Chương 19 : Đại hội bắt đầu
Đằng Hải một cái chữa trị được cho Nghê Hương, chính là nhờ thôn phệ quả cầu hấp thụ.
Khi Nghê Hương lãnh trọn một đạp của La Vân, lập tức lưu lại độc thủy ấn khí, cùng với việc phần bụng bị tổn thương mạnh, Nghê Hương cư nhiên sẽ càng dễ dàng nhiễm độc nhanh hơn.
Đằng Hải lúc ấy cảm nhận được số linh khí lưu lại trên bụng ả, lập tức hấp thụ lấy. Điều kì lạ là nó lại hấp thụ tùy ý của hắn, cứ như đã hoàn toàn trao hắn sức mạnh.
Cũng không phải ngạc nhiên gì, buổi sáng hắn cũng thấy ấn kí hiện trên người, cùng với lời giải thích của La Vân với bạch hổ, cũng hiểu ra đôi phần.
Kì lạ hơn, hắn hấp thụ vào lại có cảm giác hơi tê tê sâu bên trong cánh tay, cứ như có gì đó nghiền ép lấy ta hắn vậy.
Tối hôm đó về nhà, hắn liền vội chạy tới hỏi La Vân :
-Cậu, tại sao lúc cháu dùng hồn kĩ của hắc cầu, tay của cháu cứ như bị vo lại ?
La Vân lúc này lấy ra một quyển sổ, trên đó ghi "Sổ ghi chép hồn linh của Đằng Hải". Hắn đây cũng là quan tâm quá đi, cư nhiên lại làm riêng một quyển sổ, ghi chép từ đầu đến cuối gọn gàng mà lại nhiều đến mấy trăm trang.
Hắn giở quyển sổ loạt xoạt như đang phủi bụi vậy, thay vì giở từng trang lại hất liên tục đến tận giữa sổ, liền bắt đầu nói :
-Hồn linh của ngươi, là một cái tiểu xà song hệ thuộc tính, nhưng ta lại không thể biết nó thuộc lĩnh vực gì. Viên màu đen dường như có khả năng hấp thụ mọi thứ, biến nó thành linh khí để tăng cường tu vi. Mà nếu hấp thụ được kẻ thù mạnh thì ngươi lập tức phải ngưng ngay nếu không linh khí chuyển đổi được quá lớn khiến kinh mạch ngươi có thể bị phá nát.
Hắn liền giở tới trang sau, tiếp tục nói :
-Viên đen đó có lẽ có lực hút mạnh như vậy là do linh khí trong cơ thể ngươi liên tục thúc đẩy hồn khí kết thành một cái quay, hút tất cả mọi thứ trong tầm vào. Đương nhiên linh khí cần nạp là vô cùng nhiều nên khi thi triển linh khí sẽ bị rút mạnh mẽ từ trong cơ thể, nơi càng gần thì hút càng mạnh, thế nên mới khiến tay ngươi có cảm giác tê tê.
Đằng Hải tỏ vẻ sợ hãi trước sức mạnh này, hắn hỏi :
-Vậy không nên dùng hồn kĩ này nữa ạ ?
La Vân hắn xoa lấy đầu Đằng Hải, nhẹ nhàng nói :
-Ngươi dùng ít đi là được, chứ bây giờ cũng không có hồn kĩ nào vừa vặn với thuộc tính của ngươi, cứ làm quen với hồn linh đi, sau này có lẽ sẽ tự giác ngộ được một hồn kĩ riêng thì sao.
Đằng Hải cũng không quan tâm tới mấy vụ giác ngộ cho lắm, dù gì hắn cũng cần phải có thời gian, từ từ mới hỏi :
-Vậy còn viên trắng thì sao ạ ?
La Vân lại giở trang tiếp của quyển sổ ra, đọc :
-Theo như ta biết, viên trắng của ngươi lại tác dụng khác với viên đen, đẩy mọi thứ ra khỏi phạm vi, cả hai như cách nam châm hoạt động vậy, thích thì hút vào không thích thì đẩy ra. Không nói tào lao nữa, viên trắng của ngươi hút linh khí của ngươi cũng giống như viên đen nhưng phương thức lại khác, dường như nó hút theo phương hướng đẩy ra, hay là nó bao quanh linh khí xung quanh tạo ra lực đẩy, khác với sự đè nén do linh khí xung quanh viên đen tạo ra.
