Vâng.

Lúc ấy Như Tuyết nhìn Đằng Hải, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại ấy, buồn bã nói :

-Chắc anh ấy cũng cảm nhận được rồi...con chúng ta lại có đan điền ẩn…

Đan điền ẩn là một dạng dị biến, khiến một người có hai đan điền. Tưởng rằng hai đan điền sẽ có lợi nhưng lợi là lợi lúc đầu, thiệt hại mà nó gây ra vô cùng lớn.

Tu vi càng cao thì càng cần nạp càng nhiều linh khí, đan điền ẩn cũng hấp thu linh khí bên ngoài nhưng đôi khi vô tình hút lấy từ đan điền chính, rồi khiến cả hai hút lẫn nhau.

Việc lặp lại sẽ khiến bản thân tu vi dậm chân tại chỗ, không bao giờ có thể tiến xa hơn. Việc có đan điền ẩn đồng nghĩa với việc làm phế vật cả đời.

Phá đi đan điền ẩn lại cũng có thể gây tổn thương đến đan điền chính, muốn chữa cũng không có cách nào.

Như Tuyết rơi vào buồn bã tột độ, cảm giác như bản thân đã tạo ra gánh nặng cực lớn cho con cô, để người ngoài biết thì chắc chắn thằng bé sẽ bị ruồng bỏ, bị vứt đi cho hồn thú tùy ý cắn xé.

Cô nghĩ sau khi Đằng Hải thức tỉnh hồn linh, đành phải đưa thằng bé đi, để cho nó sống cùng với cậu nó, vốn là một vị hồn giả đã khá già đang sống ở ngọn núi gần đó.

Lúc ấy mong rằng Đằng Hải sẽ được nuôi nấng chăm sóc tốt, cũng không cam lòng rời xa con, ước chừng một hai tháng sẽ qua thăm một lần.

"Có lẽ lần này...Long Gia sẽ có biến lớn…"

Ánh mắt cô nhìn sang phía cửa sổ, ánh mắt sầu tương tư, lo nghĩ cho tương lai của hai đứa trẻ.

Trong khí đó ở ngoài kia, hiện đang có một luồng sức mạnh cổ quái tiến tới, chắc chắn sẽ đi qua Long gia, nó giống y như dự đoán.

Từng nơi nó đi qua, mặt đất như bị giằng xé, cây cỏ nát bẹp, mang theo cơ thể cồng kềnh nhưng bất khả x·âm p·hạm.

Một cỗ sức mạnh điên đảo trời đất ấy đã càn quét bảy thành lũy nhân tộc, mỗi lần càn quét thành công lại mạnh hơn bội phần.

Long gia cũng đã nhận được tình báo, đang chuẩn bị lực lượng để đối mặt với hiểm họa này.

Ở đằng xa, Long Khống Thiên đứng nhìn về một phía, trong lòng bất an.

-Thứ đó, tới rồi !