Đằng Hải nghe La Vân giải thích, ánh mắt liền trầm trồ thán phục :
-Cậu ngầu quá, nhưng mà cậu sao mà viết gì dài tận mấy trăm trang vậy ?
La Vân như b·ị đ·âm trúng vào tim đen, vội cất quyển sổ đi, nói :
-Tiểu Bạch, đưa Đằng Hải đi ngủ đi !
Bạch hổ đang nằm ườn trên sàn, nghe tiếng hắn gọi cũng đành miễn cưỡng ngoi dậy, ngậm lấy Đằng Hải ném lên giường.
Quyển sổ của La Vân, thực hư là do lúc trước, hắn thường có thói quen ghi chép nhật kí, nên toàn bộ mấy trăm trang về trước đều là nhật kí tuổi thơ đen tối của hắn, chỉ vậy mà hắn cũng xấu hổ không cho một ai biết.
Sau đó là tiếp diễn chuỗi ngày đi học của Đằng Hải, dù cho không còn bị Nghê Hương làm khó dễ, nhưng La Vân ở ngoài vẫn không thể không lo lắng, dù gì cũng chính là một cái danh cậu, sao lại không lo cho cháu của mình.
La Vân cũng có cảm giác kì lạ, nếu Đằng Hải ở học viện như vậy sẽ rất dễ b·ị s·át h·ại, vậy mà lại không có động tĩnh gì, rốt cuộc bọn chúng lại đang âm mưu gì ở Đằng Hải.
Hắn nghĩ không ra, cũng từ bỏ suy nghĩ ấy, bản thân đi tìm kiếm mọi nguồn lực bên ngoài cũng như giúp đỡ người của Long Gia rèn luyện thêm.
Đằng Hải ở học viện, dù gì cũng là một đứa nhóc chăm ngoan, không gây thù chuốc oán với ai, ngược lại còn kết được khá nhiều bạn bè, trong đó bạn nữ lại đông đảo.
Hắn cũng là một cái nam nhân a, cớ sao lại gái bu đến nhiều, cũng chỉ mới 6 tuổi, vậy mà khiến cho bao giáo viên cẩu độc thân cũng phải ghen tị !
Không nói nhiều, trong mấy ngày này, hắn đơn thuần học được cũng không ít, liền tăng cường thể chất tới tối đa, khả năng điều khiển hồn linh cũng tăng cao, có thể mang hồn linh hồn thể triệu hoán ra ngoài chiến đấu.
Hắn cũng không dám thử cách hợp thể bới khi hợp thể thì hai viên kia lập tức tự xuất hiện, tiêu hao bao nhiêu gọi là linh khí của hắn, cứ thế mà hút đến t·ê l·iệt tay hắn.
Hắn cũng học được một vài chiêu võ bình thường, dùng khi không thể sử dụng hồn linh, cũng như dạy cho hồn linh khi hồn thể của hắn vài chiêu như cắn và chạy...
Bên phía Vân Nhiên thì lại khác, cô hiện tại đã là trung cấp đỉnh phong hồn linh, sức mạnh hồn linh cường hóa cơ thể cô khiến một đấm có thể phá nát cả một hàng cây, đây chính là sức mạnh mà một đứa trẻ bình thường có được.
Cùng với cái ấn kí xuất hiện, cô triệu hoán hồn linh tốc độ cực nhanh, có thể trong vài phút liền tạo ra cơ thể hoàn thiện. Dù cho nếu so sánh với Đằng Hải có đôi chút kém hơn, nhưng thực lực lại hơn gấp bội.
Hồn linh của cô có thể tung ra một cái âm dương chi lực, như vừa có sức nóng của hỏa diệm, lại có cái lạnh của hàn băng. Chưa nói đến khi hợp thể, cô lại càng khủng bố hơn.
Dù thời gian hợp thể ngắn ngủi khoảng mười phút, nhưng sức mạnh lại tỏa ra kinh người, hai cái màu tóc cô không còn ảm đạm bình thường, liền khi hợp thể trở thành một cái ánh hào quang chói sáng, một bên tối thì như hút hồn vào trong, như sâu không thấy đáy.
Với cái thiên phú đó, liên tiếp cô được gọi là Âm Dương Long Nữ, một danh Nữ Đại Thần Long Gia, được lũ trẻ mến mộ hết mực, các tiểu gia phả cũng muốn bắt quàng làm họ nhưng không thành.
Cô cũng thường được La Vân huấn luyện, cũng đã biết về tình hình đứa em trai mình. Khi nghe La Vân kể, cô cũng phấn chấn lên, dù trong lòng còn chút hối hận vì đã từng làm tổn thương đứa em trai bé bỏng.
"Con nhóc này ngoài mặt nói không quan tâm nhưng biểu hiện lại rất thật lòng a, có lẽ thằng nhóc này có phúc hưởng thật, chẳng bù cho ta..."
La Vân nghĩ như vậy, cũng là đang vui thay cho Đằng Hải, không nói lời nào liền tiếp tục công việc.
Ngày đại hội mở màn cuối cùng cũng đã tới, mọi học viên đều đi tới võ đài của Long Gia để tham dự, dù Bành Thiên không thể tham dự nhưng vẫn cố mở máy tính để xem xem mấy đứa cháu của lão trưởng thành như nào.
La Vân cùng Đằng Hải tới võ đài, bạch hổ thì để cho thám thính ở trên nơi cao nhất của khán đài phòng hờ nếu có tên nào có ý đồ xấu trà trộn trong đám người xem thì sẽ kịp ngăn chặn.
Mang trên mình bộ quần áo võ sinh do chính tay La Vân thiết kế cho, ai ai xung quanh cũng nhìn ngó với ánh mắt chế diễu, tránh xa ra mà cho rằng đây họ là những tên quê mùa của tộc từ ngoài núi xuống tham dự.
Vài đứa trẻ là bạn với Đằng Hải trên lớp cũng bị cha mẹ ngăn cản không cho tới gần, xúi dại rằng không nên chơi với những tên quê mùa, ngu ngốc.
Trước ánh mắt đó, La Vân khá lo lắng cho Đằng Hải, sợ vì cái trang phục hắn thiết kế lại quê mùa, cổ hủ, dễ gây ra tự ti trong thằng nhóc.
Ai ngờ được Đằng Hải hắn không màng tới xung quanh, cứ thế ung dung đăng kí, bước vào phòng chờ mà không có chút ý kiến nào.
La Vân thấy kì lạ, liền hỏi nhỏ vào tai Đằng Hải :
-Ngươi thật sự là không có tí cảm giác gì sao ?
-Cảm giác ? Ý cậu là bộ đồ này sao ?
Trong lòng của La Vân, cũng biết rằng Đằng Hải đã để tâm tới bộ đồ, bỗng Đằng Hải nói :
-Không sao đâu, dù gì bộ đồ này cũng là món quà mà cậu tặng cháu mà, không quan trọng đẹp hay xấu, nó đều chính là món quà quý giá nhất, đều là sự quan tâm của cậu dành cho cháu...
-Đằng Hải...
La Vân như muốn khóc cạn nước mắt trước những lời này của Đằng Hải, trong lòng thiện cảm tăng lên không ngừng.
-...Còn nếu quên mùa thì do cậu ở trong rừng nhiều thôi, cậu học thêm nhiều là được !
Nghe được câu này, hình tượng của La Vân như sụp đổ, liên tục trong đầu vang lên hai chữ "Quê mùa".
Cuối cùng, Đằng Hải được giáo viên phát cho tấm thẻ, trên đó ghi số 1344, là thứ tự tham gia chiến đấu của từng thí sinh.
Đồng nghĩa với đó, hơn 1344 thí sinh mới đến lượt hắn, quãng thời gian này cũng phải gọi là quá dài đi, không biết phải làm gì khi rảnh rỗi.
Lúc đó hắn cũng tùy tiện nhìn sang người ngồi bên, chính là cầm tấm thẻ số 3429, trong lòng cũng thông cảm đôi chút a.
Ai ngờ xắp xếp lại không phải là từng người đấu một, mà là một cái bảng theo dạng lược bớt, mỗi thí sinh sẽ đấu với nhau theo mỗi lượt, tùy vào số được sắp xếp.
Ví dụ như số 123 đấu với số 456, nếu 456 thắng thì sẽ được vào vòng trong, thi đấu với người thắng của lượt khác, cứ thế cho đến khi chỉ còn một người thắng cuộc.
Còn có thêm một sự kiện nhỏ hơn là người thắng ở vòng chung kết, sẽ được thách đấu với những thí sinh đồng chiến thắng khác hạng tuổi, nếu thắng sẽ được nhận một nửa số tài nguyên của người đó.
Có thể tùy ý khiêu chiến cũng đồng thời từ chối lời thách đấu để tránh gây ra mâu thuẫn ở các hộ gia đình. Bởi vậy nên lần đại hội này nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ mọi người.